Đào Góc Tường - A Phì A

Chương 27




Làm bạn gái của anh chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Nếu cô là bạn gái của anh…

Ý nghĩ này bất chợt xuất hiện trong đầu Tiền Ngân Tử khiến cô thấy mình thật ngớ ngẩn.

Sao cô lại có thể nghĩ như thế được?

Họ chỉ là bạn giường mà thôi. Nghĩ như vậy thật là vượt quá giới hạn.

Kỷ Diễm giúp cô chỉnh lại quần áo, mặc lại váy ngắn đã cởi ra.

Anh cũng chỉnh lại quần áo cho mình.

Mỗi lần họ làm chuyện ấy đều có chút không thỏa mãn, vì luôn vội vã.

Tiền Ngân Tử cần phải quay về, điện thoại cô cứ liên tục báo tin nhắn.

Đồng nghiệp nhắn nhủ cô phải quay lại gấp để hoàn tất công việc cuối cùng.

Cô chỉnh trang lại quần áo, chuẩn bị ra về thì Kỷ Diễm giữ cô lại. Tiền Ngân Tử quay đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.

Kỷ Diễm nhắc cô: “Đừng quên, ngày mai là ngày gì.”

Tiền Ngân Tử ngẫm nghĩ một chút, ngày mai là… sinh nhật của Ngụy Tiêu. Anh nhắc cô về việc chia tay với Ngụy Tiêu sao?

Cô hiểu ý, lập tức gật đầu: “Yên tâm, mai sinh nhật anh ta em sẽ nói. À, em nghe nói anh ta tổ chức tiệc, anh có định đến không?”

“Tất nhiên là có rồi.”

Đó là thời điểm tuyệt vời để chứng kiến cuộc chia tay, sao anh có thể bỏ lỡ được.

Nghĩ đến đây, Kỷ Diễm mỉm cười: “Anh còn muốn mua cả bánh sinh nhật tặng anh ta.”

Tiền Ngân Tử chỉ biết nghĩ thầm, anh đúng là người kỳ quặc nhưng tốt bụng.

Sau đó, cô quay lại phòng tiệc để hoàn thành nốt công việc.

Tưởng rằng Kỷ Diễm đã rời đi, nhưng anh lại đứng đợi cô ngoài cửa. Thấy cô bước ra, anh tiến đến nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.

Anh nói sẽ đưa cô về, rồi cùng lên xe của cô.

Cả hai không nhận ra rằng, từ đằng xa, hình ảnh họ nắm tay nhau đã bị chụp lại.



Khi Tiền Ngân Tử về đến nhà, Ngụy Tiêu đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật ngày mai.

Năm nào sinh nhật, anh ta cũng muốn tổ chức thật hoành tráng, phải thật rình rang, giống như một con công xòe đuôi, muốn mình thật nổi bật.

Anh ta mời tất cả bạn bè đến dự.

Không chỉ là một buổi tiệc sinh nhật thông thường, lần trước Tiền Ngân Tử đã nói sẽ đề cập đến chuyện kết hôn vào dịp này.

Ngụy Tiêu định sẽ thông báo với mọi người rằng anh ta chuẩn bị kết hôn với Tiền Ngân Tử.

Thế nên anh ta mời hết mọi người có thể mời, gửi tin nhắn trong nhóm, thông báo rằng ngày mai anh ta bao trọn quán bar để tổ chức sinh nhật, ai muốn tới thì tới.

Còn có một thông báo quan trọng cần nói.

Khi Tiền Ngân Tử về nhà, cô thấy Ngụy Tiêu đang hào hứng nhắn tin trong nhóm.

Thấy cô về, anh ta nói: “Ngân Tử, dạo này Kỷ Diễm lạ thật, vừa nãy cậu ấy còn nhắn trong nhóm rằng ngày mai tiền rượu sẽ do cậu ấy bao hết.”

Tiền Ngân Tử: “…”

Cô mở nhóm ra xem.

Đúng như lời Ngụy Tiêu nói, Kỷ Diễm đã nhắn: “Ngày mai tiền rượu tính cho tôi.”

Mọi người đều khen ngợi mối quan hệ giữa Kỷ Diễm và Ngụy Tiêu thật tốt.

Ai cũng cảm ơn “ông chủ Kỷ”.

Tiền Ngân Tử cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Ngụy Tiêu rất vui.

Kỷ Diễm cũng rất… vui.

Ngụy Tiêu sợ Tiền Ngân Tử quên mất, nên nhắc lại: “Ngày mai em nhớ làm chuyện đã bàn với bố mẹ anh nhé, anh chỉ đợi đến mai để công bố thôi.”

Cô khẽ cười: “Em nhớ mà.”

Sao có thể quên được, cô đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Cuối cùng những ngày tháng mệt mỏi cũng sắp chấm dứt.



Ngụy Tiêu đến quán bar từ rất sớm.

Kỷ Diễm đúng là quá nhiệt tình, ông chủ quán bar này quen biết anh, nên khi Ngụy Tiêu muốn bao quán, Kỷ Diễm đã lo liệu hết cho anh ta.

Tiền rượu cũng tính vào hóa đơn của Kỷ Diễm.

Trước đây Ngụy Tiêu không nghĩ mình và Kỷ Diễm lại thân thiết đến vậy, nhưng gần đây Kỷ Diễm đúng là rất tốt.

Anh ta là người anh em đáng để kết giao.

Ngụy Tiêu gửi địa chỉ quán bar vào nhóm.

Tầm 8 giờ tối, khách khứa đã đến đủ.

