Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 597: Tán tài đồng tử




Nội thị đưa ngọc như ý đến Cố gia.

Cố lão thái thái cười nhận lấy, lại phân phó hạ nhân thưởng tiền, lễ phép chu toàn tiễn nội thị ra cửa.

“Sao đột nhiên Thái hậu lại ban thưởng quý giá như vậy,” Cố lão thái thái kéo tay Lang Hoa, “Có phải có chuyện gì không.”

Trong lòng Thái hậu đã xác định Bùi Khởi Đường chính là con trai nối dõi của Khánh Vương, cho nên mới an bài như vậy.

Lang Hoa không định nói chuyện này cho tổ mẫu, tránh cho tổ mẫu sẽ lo âu: “Đó là bởi vì cháu gái điều dưỡng tốt sức khoẻ cho Thái hậu, mới có ban thưởng này,” Nói rồi kéo cánh tay Cố lão thái thái lên: “Nào có ai giống như tổ mẫu, được ban thưởng còn lo lắng.”

Cố lão phu nhân vuốt vuốt tóc mai Lang Hoa: “Có được phú quý trong nguy hiểm, phía sau những thứ này có nhiều hung hiểm, đừng tưởng rằng tổ mẫu không biết, tổ mẫu chỉ mong con bình an là tốt rồi.”

Lang Hoa gật đầu: “Cháu gái biết rồi.”

Cố Thế Hoành nhìn lão thái thái và Lang Hoa, trong lòng rất xúc động.

Nghe nói lời nói dối của Hứa thị bị vạch trần, ông liền lo lắng thân thế của Lang Hoa bị vạch trần, có thể sẽ trở lại Từ gia.

Thấy nội thị đưa tặng phẩm của Thái hậu nương nương tới Cố gia, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hứa thị kia thì sao?” Cố lão phu nhân nhìn Cố Thế Hoành nói, “Lần này sẽ không để cho nó chạy nữa chứ? Lần trước rời khỏi đại lao Hoàng Thành Ti của các con, lần này còn như vậy nữa, xem mặt mũi con còn để ở đâu.”

“Không chạy được nữa,” Cố Thế Hoành nói, “Người Hoàng thượng hạ lệnh bắt nhốt, không có ai dám thờ ơ, hơn nữa Từ Sĩ Nguyên cũng vào đại lao rồi, Phủ Ninh Vương bị bao vây. Nếu như bây giờ Ninh Vương còn có tâm tư gì, cũng là muốn thoát thân thôi, không quản được nhiều nữa.”

“Còn giả bộ tiên tri gì chứ,” Cố lão thái thái mặt đầy vẻ ghét bỏ, “Có gì thì cứ nói thật là được rồi, mặc long bào không giống Thái tử. Người như nó giữ phép tắc sống qua ngày còn có thể chết tử tế, mong muốn quá nhiều, sẽ chỉ dẫn tới tai họa. Con người không thể không biết tự lượng sức mình, không quản được mình, còn muốn đi tính kế người khác. Bây giờ thì gọi là thiện có thiện báo ác có ác báo.”

Tổ mẫu dường như muốn mắng ra tất cả oán khí, không phải là bởi vì tổ mẫu hận Hứa thị bao nhiêu, thật ra cũng là đang an ủi nàng, để cho nàng nghe mà thoải mái trong lòng.

Lang Hoa hé miệng cười, kiếp này thật là tốt, trong lòng luôn là cảm giác thoả đáng, tổ mẫu ở bên cạnh, phụ thân ở bên cạnh, cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái. Có lẽ kiếp trước không phải bởi vì nàng mất đi ánh mắt mới rơi vào kết cục như vậy, mà là không có trưởng bối như tổ mẫu dạy dỗ, nàng mới bị mất phương hướng. Cho rằng bản thân chỉ cần an phận làm tốt thê tử của Lục Anh, liền có thể có một kết quả tốt, nhưng nếu như mắt thấy bị người ta bẻ gãy đôi cánh, mà vẫn không đếm xỉa đến như cũ thì cuối cùng chỉ có thể mặc người xâu xé.

Cũng bởi vì như vậy, nàng mới có thể hiểu sự kháng cự của Bùi Khởi Đường.

Con người nên có lúc để đôi cánh bay ra ngoài, mặc nó bay bao xa.

Khương ma ma vào bẩm báo: “Lão phu nhân, lão gia, Bùi lão gia và Bùi Tứ gia tới.”

Cố lão thái thái cười nói: “Thu dọn nhà chính đi, mời người qua đó, lại kêu phòng bếp lớn chuẩn bị chút rượu và đồ ăn.”

Ngày cưới sắp đến, tam thư lục lễ đều phải cấp bách chuẩn bị, việc gì Bùi gia cũng đến thỉnh giáo tổ mẫu, để cho tổ mẫu quyết định. Thật giống như Bùi Tư Thông nói vậy, bất luận Cố gia nói ra yêu cầu gì, Bùi gia cũng sẽ hết sức đi làm. Tổ mẫu cảm nhận được lòng thành của Bùi gia, cũng dần dần buông sự bất mãn với ngày thành hôn xuống.

Huống hồ lần này hai nhà cùng nhau vượt qua cửa ải khó, dường như càng thêm thân thiết.

Bùi Tư Thông và Bùi Khởi Đường tiến vào.

Lang Hoa nhìn sang, chỉ thấy Bùi Khởi Đường mặc một bộ trường sam, thắt quan đơn giản, trừ cái này ra trên người không có gì, ngay cả một cái túi tiền cũng không có, lộ ra cả người thoải mái lại nhanh nhẹn. Lúc này hắn mặt mày khoan khoái, trong đôi mắt lấp lánh hơi có chút không tự nhiên nhìn Cố lão thái thái, đi lên trước quy quy củ củ hành lễ, quả là một vãn bối khiến người ta yêu thương.

