Đào Đông

Chương 5




Rầm.. rập.. rầm.. rập..

Dân làng Đông Xá từ người già đến người trẻ, từ đàn ông đến đàn bà đều lũ lượt chạy ra bờ sông. Có những tiếng hô lên thất thanh:

"Nhảy xuống sống rồi.."

"Con Yên nhảy xuống sông rồi.."

"Mau lên.. cứu người.. đi.."

"Cứu.. người!"

Những âm thanh đó cứ như tiếng sét giữa trời quang, nương theo gió mà xông thẳng vào tư gia nhà cụ Đồ Nho. Làm cho tư gia của Cụ cũng một phen nhốn nháo. Cụ Đồ Nho đang ngồi trên sập gụ uống trà với mấy người bạn cũ, đang hàn huyên tâm sự, chợt nghe thấy tiếng dân làng náo loạn, kêu gọi thất thanh thì đánh tiếng hỏi:

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì đấy?"

Anh Đinh, người làm công trong nhà nghe tiếng Cụ hỏi thì từ ngoài cổng chạy vào, ghé sát vào lỗ tai cụ nói nhỏ:

"Bẩm Cụ, nghe người ta nói cô Yên nhảy sông.. hiện người làng đang tập trung ở ngoài bờ đê.. chưa rõ tình hình thế nào ạ."

Nghe anh Đinh nói xong, cụ Đồ Nho tỏ ra khá bất ngờ, cụ nhanh chống bước xuống khỏi sập, theo anh Đinh ra hẳn ngoài sân, sau đó Cụ mới hỏi nhỏ anh Đinh, giọng điệu tỏ ra hết sức lo lắng:

"Thế, Cậu Hạnh mày đã biết chưa?"

Nghe Cụ hỏi, anh Đinh gãi gãi đầu sau đó cũng thành thật khai báo:

"Dạ bẩm Cụ! Từ khi rã tiệc cho đến bây giờ con không trông thấy cậu ấy.. chắc, cậu đang ở cùng với mợ rồi đấy ạ"

"Bậy, trời đã tối đâu, ở cùng là ở thế nào.."

Nói đoạn Cụ nghiêm sắc mặt lại, Cụ bảo:

"Mày đi tìm cậu về ngay cho ông, bảo ông có việc cần nhờ."

"Dạ vâng ạ!.."

Anh Đinh vâng lời định chạy đi. Ai ngờ anh còn chưa kịp ra tới cổng thì ngoài cổng đã có người chạy vào.

Người này là chị Hoa, cũng là người làm công trong nhà, bộ dạng chị hớt ha hớt hãi, chị vừa chạy vừa thở:

"Cụ ơi! Cụ.. hơ.. hơ.."

Thấy bộ dạng chị Hoa tất tã như thế thì Cụ càng sinh ra dự cảm bất an, chưa đợi chị kịp thở dốc Cụ đã gắt lên:

"Có chuyện gì? Sao lại vừa chạy vừa nói thế hả?"

Chị Hoa nghe cụ gắt thì vội vã quỳ rạp xuống đất, gương mặt chị tái xanh, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng:

"Bẩm Cụ, cậu Hạnh.. cậu ấy.. nhảy.. nhảy xuống sống rồi ạ.."

"Cái gì?"

Cụ Đồ Nho nghe xong thì la lên, cụ không dám tin đó là sự thật, đôi mắt cụ trợn chừng hốt hoảng, đôi chân cụ run run như không còn đứng vững được nữa. Anh Đinh và chị Hoa thấy cụ sắp ngã thì nhanh chóng đỡ lấy cụ. Sau đó hai người thi nhau kêu khóc inh ỏi. Ông Tĩnh, ông Dương là hai người bạn của cụ. Lúc này đang ở trong nhà, nghe tiếng Cụ la thì cũng vội vàng chạy ra:

"Có chuyện gì đấy? Sao lại thế này?"

"Anh Trần.. Anh làm sao thế?"

Bà Đồ đang ở dưới bếp cũng chạy ra theo. Nhìn thấy Cụ thì kêu lên khóc lóc:

"Ông ơi! Làm sao đấy? Ông ơi!.."

