Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 600: Hối hận không kịp




“Bà là ai?” Từ Cẩn Du hỏi, nàng ta không nhớ có quen một người như vậy.

Người này còn dùng ngữ điệu thân thiết như thế nói chuyện với nàng ta.

Hứa thị há miệng, không biết phải nói từ đâu. Nào có người mẫu thân nào nhẫn tâm đổi đứa con dứt ruột sinh ra rời xa mình? Nếu không phải vì tranh đoạt cho Cẩn Du một con đường, bà ta cũng sẽ không khổ tâm sắp đặt, vật lộn giữa Lục Văn Hiển và Từ Sĩ Nguyên, chính là vì ổn thoả để đưa Cẩn Du đến Từ gia.

Kiếp trước Cẩn Du chết thê thảm như vậy, bà ta ôm thi thể của Cẩn Du sinh lòng căm hận, hận không thể lập tức giết chết những người đó. Đang lúc bà ta hoàn toàn tuyệt vọng, mở mắt ra đã phát hiện mình trùng sinh rồi.

Lúc đó bà ta vừa bị Từ Sĩ Nguyên lừa gạt mất danh tiết có thai Cẩn Du, bà ta sợ Cố Thế Hoành sẽ phát hiện ra, nghĩ đủ cách muốn làm sảy đứa bé này.

Sau khi trùng sinh, bà ta quyết đoán từ bỏ ý nghĩ như vậy, Cẩn Du là miếng thịt trong lòng bà ta, mà Cố Thế Hoành chẳng qua chỉ là một nam nhân vô dụng. Hắn không thể bảo vệ bà ta và Cẩn Du, không thể để cho bà ta nở mày nở mặt đứng trước mặt người khác, càng không thể nào giúp bọn họ báo thù. Điểm hữu dụng của Cố gia đối với bà ta mà nói chính là những gia tài kia, bà ta bất hạnh biết bao mới gả cho Cố Thế Hoành.

Muốn thay đổi kết cục kiếp trước thì phải cẩn thận sắp xếp, nhưng bà ta không hề lo sợ. Bởi vì bà ta phát hiện kẻ địch của bà ta vẫn chưa ra đời. Triệu Linh khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi đó hãy còn nhỏ. Tất cả vẫn còn kịp.

Bà ta muốn cướp đi tất cả của Từ Lang Hoa, đầu tiên là khiến Từ Lang Hoa nhường thân phận tiểu thư nhà quan lại mà Cẩn Du thèm muốn đó. May mà Từ Lang Hoa sinh ra ở Trấn Giang, cho nên bà ta chỉ cần sắp xếp qua một chút, là có thể đổi hai đứa bé cho nhau.

Sau khi Cố Thế Hoành rời Cố gia, bà ta càng thêm thuận buồm xuôi gió, một mặt giấu lão thái bà ốm yếu kia, một mặt sắp xếp đường lui cho bà ta.

Bà ta xúi giục Vương gia đi hại Từ Lang Hoa, lại không ngờ tất cả đều bị Từ Lang Hoa phát hiện. Nếu như lúc đó bà ta đắc thủ, biến Cố Lang Hoa thành một kẻ mù, có lẽ bây giờ tình hình đã khác.

Bùi Khởi Đường đó tuyệt đối sẽ không nhìn trúng một nữ nhân mù, cho dù Lục gia cũng sẽ ghét bỏ người con dâu như thế. Dù Cố Lang Hoa vẫn gả tới Lục gia, cuộc sống như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Đáng tiếc, thua một bước, liền thua nhiều bước.

Bây giờ sắp chết, bà ta chỉ muốn nhìn Cẩn Du thật kỹ, đứa con gái khiến bà ta canh cánh trong lòng.

“Bà ta là mẹ đẻ của ngươi,” Thư Lệnh Sử nói, “Hứa thị mẹ đẻ của ngươi.”

Đỉnh đầu Từ Cẩn Du tựa như vang lên tiếng sấm, cả người trở nên tái nhợt, không ngừng lui về phía sau: “Không... ta không có... Mẹ đẻ của ta là Từ phu nhân, ta không biết bà ta là ai.”

Một nữ nhân bị đánh thành cái bộ dạng này làm sao có thể là mẫu thân của nàng ta.

Nói ra ngoài nàng ta còn có mặt mũi nào đứng trước mặt người khác.

“Cẩn Du,” Hứa thị khó khăn mở miệng, “Ta... thật sự là...”

“Câm miệng,” Từ Cẩn Du quát lớn, “Bà là cái thá gì, dựa vào cái gì mà nói chuyện với ta, mau thả ta ra ngoài, ta không quen người này, ta muốn về nhà, thả ta về nhà.”

Từ Cẩn Du chạy về phía cửa đại lao, nhưng bị ngục tốt chặn lại.

Hứa thị không khỏi kích động, cả người vùng vẫy, kéo theo xiềng xích trên giá hành hình, phát ra tiếng vang chói tai.

“Cẩn Du, năm đó là ta kêu Lục Văn Hiển nghĩ đủ cách an bài Hà ma ma ở bên cạnh con. Ta sai Hà ma ma chăm sóc con thật tốt, chính là sợ con sẽ bị ủy khuất ở Từ gia,” Nước mắt Hứa thị chảy xuống, “Trong lòng con hẳn đã rõ, nếu không cũng sẽ không đi tìm đạo sĩ của Trường Xuân Quan.”

Từ Cẩn Du lại không chịu nghe: “Ta làm sao có thể có người mẫu thân như bà.”