Lang Hoa không khỏi cong môi, Bùi Khởi Đường đây không phải là muốn tính kế tổ mẫu sao? Tổ mẫu nhìn thì uy nghiêm, thật ra trong lòng lại hết sức mềm mại, rất thương tiểu bối. Người thấy bộ dạng này của Bùi Khởi Đường, chỉ cảm thán hắn không dễ dàng gì, tuổi còn trẻ mà trên vai đã có gánh nặng như vậy, lúc nào cũng có thể bị Hoàng thượng kiểm tra.

Lang Hoa mới nghĩ tới đây, Cố lão thái thái đã nói: “Qua đây ngồi đi, nhìn hình như gầy đi không ít, tuy nói các con hãy còn trẻ, cũng phải chú ý sức khoẻ chứ.”

Đúng như dự đoán. Lang Hoa không khỏi oán thầm, trong lòng Bùi Khởi Đường lúc này nhất định vui đến nở hoa.

Khó thấy nhất là, từ khi tiến vào ánh mắt Bùi Khởi Đường vẫn luôn ở trên mặt Cố lão thái thái, không nhìn nàng một cái, có thể thấy lễ phép chu toàn.

Bùi Khởi Đường không phải là quấy nhiễu Bùi gia đến long trời lở đất sao? Học được cách khiến trưởng bối vui vẻ từ lúc nào vậy.

Bùi Tư Thông đưa thiệp trong tay cho Cố lão thái thái, phía trên chính là ghi sính lễ của Bùi gia.

Cố lão thái thái không khỏi nhíu mày: “Thế này thì nhiều quá?”

Lang Hoa tò mò nhìn Bùi Tư Thông và Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mắt không liếc đi đâu, bộ dạng chính nhân quân tử.

Bùi Tư Thông cũng nói: “Không nhiều, không nhiều, nếu không phải thời gian eo hẹp, ý của thái phu nhân nhà chúng ta, là muốn bán hết ruộng đất ở Phúc Kiến thành tiền mặt nữa.”

“Thế này đã quá nhiều rồi.” Cố lão thái thái chẳng qua là nhìn lướt qua một cái, bà thậm chí hoài nghi Bùi gia đã lấy ra một nửa gia tài rồi.

Bùi Tư Thông nói: “Thái phu nhân nhà chúng ta nói, Bùi gia gặp nạn, may mà có Cố gia giúp đỡ, nhất là Lang Hoa, còn nhỏ tuổi mà lại tiến cung tranh luận vì chúng ta, đã là có ân đối với Bùi gia chúng ta rồi, dùng nhiều sính lễ hơn nữa cũng không bù đắp được.” Đây là lời thật tâm, quan phủ bao vây toàn bộ Bùi gia, nếu như không phải là Lang Hoa đột nhiên xuất hiện ở Tử Kim Quan, tất cả mọi người của Bùi gia đều không tránh được hoạ lao ngục.

Trải qua chuyện này, Bùi gia không có ai sẽ làm khó Lang Hoa nữa. Lang Hoa còn chưa vào cửa, đã là đứa cháu dâu mà thái phu nhân thích nhất rồi. Thái phu nhân đương nhiên sẽ lấy thêm chút tiền bạc làm sính lễ.

Bùi Tư Thông nhìn Cố Thế Hoành, hơn nữa đây cũng không phải là con trai thứ tư nhà Bùi gia thành thân. Đây là Thế tử của Khánh Vương thành thân, theo đạo lý kinh thành phải mua nơi ở mới, Hoàng thượng phải có ban thưởng. Dòng họ hoàng thất lấy vợ, sính lễ ít nhất một trăm hai mươi người khiêng, ông sợ bị người ta chỉ trích, lại khiến Hoàng thượng nghi kỵ, đã phải khắc chế lắm rồi. Nếu như chiếu theo tính tình của ông, nhất định phải làm giống như đại hôn của Vương gia vậy.

Nghĩ tới đây Bùi Tư Thông cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn đoạt lại tờ sính lễ kia, viết thêm mấy khoản.

“Ta đã thương lượng xong với thái phu nhân rồi,” Bùi Tư Thông nói, “Nhà tổ của Bùi gia chúng ta ở Quảng Nam cũng là sính lễ.”

Nghe thấy lời này, Cố lão thái thái suýt nữa thì đứng lên: “Như vậy sao được.” Nhà tổ của Bùi gia ở Quảng Nam, đây là phải truyền cho trưởng tử trưởng tôn, Bùi Khởi Đường là thứ tư, làm sao có thể cho bọn họ.

Bùi Tư Thông nói: “Căn nhà kia đã bỏ hoang lâu rồi, Cố gia không phải muốn đến tây lộ Quảng Nam chữa trị chướng dịch sao? Căn nhà kia vừa hay có tác dụng.”

Cố lão thái thái dở khóc dở cười, nhà tổ của Bùi gia có thể lưu đến bây giờ cũng không dễ dàng. Bà nhìn thế nào cũng cảm thấy Bùi Tư Thông giống như là một tán tài đồng tử, trong nhà có nhiều tiền của hơn là không chịu nổi, tờ đơn lễ vật này bà vẫn phải xem kỹ, rồi thương lượng với Bùi gia.

Cố lão thái thái đứng dậy: “Được rồi, ta đi nghỉ ngơi trước, mọi người vẫn còn có việc công, thương nghị ở đây đi!” Phụ tử Bùi gia đến nhà nhất định vẫn còn có những chuyện khác, vụ án của Hứa thị vẫn chưa xong, sớm ngày làm cho rõ ràng bà cũng có thể yên tâm.