Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 603: Kiếp trước




Từ Sĩ Nguyên chưa từng nghĩ đến, những chuyện ông ta sợ hãi nhất, cuối cùng có một ngày tất cả đều xảy ra.

Ông ta tự nhận có năng lực nhìn người, thường ngày vì tránh hiềm nghi, mặc dù không thể ở bên Ninh Vương gia, nhưng có thể tính toán ra tâm tư của Ninh Vương gia, làm việc cho Ninh Vương gia.

Nhưng vừa rồi, ông ta lại không biết rốt cuộc Cố Lang Hoa đang suy nghĩ gì, không biết câu tiếp theo Cố Lang Hoa sẽ nói gì để đầu độc Hứa thị, cho nên chỉ có thể buông trôi bỏ mặc.

Bây giờ thân phận của Ninh Vương gia bị vạch trần, rất nhanh Hoàng thượng sẽ biết được, Ninh Vương gia phải làm thế nào?

Mọi chuyện đã không thể theo ý bọn họ nữa rồi.

Sắc mặt Từ Sĩ Nguyên trở nên hoảng hốt mà nặng nề, ông ta chợt nhớ tới một chuyện, nhìn Cố Lang Hoa: “Tại sao ngươi phải gả cho Bùi Khởi Đường, còn không phải bởi vì hắn là con của Khánh Vương, muốn lợi dụng hắn đạt được quyền hành sao, ngươi muốn làm nữ nhân như Thái hậu, nắm trong tay toàn bộ triều cục, một khi Bùi Khởi Đường không thể cho ngươi thứ ngươi muốn, ngươi sẽ giống như kiếp trước vậy, giết Bùi Khởi Đường không chút do dự.”

Từ Sĩ Nguyên nói: “Hứa thị, tại sao ngươi không nói chuyện này cho nó, nói cho nó biết Cẩn Du treo cổ tự vẫn là bởi vì Thế tử của Khánh Vương bị nó giết chết. Cho dù ngươi không tin ta, cũng không thể tin nữ nhân đến cả phu quân của mình cũng sẽ giết chết này.”

Bùi Khởi Đường hẳn cũng đang ở đây, mỗi người đều muốn biết tương lai của mình sẽ như thế nào, Bùi Khởi Đường cũng sẽ không ngoại lệ.

Nhất là chuyện này liên quan đến sinh tử của mình.

Môi Hứa thị nhúc nhích, trên mặt không có vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lang Hoa có thêm mấy phần phòng bị và thù hận.

Lang Hoa cau mày.

Bùi Khởi Đường đứng ở phía xa nhưng lại tiến lên một bước.

Lại là chuyện của kiếp trước.

Từ Sĩ Nguyên vẫn muốn dùng chuyện của kiếp trước kiềm chế Lang Hoa như cũ, trước đây hắn không biết những thứ này, lại không có ở bên cạnh Lang Hoa, không cách nào bảo vệ Lang Hoa, bây giờ hắn và Lang Hoa chỉ cách một bước, hắn không thể nào trơ mắt nhìn như vậy, không làm gì cả.

“Tách ba người này ra thẩm vấn, tránh cho bọn chúng thông đồng bịa đặt lời khai.”

Nghe được tiếng Bùi Khởi Đường, Thư Lệnh Sử lập tức đứng dậy đón.

Bùi Khởi Đường đứng ở bên ngoài phòng giam.

Từ Sĩ Nguyên thấy Bùi Khởi Đường, trong lòng giống như vô cùng kích thích. Nếu như Bùi Khởi Đường có thể tin bọn họ, nói không chừng bọn họ vẫn còn có cơ hội.

Hoàng đế cũng được, Ninh Vương cũng được, phàm là người muốn tranh cái vị trí đó, ít nhiều gì sẽ có chút nghi ngờ, không thể hoàn toàn tin tưởng ai.

