Đào Hoa Mãn Lâu

Đào Hoa Mãn Lâu - Chương 17




Trong căn phòng hôn ám, Phùng Hành đưa lưng về phía cửa, kiên nhẫn viết trên giấy. Sắc mặt nàng tái nhợt, thường xuyên lấy tay che miệng ho nhẹ, suy yếu tới mức chỉ cần một cơn gió thổi tới cũng có thể mang nàng đi.

Nàng trộm viết lại Cửu Âm chân kinh đã được vài ngày, từ ngày nghe được đối thoại của bọn Linh Phong, nàng liền quyết định như vậy, nàng phải viết lại Cửu Âm chân kinh.

Mấy ngày nay, nàng vẫn giấu Hoàng Dược Sư để chép. Hoàng Dược Sư mấy lần thấy, thiếu chút nữa đã bị phát hiện, nàng biết, thương của Hoa Mãn Lâu không quá nguy hiểm, tuy rằng nhìn rất nặng, nhưng nếu trị liệu cũng không quá khó, nhưng loại thương này lại cần phải cẩn thận chăm sóc, nếu không sẽ để lại bệnh.

Hoàng Dược Sư đã nhiều ngày ở lại tiểu lâu trông coi Hoa Mãn Lâu, còn Hoa Mãn Lâu vẫn thường giúp hắn tới đây chăm sóc nàng, Hoàng Dược Sư cũng rất có trách nhiệm nam tử, bởi vì gia đình, cũng không phải loại nam nhân bạc tình, cũng thường xuyên tới chăm sóc nàng. Hoàng Dược Sư là người luyện võ, bước đi không phát ra tiếng động, cho dù nàng cố gắng che dấu thế nào, lấy sự thông minh của Hoàng Dược Sư sớm muộn gì cũng phát hiện.

Đúng vậy, hẳn là đã sớm phát hiện…… cũng…… đã sớm chết tâm, biết rõ như vậy, vì sao lúc này đây vẫn đánh cược, chắc chắn sẽ thua, nàng vì sao vẫn muốn cược! Phùng Hành lạnh lùng tự giễu.

Nếu trong lòng hắn không phải đang có Hoa Mãn Lâu, sao lại không phát hiện ra nàng đang giấu diếm thứ gì, sao không phát hiện sắc mặt nàng không tốt! Hoa Mãn Lâu! Nàng hận y, nàng nên hận y!

Nhưng là đối với nam tử đó, nàng lại không cách nào cảm thấy gì khác ngoài hảo cảm, cho đến hiện tại, vẫn là Hoa Mãn Lâu khiến Hoàng Dược Sư để ý tới nàng, nam tử tốt đẹp như vậy, xứng đôi với Hoàng đại ca của nàng như vậy, không, rất nhanh, rất nhanh sẽ không còn là của nàng nữa rồi! Khóe mắt Phùng Hành rơi một giọt lệ, vì sao phải đánh cược? Vì sao?

“Cho ta một lý do……… cho ta một lý do để buông tay a……….” Thanh âm nhẹ khẽ như không khí phiêu tán trong căn phòng tối mờ u ám, ngoài nàng ra, chẳng ai nghe thấy.

Mặt khác, tại tiểu trúc lâu, Hoàng Dược Sư đang cho Hoa Mãn Lâu uống thuốc, đây là phúc lợi mà hắn khăng khăng giữ lấy, vốn cho dù Hoa Mãn Lâu cần người giúp uống thuốc cũng sẽ có Nguyệt Ảnh, còn cả mấy đệ tử khác, nhưng Hoàng Dược Sư mặt dầy đòi tự mình cho y uống thuốc, thậm chí cả đời cũng không nghĩ hắn lại dùng phương pháp trẻ con đó, nói với Hoa Mãn Lâu, nếu không đồng ý để hắn giúp uống thuốc, cũng đồng nghĩa với việc không tha thứ chuyện hắn đả thương y, làm Hoa Mãn Lâu dở khóc dở cười, đồng thời cũng yên lặng tiếp nhận quan tâm của hắn.

Y biết, Hoàng Dược Sư áy náy, cho nên cần có một cơ hội, cần làm chút việc gì đó để giảm bớt áy náy, nên dù thật sự rất ngượng, y vẫn chấp nhận.

Y không biết vì sao, đối với Hoàng Dược Sư sẽ không tự giác mà sinh ra loại cảm giác thẹn thùng, bị Hoàng Dược Sư bón thuốc, y cũng cảm thấy thật ấm áp, trướng trướng, đó là một loại cảm giác thật hạnh phúc. Trước kia, Lục Tiểu Phụng cũng không quá chiếu cố y, dù cũng là tri kỷ bạn tốt, nhưng vĩnh viễn cũng khác với cảm giác khi ở cạnh Dược Sư.

Cuối cùng, y quy kết loại tình cảm này giống như trường hợp của chim non, bởi vì Hoàng Dược Sư là người đầu tiên y thấy khi đến thế giới này, lại là tri giao, cho nên, y đem Hoàng Dược Sư thành ca ca, thành thân nhân, thế nên mới cảm thấy thẹn thùng, cảm thấy hạnh phúc. (M: Ta…… ta không biết nên nói gì, Nguyệt, ta sai rồi! Đều đã rõ ràng như vậy, Tiểu Hoa cư nhiên cũng cảm nhận được TAT ta là tội đồ…… Nguyệt, ta sám hối! Nhưng là, “trường hợp chim non”! Đồ ngu ngốc nhà ngươi a, cái gì mà “trường hợp chim non”, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà không nghĩ ra đó là yêu! A? Cảm giác động tâm cũng không biết sao? A? Ngươi nói, có đứa con trai như vậy, làm mẹ ngươi có dễ dàng không? TAT. Nguyệt mỗ: đổ mồ hôi, kỳ thật Hoa Hoa là người thiếu tình yêu……)

“A Lâu, hôm nay ngươi thấy thế nào, có sao không? Có gì…… không thoải mái không?”

