Đào Hoa Mãn Lâu

Đào Hoa Mãn Lâu - Chương 43-1




Ánh mặt trời hiện lên, Hoa Mãn Lâu đau nhức xoa thắt lưng, không khỏi cau mày. Hoàng Dược Sư lần này trở về như thế nào cũng muốn ăn đủ, mỗi lần đều miệt mài tới bình minh. Đêm qua vì thương tiếc y mệt nhọc, nhưng vẫn làm y đến xương sống thắt lưng đau.

Không biết thế nào, trong lòng Hoa Mãn Lâu luôn thấy không nỡ, hiện giờ tỉnh lại, không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng thấy người bên cạnh còn ngủ say, nghĩ hẳn là còn rất sớm.

Hắn ngủ hơi rớt người ra bên ngoài, cho dù ngủ say vẫn cố chấp khóa bên người y, nghĩ đến Hoàng Dược Sư hơi thở ổn định, Hoa Mãn Lâu động tác cố gắng không phát ra tiếng động, mặc quần áo, không để Hoàng Dược Sư tỉnh lại.

Hoa Mãn Lâu cảm thấy người kia vẫn ngủ say, nhẹ nhàng rời đi.

Sáng sớm khí lạnh mang theo hàn ý, tựa như cảm nhận được hơi ấm của người, lập tức bao quanh, hút hết hơi ấm xung quanh. Lạnh giá khiến mọi vật trở nên lạnh lẽo.

Hoa Mãn Lâu chậm rãi tản bộ, vừa nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, tay áo đã bị túm lấy.

“Sư phụ……” Thanh âm mang theo tiếng nức nở nhưng vẫn còn chút kiên cường của Nguyệt Ảnh.

Hoa Mãn Lâu kinh ngạc quay lại, sao lại thế này? Nguyệt Ảnh đứa nhỏ này sao lại như vậy, là có chuyện gì xảy ra sao?

“Nguyệt Ảnh, rốt cuộc có chuyện gì? Nói cho sư phụ, đừng sợ.” Nhẹ nhàng khuyên bảo, Hoa Mãn Lâu trong lòng có chút không nỡ.

“Sư phụ, con, con……” Nguyệt Ảnh cuối cùng không chịu nổi mà nhào vào lòng Hoa Mãn Lâu, run rẩy.

Hoa Mãn Lâu vội vàng trấn an, Nguyệt Ảnh cũng buồn rầu kéo y đi.

Lý Nguyệt Ảnh trong lòng bất an. Tối hôm qua tắm cùng Linh Phong xong, liền giúp hắn bôi thuốc, sau rồi hai người cùng nhau ngủ. Vốn vẫn bình thường không có việc gì, nhưng lúc gần tới bình minh, Linh Phong đột nhiên sốt cao, lại túm chặt y không cho đi. Nguyệt Ảnh không đi được, đành cả đêm ôm Linh Phong, dỗ hắn ngủ. Đợi đến lúc hắn ngủ được một chút, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Cũng may hai người vận khí tốt, Nguyệt Ảnh vừa mới chạy ra khỏi phòng đã nhìn thấy Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu dù không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ẩn ẩn hiểu được Nguyệt Ảnh và Linh Phong có chuyện, cũng thuận theo đi cùng.

Dọc đường, Nguyệt Ảnh một bên vừa đi vừa kể nhanh lại chuyện tối qua. Hoa Mãn Lâu nghe xong càng kinh hãi, cước bộ cũng nhanh hơn.

Vừa vào cửa, bắt mạch, trán Hoa Mãn Lâu hơi nhăn lại. Tuy nói y thuật Hoa Mãn Lâu kém Hoàng Dược Sư cùng Phong Lạc, nhưng mấy bệnh bình thường vẫn không làm khó được y.

“Linh Phong chỉ đang sốt, nhưng do thể chất nên mới sốt cao không hạ. Đợi lát bảo Dược Sư kê đơn, cho Linh Phong uống là được.” Hoa Mãn Lâu trầm ngâm nói, bộ dáng suy nghĩ sâu xa. Lại phân phó nói: “Nguyệt Ảnh, hiện tại mang tới thêm chăn, bồi bên cạnh hắn……”

Nhưng lời còn chưa dứt, liền bị tiếng bước chân vội vàng đánh gãy, cùng tiếng bước chân là thanh âm đang gọi bức thiết: “A Lâu, A Lâu, A Lâu……”

Hoa Mãn Lâu hơi giật mình, cùng kêu to gọi Hoàng Dược Sư: “Dược Sư, làm sao vậy?”

