Đào Hoa Chiến Thần

Chương 37




Dương Thao đột nhiên đứng dậy, lao tới nói: 'Nếu như thật sự có thể giúp tôi giảm béo, từ nay cậu sẽ là anh Phong của tôi”

Triệu Lâm Phong cười lắc đầu, đẩy Dương Thao ra, viết một đơn thuốc cho Dương Thao,

"Đây là loại thảo dược cần để làm trà giảm béo.

"Triệu Lâm Phong đưa đơn thuốc cho Dương Thao, Dương Thao cầm lấy nhìn xem.

Chế thủ ô, thảo quyết minh, hoa cúc trắng, hoàng kỷ, ngũ vị tử, mạch môn,... đều là những dược liệu thông dụng.

"Cậu em họ Triệu, chỉ có những dược liệu này, có thể làm được không?"

Triệu Lâm Phong lắc đầu nói: "Đương nhiên không được, đây chỉ là những dược liệu cần dùng.Trà giảm béo thì sao có thiếu trà được

Triệu Lâm Phong lại viết cho Dương Thao một tờ giấy khác, một lạng Thiết Quan Âm, một lạng rưỡi Nụ Tuyết Nga Sơn, Thiết Quan Âm cần phải là trà cũ từ ba. năm trước, Nụ Tuyết phải được lấy từ đỉnh núi Nga Sơn đã bị phủ tuyết tháng Giêng.

"Những thứ này khá khó tìm, có thể tìm được. không?"

Những loại trà này dường như rất quý, khiến Dương Thao cảm thấy yên tâm.

"Có thể tìm được, nhất định có thể tìm được!”

Dương Thao liên tục gật đầu, có liên quan đến mạng sống của chính mình, dù có khó khăn đến mấy cũng phải tìm được.

"Vậy nếu đồ về tới, anh báo cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ qua xào trà giúp anh."

"Sao làm vậy được, khi đõ về tới tôi sẽ đưa qua cho cậu em họ Triệu."



Dương Thao lại cười như Phật Di Lặc, vận rủi của anh ta đã được giải quyết, giờ đây lại có cơ hội giảm béo một cách dễ dàng không hề tốn sức.

"Hôm nay nhờ có cậu em họ Triệu, nếu không có lẽ tôi đã chết oan uổng rồi. Cậu em họ Triệu, trong tấm thẻ này còn có một trăm vạn, cậu đừng chê ít”

Dương Thao móc ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi, đây là tấm thẻ anh ta đã chuẩn bị trước khi Triệu Lâm Phong đến!

Triệu Lâm Phong chặn tay Dương Thao, nói: "Anh Dương, anh đang coi thường tôi sao? Oất lại đi. Không làm gì thì sao lại nhận công được, trà còn chưa được xào, chuyện sư tử đá tôi cũng chỉ nhìn thoáng qua."

"Vậy không được, cậu phải nhận” Dương Thao kiên trì nói.

Triệu Lâm Phong lại cười nói: "Anh đừng có gấp, lần này tôi tới là để tìm một ít ngọc thạch, hay là anh dẫn tôi đi dạo một chút đi."

Dương Thao sửng sốt, cho rằng Triệu Lâm Phong có hứng thú với mấy viên ngọc trong quãy trưng bày của mình, vội vàng gật đầu: "Không thành vấn đề, cậu có thể chọn những món đồ trong tiệm đồ cổ. Ở Nhất Phẩm Thịnh Đường này của tôi, những thứ khác chỉ bình thường, còn ngọc thì cũng khá tốt. Lúc mới vào tôi thấy cậu có vẻ thích những miếng ngọc đó, nếu thích thì lấy đi”

"Anh Dương, anh coi tôi là loại người nào. Đó đều là bảo vật trong cửa hàng của anh, đö vài trăm vạn sao. tôi có thể lấy được. Ở đây hẳn là có đá thô đúng không, đưa tôi đi xem thử, tôi chọn vài viên” Triệu Lâm Phong nói xong liền đứng dậy.

"Cậu... cậu muốn đổ thạch à?” Lúc này Dương Thao mới đột nhiên ý thức được, thì ra ý của Triệu Lâm. Phong là muốn tự đi đổ thạch?

Đưa tiền thì không cần, đưa ngọc quý có sẵn cũng không cần, nhất quyết phải tự đi chọn đá thô giá rẻ tồi tự cất?

Đúng là hành động của cao nhân!

'Cậu em họ Triệu, chỉ cần một câu nói này của cậu, Dương Thao tôi bội phục cậu!" Dương Thao giơ ngón tay cái lên.

Triệu Lâm Phong cười đứng dậy, nói đùa: "Anh. Dương, đừng tâng bốc tôi quá nhanh, nếu một lát nữa mà không tìm được đá thô tốt, có lẽ tôi phải chọn mấy viên ngọc về”