Bùi Khởi Đường lạnh nhạt phân phó, “Nói Trung quan không cần bẩm báo với Hoàng thượng, án này không có bất kỳ tiến triển nào. Hứa thị và Từ Sĩ Nguyên không biết hối cải, ăn nói tuỳ tiện, mưu toan đánh lừa dư luận. Ta vốn không muốn tra tấn Từ Cẩn Du, hôm nay xem ra nhất định phải làm như vậy, kêu Từ Tùng Nguyên đại nhân về đi, tất cả phải lấy triều đình làm trọng, Từ gia cũng nên thâm minh đại nghĩa.”

“Dẫn cả Đinh bà tử kia đến, cùng Từ Cẩn Du chia ra thẩm vấn, nhất định có thể khiến cho vụ án có chút tiến triển.”

Bùi Khởi Đường nói xong phất phất tay, lập tức có hai ngục tốt tới túm lấy cánh tay Từ Cẩn Du.

Bùi Khởi Đường đi về phía Lang Hoa: “Cố Đại tiểu thư trở về đi, nơi này dù sao cũng là đại lao, lát nữa sẽ có máu, nếu như nhìn thấy nhiều sẽ khó tránh khỏi sợ hãi,” Nói rồi dừng một chút, “Hôm nay cũng không cần hỏi nữa, đem tất cả hình cụ qua một bên, ngày mai hỏi lại bọn chúng.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường lạnh lùng, người bên cạnh hắn ai ai cũng mang khuôn mặt âm u đáng sợ.

Từ Cẩn Du gần như muốn ngất xỉu, nàng ta hốt hoảng gào thét: “Hứa thị, bà còn chờ cái gì nữa? Mau nói đi, mau nói ra sự thật đi.”

Giọng Từ Cẩn Du chói tai, khiến cho Hứa thị run lẩy bẩy: “Bùi đại nhân... dân phụ nói đều là thật, Từ Sĩ Nguyên cấu kết với Ninh Vương, muốn âm mưu soán ngôi vị Hoàng đế.”

“Ninh Vương... không phải... sau khi trúng độc... ngốc rồi sao?” Giọng nói khàn khàn mà sắc bén truyền tới.

Nội thị vừa được dẫn vào phòng giam che miệng mũi, không khỏi hỏi ra lời.

“Hắn lừa đảo, hắn không hề ngốc, Từ Sĩ Nguyên cũng biết, sau khi Từ Như Tịnh chết, Ninh Vương mượn chuyện này giả điên giả ngu.” Hứa thị rốt cuộc một hơi nói ra, “Từ Sĩ Nguyên có quan hệ với Mộ Phủ của Vương gia, phụ tá Ninh Vương phi từng dùng chính là Từ Sĩ Nguyên an bài, đúng... thẩm vấn người của Vương gia, nhất định sẽ có thu hoạch.”

Mộ Phủ của Vương gia ở thời Thái tổ đã có chút danh tiếng, khi đó ba huynh đệ Vương gia đều đi theo Thái tổ bày mưu tính kế, có mấy phần giao tình với Dương thái phó, đợi đến sau khi Thái tổ gia lên ngôi phong thưởng, nhưng Vương gia lại rút lui trở về Sơn Tây làm bách tính tiêu dao. Mọi người đều cho là Vương gia từ đó mai danh ẩn tích, nhưng không ngờ lúc cao tông kế vị, phụ tá bên cạnh lại chính là người của Vương gia.

Người của Vương gia sẽ xuất hiện lúc không ai ngờ tới, đang lúc danh tiếng phất lên thì lại lặng lẽ quy ẩn, tới tới lui lui mấy lần như vậy, Mộ Phủ của Vương gia liền trở thành một nơi thần bí.

Nếu như Mộ Phủ của Vương gia cũng có liên quan với Ninh Vương, vậy thì tâm tư của Ninh Vương kia hết sức khó dò.

Nội thị biết đây không phải chuyện nhỏ, lập tức nhìn Bùi Khởi Đường: “Nếu là thật, lần này Bùi đại nhân sẽ lập được công lớn, chúng ta lập tức đi bẩm báo với Hoàng thượng.”