Tất cả mọi người, từ già đến trẻ đều kêu gào khóc lóc. Hai con chó được Cụ nuôi trông nhà thấy mọi người khóc lóc thì cũng theo đà sủa theo inh ỏi.

Gâu.. gâu.. gâu..

Gâu.. gâu.. gâu..

Làm cho bầu không khí nhà Cụ Đồ Nho đã ảo não nay lại càng thêm ảo não, thế lương.

* * *

Sắc trời ngoài kia cũng dần dần chuyển sang màu đen. Trong phòng Sim thắp lên mấy ngọn nến đã được đặc sẳn. Sau đó nàng rời giường đến bên bàn ngồi xuống, suy tư.

Sim không rõ bây giờ là canh mấy, mà sao gia nhân còn chưa đem cơm chiều vào cho nàng. Suốt từ sáng tới giờ Sim chỉ uống nước cầm hơn, nào đã được ăn miếng gì vào bụng đâu. Nghĩ đến thức ăn, nàng quả nhiên là cảm thấy rất đói. Còn Hạnh, sao giờ này chàng vẫn chưa vào phòng với nàng. Từ khi bước chân vào cổng, nàng đã phải ở suốt trong phòng một mình. Thực sự nàng rất muốn gặp chàng, muốn nói chuyện với chàng. Nghĩ đến chàng, trái tim nhỏ bé của nàng lại rạo rực liên hồi..

"Rầm.. rầm.. rầm.."

Cửa buồng lập tức bị mở ra, Hạnh được hai người đàn ông dìu vào, trên mình còn dính bê bết đất cát, ướt sũng từ đầu đến chân.

"Hạnh!.. chàng.. chàng bị làm sao vậy?"

Sim hốt hoảng, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nhìn thấy hai người đàn ông kia đỡ Hạnh lên giường thì Sim cũng lờ mờ đoán ra chuyện chẳng lành sắp sửa giáng xuống. Chỉ là không rõ thực hư mọi chuyện là như thế nào? Sao Hạnh lại ra nông nỗi này.

Sim buông khăn, chạy tới giúp Hạnh nằm lên giường. Sau đó, nàng nhanh chân chạy đến tủ áo, lấy trong tủ ra một bộ quần áo khác để thay cho Hạnh. Nhưng rồi nghĩ đến mình và chàng vẫn chưa "hợp phòng" nên đành giao quần áo lại cho hai người đàn ông nọ và đứng quay mặt ra. Trong lòng nàng từng nổi bất an lại như sóng dữ cuồn cuộn nổi lên.

Sau khi thay áo cho Hạnh xong. Cụ Đồ Nho bất ngờ tiến vào, theo sau là bà Đồ, mẹ của Hạnh. Bà Đồ không biết đã khóc từ lúc nào mà bây giờ hai mắt đã sưng vù, đứng sang một bên nhìn con trai, lâu lâu lại đưa khăn mặt lên chấm nước mắt. Còn Cụ Đồ thì đứng thẳng người ở giữa gian phòng, hai tay chắp vào đầu gậy. Dáng đứng rất uy nghiêm, gương mặt đăm chiêu. Không biết là đang suy tư gì.

Sau khi hai người đàn ông kia đi ra ngoài, thầy Quản liền đi vào, thầy ngồi bên mép giường, đưa tay ra bắt mạch cho Hạnh. Bắt mạch xong, thầy kê ra mấy thang thuốc, dặn dò vài câu rồi cũng đứng lên ra về. Trong gian phòng nhỏ chỉ còn lại bốn người đó là Hạnh, ông, bà Cụ Đồ và Sim. Bây giờ ông bà Cụ Đồ mới chú ý đến Sim, hiện đang còn đứng ngây ngốc ở góc phòng.

Cụ Đồ hướng về đứa con dâu tội nghiệp, lên tiếng trước:

"Con dâu này! Chiều nay đã xảy ra một số chuyện không hay. Thôi thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, nếu con không biết thì cũng không cần phải biết làm gì. Con cố gắng chắm sóc chồng con cho tốt là được rồi. Có chuyện gì thì sai con ở sang thưa với Thầy."

"Dạ!.. vâng ạ."

