Đào Hoa Mãn Lâu

Đào Hoa Mãn Lâu - Chương 2




Khoảng thời gian Hoa Mãn Lâu xuyên không tới thế giới của Anh hùng xạ điêu cũng đã qua mấy ngày, Hoàng Dược Sư ở dưới chân Hoa Sơn thuê một tiểu viện, Hoa Mãn Lâu đang phải tĩnh dưỡng cũng cùng tới đó.

Trong sách nói Hoàng Dược Sư cực kì thông minh, cầm kì thi họa, y thuật, xem tử vi, cùng nông nghiệp thủy lợi, kinh tế binh pháp, không gì không biết, không gì không giỏi, đã nhiều ngày khiến Hoa Mãn Lâu thật mở mang, y tưởng rằng kiến thức của mình đã có chút cao, nhưng cùng Hoàng Dược Sư nói chuyện với nhau, thật làm cho Hoa Mãn Lâu học tập thêm không ít, hai người xưng hô cũng chuyển từ Hoàng tiên sinh, Hoa huynh, thành Dược Sư huynh, Hoa hiền đệ. Mà cô gái kia, chính là ái thê tương lai của Hoàng Dược Sư, Phùng Hành.

Mà Hoàng Dược Sư ngoại trừ võ công, cũng rất thích nghiên cứu các loại tạp học khác, trên giang hồ phần lớn là những kẻ lỗ mãng, trừ số ít là vài võ lâm cao thủ, Hoàng Dược Sư đa số coi bọn họ không tồn tại, chính là vẫn còn một vài người, so về học thức với hắn còn kém xa, lần này vô tình cứu được một người, tuy là hai mắt không nhìn được, nhưng sống cùng vài ngày, cũng không phát hiện ra là y bị mù, không chỉ thế, người này học thức phong phú có thể địch nổi hắn, võ công cũng không tồi. Hoàng Dược Sư luôn biết bản thân hắn rất thông minh, nhưng đối với người này, hắn tự đáy lòng thấy bội phục, đem y trở thành tri kỷ.

“Dược Sư huynh, hôm nay là luận võ?”

“Đúng vậy, hiền đệ có muốn đến góp vui?” Hoàng Dược Sư nở một tia cười tà, dùng tiêu ngọc nâng cằm Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng xoay cây quạt trong tay, hóa giải thế công của hắn, mấy ngày nay hai người thường chơi đùa như vậy, thân thể Hoa Mãn Lâu chưa khỏe hẳn, không tốt để đấu võ, Hoàng Dược Sư mấy lần muốn tìm y luận võ nhưng đều bị từ chối.

Vì vậy Hoàng Dược Sư nghĩ ra một biện pháp, Hoa Mãn Lâu tuy mù hai mắt nhưng đối với dòng khí công kích lại đặc biệt mẫn cảm, thân thể có thể tự động phòng ngự, chỉ cần xuất ra công kích với y, hai người liền đấu vài chiêu. Vốn Hoàng Dược Sư khinh thường loại phương pháp đó, nhưng chiêu thức của Hoa Mãn Lâu lại gọn gàng và tinh diệu vô cùng, sau Hoa Mãn Lâu thấy biện pháp này cũng thú vị, cũng biến thành thói quen.

“Dược Sư huynh, tất nhiên là sẽ đến xem náo nhiệt, ta đi theo Dược Sư huynh tham gia Hoa Sơn, chẳng qua lần luận võ này ta sẽ không tham gia, không lẽ, các ngươi còn muốn khi dễ một người mù như ta sao?” Tuy rằng khôi phục ký ức của hai kiếp làm Hoa Mãn Lâu có chút rối loạn nhưng cũng may y là người đơn giản, qua mấy ngày cũng dần sắp xếp mọi thứ rõ ràng. Nhiều thêm ký ức của một kiếp, cũng không ảnh hưởng lớn đối với y, chính là hành vi cử chỉ càng thêm tiêu sái.

“Dược Sư huynh, ngươi nói, vì sao ta không đi tìm phiền toái mà phiền toái lại tới tìm ta?” Nhất là Lục Tiểu Kê [] kia, chuyên làm y gặp phiền toái! Mà Hoa Sơn luận kiếm lần này, lại là phiền toái của phiền toái, dính vào chẳng có gì hay ho.

[] thật ra là “lục tiểu điểu” ta không biết nó có ý gì, chẳng lẽ lại là Lục Tiểu Kê bốn lông mày kia? Nhưng hỏi thử GG thúc thúc mà không thấy kết quả, con Tiểu Kê kia không có cái biệt hiệu nào như vậy cả

“Tất nhiên là bởi vì, hiền đệ rất có duyên với phiền toái.” Hoàng Dược Sư cười đến xấu xa, bất đắc dĩ Hoa Mãn Lâu cái gì cũng không thấy, dù hắn làm biểu cảm gì cũng vô dụng. Nhưng là trong lời nói của hắn có ý cười, cũng không có ý dấu diếm. Hoa Mãn Lâu chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

“Dược Sư huynh còn chưa xuất phát sao? Nếu còn không đi là sẽ bị muộn đó.” Hoa Mãn Lâu “xoạt” một tiếng mở quạt, bước tới đằng trước. Xoay người, áo trắng phiêu phiêu, tay áo rộng bay trong gió, sợi tóc đen nhánh lướt qua khuôn mặt như ngọc, thần thái phấn khởi, đôi mắt đục vốn như u buồn mà khi ngoảnh đầu lại tựa như chứa một tia sáng lấp lánh. Khí chất sạch sẽ của hoa lan khiến cho hình ảnh người trước mắt như không thuộc về thế gian này, tựa hồ chỉ cần một cơn gió thổi qua, thân ảnh ấy sẽ theo gió mà biến mất. Hoàng Dược Sư ngây người trong nháy mắt, cả người như bị thứ gì chế trụ, rõ ràng nghĩ muốn đi nhưng lại chỉ có thể đứng ngốc một chỗ.