Nội thị bước nhanh rời đi, Bùi Khởi Đường phất phất tay, ngục tốt kia cũng tạm thời lui xuống.

Từ Cẩn Du mất sức uể oải trên đất.

Sắc mặt Từ Sĩ Nguyên tái xanh, trong ánh mắt là vẻ u tối chết chóc, không ngờ Bùi Khởi Đường sẽ tín nhiệm Cố Lang Hoa như vậy.

Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa muốn thẩm tra ra Mộ Phủ của Vương gia từ trên người ông ta, thuận theo đó bắt Vương gia.

Chỉ có người tâm tư nhạy bén, mới dám làm như vậy.

Từ Sĩ Nguyên muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại có mấy người đi tới cầm giẻ chặn miệng ông ta lại, sau đó lôi ông ta ra khỏi phòng giam.

...

Toàn bộ thẩm vấn cũng coi như chấm dứt ở đây.

Lang Hoa định đi ra ngoài, sau lưng lại truyền tới tiếng gào của Hứa thị: “Từ Lang Hoa, kiếp trước cuối cùng các ngươi như thế nào, ngươi không muốn biết hay sao?”

Tiên tri, danh xưng mê người biết bao.

Ngay cả nàng cũng không nhịn được sẽ tò mò, cái gọi là ký ức kiếp trước của Hứa thị rốt cuộc là như thế nào.

Cho nên nàng mới tới nghe thẩm vấn.

Những chuyện kiếp trước trong câu chữ của Hứa thị, Lang Hoa đã hết sức rõ ràng. Kiếp trước của Hứa thị, Triệu Linh không chết, nàng là Đại tiểu thư của Từ gia, cuối cùng cũng sẽ gả cho Triệu Linh, hiển nhiên Triệu Linh lấy thân phận Thế tử của Khánh Vương muốn nắm lấy triều đình quyền hành, mà nàng hẳn sẽ lấy được sự ủng hộ của Thái hậu nương nương.

Kiếp trước của Hứa thị và kiếp trước trong đầu nàng hoàn toàn khác nhau. Kiếp trước mà nàng nhớ, âm mưu của Hứa thị thực hiện được, nàng và Bùi Khởi Đường chia lìa. Nàng gả vào Lục gia, cuối cùng chết thảm ở trong tay người của Lục gia.

Nàng sẽ không nói những thứ này cho Hứa thị, kiếp trước thế nào nàng cũng không thèm nghe, bởi vì...

Lang Hoa quay đầu ánh mắt rơi vào trên người Hứa thị: “Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, ta vẫn là ta, nếu như ta muốn biết được tương lai, chỉ cần hỏi chính bản thân mình là đủ rồi. Còn về kết quả, sẽ không có ai quan tâm.”

Hứa thị ngơ ngẩn nhìn Lang Hoa, không ngờ Lang Hoa sẽ dửng dưng như vậy.

Chẳng trách bà ta lại thua.

...

Lang Hoa lên xe ngựa, Tiêu Ấp lập tức phân phó xe ngựa chạy băng băng về phía trước.

Mọi thứ rất nhanh đều bị vứt lại ở sau lưng.

Tiêu ma ma muốn nói lại thôi, vẫn là không nhịn được mở miệng: “Vừa rồi tiểu thư vừa lên xe ngựa, nô tỳ thấy Từ Đại lão gia. Từ Đại lão gia hẳn là tới nghe tin tức. Đại lão gia nhìn thấy nô tỳ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.”

Từ gia lúc này hẳn đang rối loạn, Từ lão phu nhân nhất định không tin nàng mới là Đại tiểu thư của Từ gia.

“Lang Hoa,” Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng của Từ Tùng Nguyên, “Ngươi đi bẩm báo một tiếng, ta muốn nói mấy câu với Đại tiểu thư các ngươi.”