"Bất ngờ gì thế, đúng lúc gặp thím sao?" Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Nguyệt Anh đỏ bừng, đôi mắt đẹp chớp chớp, giọng điệu như có ý tứ gì đó.
Triệu Lâm Phong lúng túng vô củng, ai mà ngờ lúc này Triệu Khả Nhi lại hớt ha hớt hải chạy tới, cô ấy ở trong nhà thấy anh trai mình vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, sợ Triệu Lâm Phong gặp chuyện gì bất trắc nên cũng vội vàng chạy tới đây.
Triệu Khả Nhi quan sát Trịnh Nguyệt Anh rồi lại quan sát Triệu Lâm Phong bằng ánh mắt nghỉ ngờ, "Triệu Lâm Phong thấy Triệu Khả Nhi tới thì hơi kinh ngạc
"Em gái, sao em lại cũng tới đây?"
Triệu Lâm Phong nhìn Triệu Khả Nhi hỏi.
Trịnh Nguyệt Anh cũng hoảng hốt, trong lòng thầm than khổ, hôm qua đã khiến mọi người trong thôn lời ra tiếng vào về Triệu Lâm Phong rồi, bây giờ chẳng phải là lại càng khiến người ta hiểu lãm sao.
"Còn chắng phải tại anh vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, đỏ bừng cả mặt đó sao, em lo cho anh nên mới đuổi theo tới đây." Triệu Khả Nhi trách cứ Triệu Lâm Phong vận chuyển chân khí, kìm ngọn lửa dục vọng trong bụng mình xuống.
"Mới sáng sớm anh đã chạy ra sông làm gì?" Triệu Khả Nhi nghỉ ngờ hỏi thăm.
Triệu Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn mặt trời vừa ló rạng, đáp: "Nóng."
Triệu Khả Nhi thấy mặt Trịnh Nguyệt Anh đỏ bừng lên, trong lòng lại càng cảm thấy hai người này có. chuyện gì che giấu.
"Anh, mẹ gọi anh về nhà ăn cơm"
Triệu Khả Nhi không bóc mẽ ra, chỉ bảo Triệu Lâm Phong về nhà ăn cơm.
"Triệu Lâm Phong gật đầu rồi đi ra khỏi sông.
"Chị Nguyệt Anh, em về nhà ăn cơm đây."
Trên đường về nhà, Triệu Khả Nhi vừa mò quan sát kỹ càng.
"Anh, lời người trong thôn nói không phải là thật đó chứ? Anh có gì đó với thím Nguyệt Anh thật à?” Triệu Khả Nhi hỏi
Cô ấy lại chẳng thấy có gì với Trịnh Nguyệt Anh cả, chỉ là nghĩ đến chuyện mình thì gọi người ta là thím, mà anh trai mình lại ở bên người ta, nên trong lòng thấy hơi khó xử mà thôi.
Triệu Lâm Phong lại sửng sốt: "Nói vớ vẩn gì thế, đừng có mà nghe người ngoài nói càn!”
Triệu Lâm Phong hơi im lặng, đến cả em gái mình cũng cảm thấy như thế thì nói chỉ là bên ngoài đồn thối.
Vẽ đến nhà, Triệu Lâm Phong vừa đi vào cửa thì đã có hai cặp mắt nhìn châm châm vào Triệu Lâm Phong.
Mặt Trần Tụ Vân và Triệu Vĩnh Tài đen sì, đến cả. Triệu Khả Nhi cũng chẳng dám nói gì.
"Ba mẹ, hai người đang làm gì thế?" Triệu Lâm Phong hỏi
"Con còn hỏi ba mẹ đang làm gì? Con nói thử. xem, sao con có thể ở bên cái mụ góa phụ xúi quẩy kia chứ? Huống hồ con còn phải gọi người ta một tiếng thim. Mẹ vừa mới từ quầy bán hàng về, mấy bà cô. rong thôn còn đang nói vẽ chuyện này đó!"
Trần Tụ Vân nói với Triệu Lâm Phong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Triệu Lâm Phong nhíu mày nhìn Trần Tụ Vân.
"Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, thím Nguyệt Anh là người tốt như thế, trước đây còn thường xuyên giúp đỡ nhà chúng ta nữa, sao mẹ có thể nói thím ấy như thế. được?"