Bà Đồ lúc này mới lên tiếng, giọng nói vì khóc nhiều nên cũng khản đặc đi, bà nói:

"Khi nãy thầy Quản dặn gì thì con nhớ làm theo. Hôm nay chồng con xảy ra chuyện nên chuyện hợp phòng tối nay để hôm khác. Con cứ ở lại phòng chăm sóc cho chồng con. Thức ăn một lát nữa mẹ sẽ sai chị Hoa mang vào đây cho con."

"Vâng ạ."

Hai ông bà dặn dò Sim xong thì cũng buồn bã dời bước. Không gian trong phòng bắt đầu trở lại yên tĩnh.

Sim đóng cửa, cài then. Sau đó nhẹ nhàng đi tới bên giường.

"Á.."

Sim la lên thất thanh rồi té lăn xuống chiếc giường cưới.

Không biết Hạnh đã tỉnh lại từ lúc nào, vừa nhìn thấy Sim tới gần, chàng đã ngồi bật dậy, hai tay bốp lấy cổ nàng, thuận thế đè ép nàng xuống phía dưới thân. Đôi mắt chàng trợn lên, đỏ gây như tứa máu với ánh nhìn vô cùng sắc bén, chàng gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng:

"Cô.. đã.. nói gì.. với.. cô ấy?"

".. Ưm.. ưm.." Sim giãy giụa bất lực. Lực tay Hạnh càng ngày càng lớn.

"Cô đã nói gì với cô ấy? Hả?"

Hạnh như đã mất trí. Chàng nghiến răng. Như muốn giết chết Sim ngay lập tức.

"Ưm.. ưm.. ư"

Nước mắt Sim giàn dụa. Nàng không thể thở nổi nữa. Đôi tay nàng quơ loạn vào không khí, nàng vẫy vùng mong được thoát ra. Đầu óc nàng trở nên trống rỗng và lồng ngực lại nổi lên những trận đau đớn kịch liệt.

* * *

Sáng hôm sau, Sim theo chị bếp đi chợ sớm, tiện thể đến tiệm thầy Quản đầu làng mua lọ thuốc bôi tan máu bầm.

Đêm qua, sau khi nhận thấy Sim gần như tắt thở trong tay mình thì Hạnh đã kịp dừng lại. Tia lý trí cuối cùng của một người có học đã kịp thời kìm hãm con mãnh thú đang say thù hận trong người chàng. Giúp chàng không làm ra những chuyện nghịch thiên, nghịch luân là giết vợ ngay đêm "hợp phòng."

Hạnh đẩy Sim ngã lăn xuống đất. Chỉ thẳng vào mặt nàng. Tiếng chàng như hổ gầm:

"Không cho phép con rắn độc như cô lại gần tôi. Cô đi ra ngoài, cút!"

"Khụ.. khụ.. khụ!"

Sim vừa mới hoàn hồn trở lại, trên chiếc cổ trắng nõn nà của nàng giờ đây đã hằn một đường tím đen đáng sợ. Nàng thở gấp gáp và run rẫy. Nàng nhìn Hạnh, uất ức. Sao chàng có thể đối xử với nàng như vậy? Nàng đã làm gì sai? Nàng không hiểu được.

Nhưng cuối cùng, nàng quyết định không rời đi như yêu cầu của Hạnh mà chỉ lững thững bước từng bước vào góc tối của gian phòng. Nàng quỳ xuống, thỏ thẻ mà nói với chàng:

"Xin chàng cho thiếp được ở trong góc tối này trải qua đêm nay. Bởi thầy, mẹ đã dặn dò, thiếp không dám rời khỏi."

Hạnh nhìn nàng, lửa giận bừng bừng. Chàng định ném thêm chiếc gối mây xuống đất. Nhưng chợt nghe thấy hai chữ "thầy mẹ" từ nàng, chàng lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Bởi vậy mà chàng đành buông tay, nằm vật xuống giường. Quay lưng ra cửa, khóc nấc lên trong tận cùng bất lực.