Bón thuốc xong, Hoàng Dược Sư mỗi ngày đều hỏi y như vậy, hành vi vô thức như vậy, phải thương tổn bao nhiêu mới khiến một Đông Tà cuồng ngạo mất hình tượng như vậy. Đáy lòng Hoa Mãn Lâu phun trào một phen, sau đó theo thường lệ trả lời không sao.

Hoàng Dược Sư bất đắc dĩ nhìn nụ cười vân đạm phong khinh, xuân về hoa nở kia, nội tâm bất đắc dĩ.

Từ khi hiểu được cảm tình của mình, tâm tình hắn vẫn rất phức tạp, cùng một lúc, hắn muốn rời xa Hoa Mãn Lâu, hảo hảo chiếu cố A Hành, nhưng mặt khác, hắn lại lừa mình dối người, dù sao Hoa Mãn Lâu cùng Phùng Hành cũng không biết, hắn có thể tiếp tục ở cạnh Hoa Mãn Lâu, lấy thân phận tri kỷ, yên lặng bảo hộ y.

Hắn cũng biết, chỉ cần Hoa Mãn Lâu ở bên cạnh, cảm tình của hắn cũng sẽ ngày càng sâu đậm. Mỗi tối, hắn tự nói với mình, thương của Hoa Mãn Lâu đã tốt rồi, không nên dùng cớ này để lưu y lại nữa, ngày mai nhất định phải nói với A Lâu, nói thân thể y đã ổn rồi, không sao nữa, như vậy, với tính cách của Hoa Mãn Lâu, không ở lại quá vài ngày sẽ đi, A Hành cũng sắp sinh, hắn hẳn nên an ủi nàng, mà không phải chiếu cố tri kỷ, ngay cả Hoa Mãn Lâu mỗi ngày cũng thúc giục hắn đi chăm sóc A Hành.

Nhưng đến hôm sau, vừa nhìn thấy Hoa Mãn Lâu, ý nghĩ đó tiền bay đến cung trăng luôn rồi, hắn muốn Hoa Mãn Lâu ở lại, mãi mãi ở lại, để Hoa Mãn Lâu cả đời ở bên cạnh Hoàng Dược Sư.

Hắn sợ thấy A Hành, thân thể nàng không tốt, nhất là mấy ngày gần đây, cho dù mỗi ngày nhìn thấy nàng, trong lòng hắn vẫn nhớ tới Hoa Mãn Lâu, hắn cũng phát hiện ra khuôn mặt của nàng càng ngày càng tái. Không muốn nàng lo lắng về đứa nhỏ, hắn mới không nhắc tới, nói đúng ra, hắn đã muốn cho nàng uống một loạt thuốc dưỡng thai khác, tính toán hôm nay sẽ đưa nàng.

Cho dù linh hồn không ở bên nàng…… Lòng Hoàng Dược Sư tràn ngập áy náy với Phùng Hành, cho nên chưa bao giờ lừa nàng một câu, nàng, vẫn luôn dùng tình cảm chân thành tha thiết đó đối hắn.

Đối diện với Phùng Hành, hắn chỉ có thể dùng cách thức khác để bù đắp, cẩn thận chăm sóc thân thể nàng, vì nàng tự chăm lo bữa ăn, chỉ cần hắn làm được, hắn nhất định sẽ để nàng cảm thấy thoải mái, làm cho thân thể nàng khỏe hơn một chút. Tuy không yêu Phùng Hành, nhưng đối với nàng như vậy, hắn sẵn lòng làm mọi việc. Hắn bảo vệ nàng, yêu thương nàng như em gái, duy nhất không thể, chính là —— yêu nàng!

Hoàng Dược Sư tự mình bưng bát thuốc đã nấu xong, đứng ở cửa, nhẹ thở dài, thấp giọng gọi: “A Hành, nàng có thức?” A Hành giấu hắn chuyện gì đó, hắn biết, hắn tôn trọng ý muốn của nàng, vì thế làm bộ không chú ý, trộm lo lắng cho nàng, khi nàng ngủ sẽ bắt mạch cho nàng, dùng nội lực điều dưỡng thân thể.

Phùng Hành bên trong nghe thấy, vội vội vàng vàng thu hồi bản thảo trên tay, mới cất giọng đáp: “Vào đi, ta không ngủ.” Cửu Âm chân kinh này nàng đã chép gần xong, đoạn cuối, chỉ một chút nữa, thời gian đọc cũng đã lâu, trí nhớ nàng có chút mơ hồ, Phùng Hành thầm hạ quyết tâm, buổi tối sẽ viết xong rồi mới đi nghỉ.

Hoàng Dược Sư bưng bát thuốc, có chút đau lòng nhìn nàng, nói: “A Hành, có một số việc, không cần quá cố chấp.” Phùng Hành trong lòng cả kinh nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười: “Dược Sư, chàng đang nói gì vậy?” Dược Sư không nói, chỉ nhìn nàng. Ánh mắt Phùng Hành nhìn cảnh sắc bên ngoài, không nhìn hắn.

“A Hành, hôm nay ta đã cho mời bà đỡ. Sắp đến tháng, bà đỡ vô luận là đỡ đẻ hay ở cữ đều có kinh nghiệm, có bà ấy, gánh nặng của nàng không cần quá lo lắng nữa.”

Trong lòng Phùng Hành không khỏi một trận mềm mại. Hoàng Dược Sư đối nàng vô cùng tốt, phần tâm ý đó nàng cũng biết.

Uống thuốc Hoàng Dược Sư đưa, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, giống như, sắp có bão.