Vừa dứt câu, cả người đã bị ôm chặt trong lòng người.

Hoàng Dược Sư toàn thân rét run, ôm chặt người trong lòng như muốn tìm lại hơi ấm. Khi vừa tỉnh lại, bên cạnh vẫn còn chút hơi ấm nhưng không thấy người. Hoàng Dược Sư cả người lạnh lẽo, giống như trong giấc mơ trước đây, mơ thấy y, nhưng khi tỉnh lại, vẫn chỉ có một mình mình.

Quá khứ gắt gao ám ảnh, sợ hãi đó đã ăn sâu vào linh hồn hắn.

Mấy ngày nay thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc như đang trong mơ, hơn cả những giấc mơ trước đây hắn thấy. Như vậy, lại càng khiến hắn lúc nào cũng lo lắng đây chỉ là mộng ảo như những lần trước, tỉnh lại, tất cả chỉ là hư vô, tỉnh lại, tất cả đều không tồn tại.

Hiện tại hắn muốn ôm chặt lấy người này, xác nhận mình không phải đang mơ, mà là thực sự có được y.

Hoa Mãn Lâu cảm nhận được bất an của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy, tùy ý hắn ôm mình.

Hoàng Dược Sư vẫn là Hoàng Dược Sư, trong vỗ về của Hoa Mãn Lâu mà dần khôi phục lý trí, nhìn sắc mặt của bọn đồ đệ, cho dù không nói, cũng đại khái hiểu được tình hình.

“Ừm, hừ, ngươi đúng là đại ngu ngốc.” Hoàng Dược Sư đuổi Nguyệt Ảnh đi nấu thuốc, Hoa Mãn Lâu cũng đi cùng, một mình Hoàng Dược Sư ở lại trong phòng. Ngồi bên giường, lười biếng nói: “Ta nhớ không có dạy đồ đệ ngốc như vậy.”

“Nhưng là, không phải đây là phương pháp tốt nhất để giữ y lại sao?” Lúc này vẻ mặt Khúc Linh Phong không còn yếu đuối như trước nữa, nghiêm túc nhìn Hoàng Dược Sư, nói: “Con, không thể buông tay y, cũng không thể để y dời khỏi, để y được tự do.” Ngưng một chút, cười nói: “Xem ra, con thành công rồi. Trong lòng y có con.”

Hoàng Dược Sư thấy ánh mắt kiên định của hắn, không khỏi thở dài, nói: “Xem ra, ngươi vẫn không hiểu. Bất quá, Linh Phong, Nguyệt Ảnh không phải vật trong ao, nếu nó không thích, vẫn nên để nó đi.”

“Con biết.” Ánh mắt Linh Phong trong suốt, tràn ngập kiên định: “Con cho tới bây giờ cũng không muốn y rời khỏi mình. Nhưng, cho dù chỉ một chút thời gian, cho dù chỉ một chút dịu dàng đối đãi, cũng muốn y ở bên con.”

“Cho y, cũng là cho con.” Khúc Linh Phong sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía Hoàng Dược Sư, trong mắt ngập tràn quyết tâm.

Hoàng Dược Sư sửng sốt, thở dài. Để lại một cái lọ, nói: “Tiểu tam ngu ngốc, về sau muốn dùng thuốc mỡ, thư phòng còn một đống, đừng có mỗi lần lại tới xin sư phụ, quấy rầy ta cùng A Lâu.”

“Vâng, đa tạ sư phụ thành toàn.” Khúc Linh Phong đỏ mặt cầm lấy, ánh mắt tuy vẫn buồn nhưng đã trong sáng hơn.

“Sư phụ……” Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng gọi. Khói thuốc lượn lờ, vẻ mặt mông lung, biểu tình của Hoa Mãn Lâu che dấu trong làn khói, Nguyệt Ảnh nhìn thấy, không rõ ràng.

Hoa Mãn Lâu thương tiếc nhìn Nguyệt Ảnh, chậm rãi mở miệng nói: “Nguyệt Ảnh, hiện tại con muốn thế nào?”

“Sư phụ, người nghĩ sao? Mong muốn của Linh Phong, không phải con không biết, con chỉ đang sợ hãi.” Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm bếp lò.

“Linh Phong hao hết tâm tư, chỉ mong muốn tình cảm của con.” Nguyệt Ảnh thản nhiên nói.

“Nhưng, tình yêu trong thế gian này, có thể dễ dàng tìm được như vậy sao?”