Bánh sinh nhật vẫn chưa có, Tiền Ngân Tử nói cô đã đặt bánh, sau khi tan làm sẽ đi lấy mang đến.

Ngụy Tiêu cảm thấy rất vui.

Anh ta cảm giác tối nay sẽ rất đặc biệt.

Không chỉ là sinh nhật, anh ta còn định công bố chuyện kết hôn với Tiền Ngân Tử.

Từ nay về sau, anh sẽ bước vào cuộc sống hôn nhân.

Anh nhận được rất nhiều quà.

Kỷ Diễm đến sau giờ làm, khi anh đến thì Tiền Ngân Tử vẫn chưa tới.

Anh tặng Ngụy Tiêu một chiếc đồng hồ.

Ngụy Tiêu tò mò: “Tôi có thể mở ra được không?”

Kỷ Diễm gật đầu: “Được chứ.”

Ngụy Tiêu nhìn chiếc hộp nhỏ, tự hỏi liệu đó có phải là một chiếc đồng hồ đắt tiền không?

Quả đúng là như vậy.

Là đồng hồ.

Khi Ngụy Tiêu mở hộp, mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng: “Oa! Anh Diễm thật hào phóng, tặng cả đồng hồ Rolex xanh luôn, thật đẳng cấp!”

“Đúng vậy, tặng quà giá trị thế này, tình cảm giữa anh Diễm và anh Tiêu thật khắng khít.”

Ngụy Tiêu cũng rất sốc.

Sao Kỷ Diễm lại tặng mìnhmột món quà đắt tiền như vậy, anh ta có chút ngạc nhiên.

Trước đây Kỷ Diễm chưa bao giờ tặng món quà nào đắt giá như thế.

Điều này khiến Ngụy Tiêu cảm động, anh ta nói cảm ơn.

Tiền Ngân Tử vừa lúc đó cũng tới, tay cầm theo bánh sinh nhật.

Cô đến đúng lúc, không bị trễ.

Vừa bước vào, cô nghe thấy mọi người nói về món quà sinh nhật của Kỷ Diễm tặng Ngụy Tiêu.

Cô nhìn kỹ.

Đúng là Rolex.

Tiền Ngân Tử tức lắm!

Tặng quà đắt tiền cho cái gã này làm gì chứ?

Kỷ Diễm thì lại rất vui.

Khi Tiền Ngân Tử đến, Ngụy Tiêu nhận lấy bánh sinh nhật từ tay cô, mời cô ngồi xuống.

Tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Ngụy Tiêu nhìn chiếc bánh Tiền Ngân Tử mang tới mà lặng người.

Chiếc bánh này… giống loại dành cho người lớn tuổi.

Ai lại chọn bánh sinh nhật với chữ “Phúc như Đông Hải” và hai quả đào mừng thọ cơ chứ?

Khi chiếc bánh được bày ra, mọi người không nhịn được cười: “Ngân Tử, em mua bánh gì thế này? Trông quê mùa quá.”

Tiền Ngân Tử chủ yếu chọn vì thấy nó rẻ.

Rất hợp với Ngụy Tiêu.

Cô định đáp rằng mình thấy nó dễ thương.

Thì nghe Kỷ Diễm lên tiếng: “Tôi thấy rất dễ thương.”

Nghe anh nói vậy, người mới nãy còn cười cợt lập tức đổi giọng ngay: “Đúng, tôi cũng thấy dễ thương, rất thú vị.”

Tiền Ngân Tử: “…”

Cô đã hiểu ra lợi ích của tiền bạc rồi.

Ngụy Tiêu thắp nến.

Mọi người bảo anh ta ước đi.

Anh ta nhắm mắt, thầm ước một điều rồi thổi tắt nến.

Kỷ Diễm thường ít nói trong các buổi tụ họp trước đây, nhưng hôm nay lại nói nhiều lạ thường.

Thấy Ngụy Tiêu thổi nến, anh cố tình nhắc nhở: “Anh nói có chuyện muốn công bố mà phải công?”

Ngụy Tiêu nghe vậy, nhìn sang Tiền Ngân Tử: “Có thể công bố rồi, em nói đi.”

Tiền Ngân Tử thấy đã đến lúc, cô không khách sáo nữa.

Cô thẳng thắn: “Ngụy Tiêu, chúng ta chia tay đi.”

Ngụy Tiêu tưởng rằng cô sẽ nói về chuyện kết hôn, trên môi vẫn còn nở nụ cười.

Nhưng khi nghe những lời ấy, nụ cười lập tức biến mất.

Anh ta ngỡ ngàng nhìn cô: “Em nói gì?”

Tiền Ngân Tử nhắc lại: “Tôi nói, chúng ta chia tay đi.”

Mọi người vừa nãy còn đang cười nói, bỗng chốc im lặng, ngưng thở, không ai dám lên tiếng.

Đây là chuyện gì vậy…

Tiền Ngân Tử lại đòi chia tay ngay trong buổi sinh nhật của Ngụy Tiêu?

Tại sao chia tay?

Ai cũng biết Tiền Ngân Tử yêu Ngụy Tiêu rất nhiều, yêu đến mức không màng đến lòng tự trọng, vậy mà giờ cô lại muốn chia tay?

Ngụy Tiêu nhìn xung quanh với vẻ mặt bối rối, cố gắng giữ nụ cười trên môi, tức giận giữ chặt tay Tiền Ngân Tử: “Tiền Ngân Tử, đừng đùa kiểu này, không vui chút nào đâu!”