Sim ngồi trong góc tối. Nghe tiếng chàng khóc, nước mắt cũng lặng lẽ rơi theo. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài chiều nay, cũng không hiểu tại sao mình phải chịu đọa đày như thế. Sim nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ hai chị Duyên, Phương. Nếu có họ ở đây, Sim sẽ nhào vào lòng họ mà khóc lớn. Khóc cho trôi đi hết những đau thương, tủi nhục. Có lẽ, Sim sai rồi. Chỉ chớp mắt, trời của nàng, đất của nàng, tình yêu của nàng đã tang thương như vậy. Hi vọng của nàng cũng dần tuyệt vọng theo.

Khi trời tờ mờ sáng, Hạnh đã tông cửa bỏ đi mất biệt. Sim ngồi lặng lẽ trong góc phòng một đêm, nước mắt nàng có nhiều như suối thì cũng đã chảy cạn, thấm vào đất hết cả rồi. Chỉ còn trơ lại một hốc mắt đỏ hoe, đau xót.

Mụ Thanh mang chậu nước ấm vào phòng để nàng vệ sinh thân thể. Nhưng ngờ đâu tấm vải trắng đêm qua vẫn trắng tinh như cũ.

Mụ nhìn nàng, lại nhìn tấm vải trắng tinh kia. Mụ chỉ biết lắc đầu nguây nguẩy rồi rời đi.

Còn nàng, bây giờ đã là mợ Hạnh rồi nhỉ? Nàng đâu còn là cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của ngày hôm qua để mà quấy khóc, bắt người khác phải chiều chuộng mình. Sim đành đứng dậy, khăn áo chỉnh tề, phấn son nhã nhặn. Nàng lặng lẽ bước ra khỏi phòng. An phận làm dâu như bao người.

Sáng hôm ấy, Sim ra bái lạy cha mẹ chồng trước. Nghe lời dặn dò của họ rồi mới theo bà bếp ra chợ làng. Từ bây giờ nàng sẽ là người quán xuyến việc bếp núc trong nhà.

Ra đến chợ, Sim mới được nghe về chuyện chiều qua, cái tin Yên nhảy sông như một tiếng sét giữa trời quang đối với nàng. Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao đêm qua Hạnh lại lồng lộn với nàng như thế. Thì ra Yên đã nhảy sông tự vẫn rồi. Tại sao cô ấy lại ngốc nghếch như vậy? Chẳng phải nàng đã hứa sẽ cưới cô ấy làm thiếp cho Hạnh rồi sao? Tại sao phải làm vậy? Tại sao phải đẩy cả ba người rơi vào bi kịch thế này?

"Cô đã nói gì với cô ấy?"

Thì ra, Hạnh nghĩ là do nàng ép Yên. Trời ơi! Cái oan ức này làm sao nàng gội rửa cho sạch được đây?

Sim thất thần về nhà. Nàng mãi cũng không dứt ra được chuyện vừa rồi. Có lẽ ngày đó, Sim không đến tìm Yên thì hôm nay, nàng sẽ không phải uất ức như vậy. Ông Trời, liệu có thương nàng không?

Trưa đó, Hạnh cũng quay về nhà. Cả người chàng phản phất mùi rượu. Hóa ra chàng đã mua rượu uống, sau đó ra bến sông ngồi khóc. Người làng vẫn còn đi tìm Yên. Từ hôm qua đến nay, người ta vẫn chưa vớt được xác Yên lên. Ông Bói Mù thì vẫn còn vật vờ ngoài bờ đê chờ đợi. Ông tru trời chéo đất mà khóc than. Tiếng khóc nỉ non của ông cứ như tiếng sáo diều được gió đưa đi, âm âm vang vọng trên không trung rồi tản mát khắp làng Đông Xá. Nghe mới thảm sầu làm sao.

Chiều qua, khi nghe tin Yên nhảy sông, Hạnh đã hoàn toàn tuyệt vọng, chàng cũng toang nhảy xuống mong được chết cùng nàng. Nhưng lại bị người làng mò được lôi lên. Có lẽ, ông trời cũng không muốn tác hợp cho chàng và Yên chăng? Hôm nay, chàng đã không còn dũng khí để nhảy sông nữa. Chàng là con trai độc đinh nhà họ Trần. Chàng không thể vì ái tình mà quyên sinh. Đó sẽ là tiếng xấu muôn đời cho dòng tộc. Chàng không thể trở thành nổi ô nhục cho cha mẹ. Chàng chợt thấy mình hèn nhát quá. Chàng yêu Yên, nhớ Yên những cũng đành bất lực.