Trước mặt Trần Tụ Vân, Triệu Lâm Phong biết điều không gọi là chị mà gọi là thím Nguyệt Anh.
Trần Tụ Vân cũng biết mình thoáng chốc tức giận nên nói sai, bà ấy ngậm miệng lại.
"Huống hồ, con với thím Nguyệt Anh trong sạch. Hôm qua chỉ là do thím Nguyệt Anh bị rắn cần lúc ở trên núi, con mới cõng thím ấy xuống thôi."
Nghe thấy lời giải thích của Triệu Lâm Phong, cuối cùng sắc mặt Trần Tụ Vân và Triệu Vĩnh Tài cũng dịu đi một chút.
Nhưng Trần Tụ Vân vẫn nói: 'Chờ qua chuyện của Khả Nhi, mẹ sẽ sắp xếp cho con một mối hôn sự trong thôn, có thế mới ngăn lại mồm miệng mấy kẻ đó. được!"
Trần Tụ Vân làm Triệu Lâm Phong hơi im lặng.
Một bữa cơm mà bầu không khí rất kỳ lạ, Triệu Lâm Phong ăn cơm xong xuôi thì quay vẽ căn phòng của mình, lấy bình rượu thuốc tự chế kia chia ra năm bình nhỏ.
Triệu Lâm Phong lấy một cái ba lô cất hết chúng vào, rồi đeo ba lô lên lưng ra khỏi phòng.
"Ba mẹ, con lên thị trấn một chuyến, lúc nào quay về con sẽ trả đủ năm vạn tiền nợ cho Nhị Lại Tử.
Dặn dò người nhà một câu rồi Triệu Lâm Phong leo lên chiếc xe mô tô ba bánh của gia đình.
Chiếc xe mô tô ba bánh này là của người ba Triệt Vĩnh Tài, người gồng gánh cả gia đình suốt hơn hai mươi năm nay, làm người giao hàng cho người dân ở quê.
Đó cũng là thứ đáng tiền duy nhất đáng tiền trong nhà họ Triệu hiện giờ, nhưng có ai ngờ.
Triệu Lâm Phong vừa lên xe thì Triệu Vĩnh Tài và Trần Tụ Vân đột nhiên bước tới: "Tiểu Phong, khoan đã, chở ba và mẹ con lên bệnh viện huyện một chuyến đi”
"Hai người đến bệnh viện làm gì?" Triệu Phong nghĩ ngờ hỏi lại.
Triệu Vĩnh Tài đáp: "Bác sĩ ở bệnh viện huyện có trách nhiệm quá, cô ấy thấy mẹ con không đến bệnh viện làm phẫu thuật cất chỉ thì hùng hổ gọi điện hỏi tình hình, ba nói con chữa khỏi rồi cô ấy không tin, nhất quyết đồi ba mẹ tới khám”
Triệu Lâm Phong im lặng, rồi đáp: "Đi làm gì chứ, mẹ vừa mới ốm xong, đừng làm khổ nữa"
"Không thể vậy được!" Trần Tụ Vân liền vội vàng lắc đầu đáp: "Tiểu Phong, con không biết đâu, bác sĩ Sở là cô gái tốt, lúc nào cũng rất quan tâm tới bệnh tình của mẹ, lúc trước mẹ tới bệnh viện, cô ấy thấy tình cảnh nhà mình không tốt, còn xin rất nhiều ưu đãi, dẫu sao bây giờ cũng phải đi cảm ơn người ta."
Triệu Lâm Phong hiểu rằng ba mẹ mình cả đời làm người lương thiện, không gánh nổi ơn huệ của người ta, nên hẳn cũng không cương quyết nữa.
Hai giờ chiều, cả nhà ba người tới huyện Thanh Khê.
Triệu Lâm Phong đưa ba mẹ tới bệnh viện huyện, còn hắn thì đi tìm siêu thị mượn điện thoại gọi.
"Alo, là ai đó?"
Trong câu lạc bộ Kim Hào lớn nhất huyện Thanh Khê, Đường Kim Hào nhíu mày nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại.
Cuộc gọi này gọi vào số điện thoại cá nhân của anh ta, những người biết được số này chỉ cực kỳ hữu hạn.