“Không mang Phùng cô nương theo không sao chứ?” Người ta là trốn nhà đi theo ngươi đó. Đương nhiên lời sau Hoa Mãn Lâu chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt không nói ra.

“Nàng đi cũng không hiểu, lại chưa từng nếm qua khổ, bây giờ luận võ, sợ mấy ngày mấy đêm phải ở bên ngoài, thân thể nàng sợ sẽ không chịu nổi, sao lại phải đi cho tội chứ.” Hoàng Dược Sư lấy lại tinh thần, lắc đầu cười, đối với vị tiểu thư được đính hôn ước từ nhỏ này, hắn cảm thấy thập phần phức tạp. Nàng đợi hắn như tình nhân, lại không phải là yêu. Mà hắn cũng không yêu nàng, nhưng đối với vị tiểu thư có dũng khí dám trốn ra khỏi nhà theo hắn sau lưng các vị trưởng bối, hắn thực cảm động. Cha mẹ mất rồi, nàng là người đầu tiên không cần hắn báo đáp lại. Hắn thề cả đời sẽ luôn bảo hộ nàng, yêu, tự hắn biết là không phải.

“Không còn sớm nữa, chúng ta vẫn là nên mau đi thôi, nơi này cách đỉnh Hoa Sơn còn rất xa.” Hoa Sơn luận kiếm, anh hùng trong thiên hạ có thể hay không tới đỉnh Hoa Sơn, người đầu tiên sẽ được thử thách.

“Không dám không nghe.” Hoa Mãn Lâu hiểu ý cười, hai người sớm đã tình cảm sâu đậm, hiện giờ thấy Hoàng Dược Sư đối Phùng Hành chăm sóc chu đáo, quả nhiên là thời đại mới không tìm được người đàn ông nào tốt được như thời cổ đại, lần sau giúp bọn họ, miễn cho họ âm dương xa cách, Hoàng Dược Sư tuổi già phải cô đơn cả đời.

Thi triển khinh công, hai người một đường hướng tới đỉnh Hoa Sơn mà chạy, công phu của cả hai đều là nhẹ nhàng linh hoạt bậc nhất, tuy là chạy nhanh, lại chỉ thấy thật phóng khoáng, hành động tiêu sái tự nhiên, cực có khí khái. Nhất là Hoa Mãn Lâu, vốn là khí chất ôn hòa, lại càng trở nên giống thần tiên.

“Hiền đệ, mấy ngày nay nhiều lần so chiêu thức, không bằng hôm nay đến khinh công? Lấy đỉnh Hoa Sơn làm đích, người tới trước thắng, thế nào?”

“Dược Sư huynh có vẻ rất hứng trí, vậy ta tất nhiên sẽ phụng bồi, chỉ là ta thân thể chưa khỏi hẳn, Dược Sư huynh phải so cùng sao?”

“Ngươi nếu không muốn so, chỉ cần nói thẳng, cần gì tìm lý do như vậy làm ta phải phiền lòng?” Hoàng Dược Sư thực là có ý hứng khởi, nhưng Hoa Mãn Lâu có ý từ chối, có chút làm hắn buồn bực. Thân thể Hoa Mãn Lâu là của y, hiện giờ chưa khỏi hẳn, nhưng so về khinh công chắc chắn là không có vấn đề gì. Tính tình Hoàng Dược Sư vốn cao ngạo, muốn giữ thể diện cho hắn, không bằng thẳng thắn cự tuyệt.

Hoa Mãn Lâu cũng ý thức bản thân có chút không đúng, y ở cùng Lục Tiểu Phụng lâu đã thành thói quen, mà người này lại cực phiền phức, nếu nói không tiện giúp, chẳng bằng cứ trực tiếp từ chối, hay dùng cách thức đùn đẩy, là Lục Tiểu Phụng tự nhiên sẽ hiểu được ý, nhưng đối với Hoàng Dược Sư, quả thật có chút không ổn. Người cao ngạo như thế thật sự không thể dùng cách nói đó, mà hiện tại bên cạnh y là Hoàng Dược Sư, nếu thân thể không thể so đấu, dựa theo tính cách của hắn sẽ trở thành yêu cầu vô lễ. Hai người đã nhiều không thật sự luận bàn cũng là vì thế.

Hoa Mãn Lâu loại người hay ngượng ngùng, ý thức được mình sai sẽ lập tức giải thích.

“Dược Sư huynh xin thứ lỗi, vừa rồi là do thói quen chứ không phải cố ý. Nếu Dược Sư huynh muốn so, vậy một lần cũng không có trở ngại gì.”

Hoàng Dược Sư cũng phát giác bản thân phản ứng có chút hơi quá, xem cử chỉ của Hoa Mãn Lâu, biết y bình thường có thói quen cự tuyệt một cách uyển chuyển nhưng hắn vẫn cứ hỏi lại, ít nhiều có chút ý vui đùa bên trong. Chỉ là hắn có phản ứng hơi quá, Hoa Mãn Lâu cũng không có gì sai. Nhưng rốt cục cũng mất hứng trí so đấu, hắn liếc nhìn vị tri kỷ Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu đối với hắn khiêm tốn làm hắn có chút không tự nhiên, bởi vậy cũng không nói nhiều, lắc đầu, đề khí chạy về phía trước vài bước.

Hoa Mãn Lâu tự biết đuối lý, cũng không nói nhiều, yên lặng đuổi kịp.