Chính vì thế mà Hạnh phải uống rượu. Uống cho say, uống cho quên đi mọi sự vừa diễn ra. Nếu không thì chàng lại chịu không nổi, sẽ phát điên, sẽ lại muốn làm điều dại dột mất.

Người nhà cụ Đồ Nho nghe tin Hạnh ngồi ngoài bờ sông khóc thì nháo nhào đi tìm rồi lôi cậu về. Bà Đồ lại một trận khóc rấm rứt. Còn Sim, nàng chỉ biết đứng im một góc, lặng lẽ nhìn Hạnh.

Cụ Đồ Nho tỏ ra vô cùng tức giận. Cụ phạt Hạnh quỳ ở trước bàn thờ, cây gậy của cụ nện những đòn trời giáng lên thân hình mảnh khảnh thư sinh của chàng. Sau đó cụ vứt gậy ra sân. Quát lớn:. Ngôn Tình Hay

"Nếu mà anh còn xem tôi là Thầy anh thì anh liệu hồn mà sống cho tử tế. Còn nếu như không thì anh cứ việc bước ra khỏi cánh cửa này. Tôi đây xem như là vô phúc, gia đình tôi tuyệt tử tuyệt tôn chứ không chấp nhận một đứa con vì ái tình tầm thường mà làm ô nhục dòng họ Trần được."

Nói xong ông bỏ đi vào trong phòng riêng. Không thèm nhìn đến Hạnh nữa. Bà Đồ khi này mới dám lên tiếng, bà nài nỉ khuyên lơn:

"Cậu ơi là cậu! Cậu có thương cha mẹ thì cậu nhớ cho. Nhà ta dòng dõi thư hương. Chỉ có bán mạng cho xã tắc, sơn hà. Chứ không một ai chịu chết vì tình cảm cả. Cậu nhớ lấy dùm tôi."

Sau đó, bà cũng bỏ vào trong phòng riêng để an ủi chồng.

Còn người ăn kẻ ở trong nhà, khi thấy tàn cuộc rồi thì cũng đều tản mát đi cả chỉ còn trơ lại mỗi mình Sim đứng đó. Nàng nhìn Hạnh, lòng nàng lại mềm nhũn ra. Nỗi thương cảm cùng xót xa cho Hạnh cứ như dòng thủy triều dâng tràn lên trong mắt nàng. Nhưng Hạnh lại không hề để ý đến Sim.

Hạnh vẫn cứ quỳ. Có lẽ đã qua một canh giờ. Cuối cùng chàng cũng từ từ đứng dậy. Nhưng chàng không nhìn Sim, cứ như nàng không hề tồn tại. Chàng đi thẳng ra ngoài, để mặc cho Sim cứ đứng trong từ đường, ngây ra như phỗng.

Đêm đó, trăng sáng vằng vặc. Bụi vàng bay khắp không gian. Trong gian phòng của hai vợ chồng. Sim ngồi ngay ngắn trên chiếc giường chung. Ngồi lên cả tấm vải màu trắng được phủ trên giường như đêm hôm trước. Hạnh từ ngoài bước vào. Chàng mang theo một cái võng tre mắc vào hai cái cột.

Sau đó chàng lại dùng một thanh nứa cắt vào đầu ngón tay mình rồi đến gần Sim. Chàng nhỏ vào tấm vải trắng bên dưới mông nàng. Từng giọt, từng giọt thấm xuống. Lan ra đỏ chói một mảng to.

Bên tai nàng, giọng chàng trầm khàn, lạnh lẽo:

"Chúng ta đã hợp phòng."

Hạnh đi đến võng tre nằm xuống. Không gian lại tĩnh lặng như tờ.

Còn Sim, nàng nhìn vết máu đỏ thẩm loang lổ dưới mông mình. Cũng không nói không rằng. Nàng nằm xuống. Đôi mắt ướt nhắm lại. Nàng Sim từ nay đã chết. Chỉ còn lại một mợ Hạnh của công, dung, ngôn, hạnh mà thôi.