Từ Cẩn Du ngước mắt lên, trong ánh mắt tràn đầy thù hận: “Có ai lại đi đổi con của mình đến nhà khác không, nhất định là Cố Lang Hoa ép bà nói như vậy. Ta mới là con của Từ gia, mẫu thân của ta là Hàng thị, làm sao có thể là bà.”

Trong lòng Hứa thị lạnh như băng, bà ta chưa từng nghĩ tình cảnh mẹ con nhận nhau sẽ là như vậy. Kiếp trước Cẩn Du ỷ lại vào bà ta nhất, bây giờ nhìn trên mặt nó chỉ có xa lạ và chán ghét.

Trong lòng Hứa thị lạnh như băng, nước mắt rơi xuống.

Từ Cẩn Du ra sức lắc đầu: “Nếu bà là mẫu thân của ta, tại sao phải đổi ta đến Từ gia?”

Hứa thị nói: “Đây là nguyện vọng của con, con muốn đến Từ gia.”

Nghe lời này, Từ Cẩn Du nhìn về ngục tốt bên cạnh: “Các ngươi thẩm vấn phạm nhân thế nào vậy? Cứ mặc cho bà ta ăn nói linh tinh ở chỗ này sao? Một đứa bé vừa mới sinh ra như ta, làm sao có thể tự nói muốn đến Từ gia? Đánh bà ta, đánh mạnh vào, đánh đến khi bà ta nói ra sự thật mới thôi.”

Vẻ mặt Từ Cẩn Du âm độc doạ đến Hứa thị. Cẩn Du của bà ta làm sao lại biến thành như vậy? Hứa thị nhớ tới tình hình kiếp trước mẹ con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng kia lập tức biến mất gần hết. Những tưởng tượng tốt đẹp kia cũng hoá thành hư không.

Tại sao sau khi trùng sinh, bà ta cố gắng nhiều như vậy, không những không khiến cho mọi thứ chuyển biến tốt, ngược lại khiến cho bà ta càng mất đi nhiều thứ hơn.

“Chính là vì bà, nếu như không phải bà, làm sao ta lại rơi vào tình cảnh như vậy,” Từ Cẩn Du quát lên, “Bà còn sợ làm hại ta chưa đủ sao?” Nếu như không phải là Hứa thị và Từ Sĩ Nguyên, nàng ta làm sao có thể bị Từ gia chê ghét như vậy.

“Ta không phải con gái của bà và Từ Sĩ Nguyên,” Từ Cẩn Du hung tợn nói, “Bà nói thật đi, có phải là có người xúi giục bà làm như thế, sai bà hại ta không. Nhất định là Cố Lang Hoa, Cố Lang Hoa muốn vào Từ gia, làm Từ Đại tiểu thư...”

Ánh mắt Hứa thị đỏ lên, “Ta làm sao có thể hại con, Cẩn Du con qua đây, mẫu thân nói mấy câu với con.” Bà ta phải nói sự thật cho Cẩn Du. Như vậy Cẩn Du sẽ hiểu được tâm tư của bà ta, sẽ hiểu tại sao bà ta phải đưa Cẩn Du đến Từ gia.

“Ta không đi, ta không quen bà.” Từ Cẩn Du không muốn đi nhìn Hứa thị, nàng ta không muốn có nửa điểm dính dáng với nữ nhân này. Trước đây nàng ta không cảm thấy Hàng thị tốt đẹp gì, nhưng bây giờ nàng ta lại nhớ nhung Từ gia, nhớ nhung Hàng thị như vậy. Từ trước đến nay Hàng thị luôn cư xử khéo léo, lễ phép chu đáo, ở trước mặt người khác tuyệt đối sẽ không có nửa điểm thất lễ. Nữ nhân này lại bị nhà chồng từ bỏ, còn cấu kết thông gian với Từ Sĩ Nguyên, bây giờ còn vào đại lao. Nàng ta không muốn có chút quan hệ nào với loại người này.

Hứa thị vùng vẫy mấy cái về phía trước, lại không có bất cứ tác dụng nào. Vết thương bị đánh trên người vô cùng đau đớn, bây giờ bà ta giống như đang sống trong địa ngục rồi: “Cẩn Du, con đương nhiên không biết, đó là ở kiếp trước.”

Lời của Hứa thị vừa mới dứt, ngục tốt giơ tay định quất xuống một roi.

“Để cho bà ta nói.” Người trong bóng tối mở miệng phân phó.

Hứa thị lệ nóng tràn đầy, không ngờ còn có người tin lời bà ta, bất kể người kia là ai, bà ta đều phải cảm kích hắn: “Ta nói đều là thật, kiếp trước Cố Thế Hoành bỏ lại hai mẹ con chúng ta, Cố gia rất nhanh liền sa sút theo. Lục gia không chịu để cho con vào cửa, chúng ta chỉ đành phải đến cậy nhờ Hứa gia. Đáng tiếc tạo hoá trêu người, Hứa gia bởi vì làm việc cho Thái tử mà bị liên luỵ. Lúc đó Từ gia đang phát triển hưng thịnh, ta đến cầu Từ gia giúp đỡ, nhưng Cố Lang Hoa lại thờ ơ lãnh đạm. Con là người của Từ gia, nhưng nàng ta lại không có chút tình cảm nào.”

Đáng sợ nhất là, Cẩn Du thích Triệu Linh.

Nếu như không có Triệu Linh, Cẩn Du sẽ chọn một nhà chồng mà gả đi, nhưng nó lại vẫn cứ khăng khăng là Triệu Linh.

Đời người rất đáng sợ, bà ta nghĩ đủ cách giết chết Triệu Linh, nhưng Cẩn Du vẫn gặp Bùi Khởi Đường như cũ, nếu như bọn chúng không có duyên phận như vậy, tại sao phải để cho bọn chúng gặp nhau.