“Thấy được người thứ nhất, tưởng tìm được rồi, nhưng sự thật trước mắt, lại bi ai phát hiện, tất cả là giả dối, giống như mẫu thân con. Bà yêu phụ thân, lại bị chính phụ thân đánh chết……”

“Linh Phong tuổi còn trẻ, so với Hoàng tiền bối thành thục, Hoàng tiền bối biết mình phải làm gì, có thể làm sư phụ vui vẻ hạnh phúc. Nhìn sư phụ hạnh phúc, con cũng rất vui mừng.”

“Linh Phong lớn lên có đường huynh ấy phải đi, con không biết rồi sẽ tới đâu, đến khi tình cảm phai nhạt, huynh ấy có thể hay không gặp người có thể tác động đến tâm mình, sau đó bỏ con. Cũng không biết, về sau con có gặp người nào khác khiến tâm rung động hay không.” Nguyệt Ảnh có chút ảm đạm, kỳ thật khi Linh Phong cam nguyện nằm dưới y, y hiểu rõ, kiếp này, chỉ có Linh Phong mới khiến tâm mình rung động, lúc này nói đến, chỉ có một nửa là để an ủi chính bản thân mình.

“Nguyệt Ảnh……” Hoa Mãn Lâu thở dài, xoa đầu Nguyệt Ảnh.

“Trước kia, đối với những chuyện này, con thật sự rất sợ. Hơn nữa nhìn song thân [cha mẹ] yêu nhau như vậy, cuối cùng trở thành như thế, con thật rất sợ. Cho nên vẫn luôn né tránh huynh ấy.”

“Hơn nữa, con là nam nhân, không thể cho Linh Phong một gia đình, không thể sinh con cho huynh ấy.”

“Nếu huynh ấy hối hận, con không thể buông tay, vậy, con phải làm sao?”

“Nhưng lần này Linh Phong làm vậy, con không thể tiếp tục trốn tránh.”

Nguyệt Ảnh mạnh mẽ cười, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như giấy.

“Sư phụ, người không cần lo lắng cho con, con sẽ không trốn tránh nữa.” Khi nhìn thấy Linh Phong, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cố gắng cười với mình, trong mắt mang theo sợ hãi bị vứt bỏ, tuy rằng đã cố gắng che dấu, nhưng lúc lơ đãng vẫn bất giác toát ra. Thấy hắn như vậy, trong lòng rất đau.

“Đồ nhi biết bản thân phải làm gì đó, đồ nhi, chắc chắn sẽ nắm chắc hạnh phúc của mình.”

“Sư phụ……”

Hoa Mãn Lâu kinh ngạc nhìn về phía Nguyệt Ảnh, sững sờ, thần tình phức tạp.

“Nguyệt Ảnh đã trưởng thành rồi.” Hoa Mãn Lâu thở dài, rồi sau đó dịu dàng nói: “Ảnh nhi thật sự trưởng thành rồi.”

“Có chuyện gì khó có thể tìm sư phụ, dù thế nào, Nguyệt Ảnh là người nhà quan trọng nhất đối với Hoa Mãn Lâu ta.”

“So với Hoàng tiền bối quan trọng hơn?”

Hoa Mãn Lâu có chút ngạc nhiên, cảm nhận dưới tay có độ ấm nóng bỏng, nở nụ cười, nụ cười thật dịu dàng.

“Ừ, con là người nhà rất quan trọng.” Quan trọng so với tất cả mọi người.

Đợi đến lúc Nguyệt Ảnh cùng Hoa Mãn Lâu bưng thuốc trở về, Khúc Linh Phong cùng Hoàng Dược Sư cũng nói chuyện xong, không khí trong phòng như ngừng lại.

Hoàng Dược Sư kéo Hoa Mãn Lâu dời đi, dù sao, Hoàng Dược Sư cũng muốn cùng Hoa Mãn Lâu buổi sáng……

“Huynh nói, Dược Sư, chúng sẽ không sao chứ?”

“Tuy rằng Huyền Phong là đệ tử quan trọng nhất đối với ta, nhưng Linh Phong cũng rất giống ta, chúng sẽ không sao đâu.” Ôm vợ vào lòng, Hoàng Dược Sư tà tà mỉm cười: “Nhưng là, người ngươi phải lo lắng là chính mình kìa.”

“Ư……” Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ trợn trắng mắt,để hắn tùy ý vuốt ve. Nhưng cũng ôm lại Hoàng Dược Sư.

Nguyệt Ảnh một thìa lại một thìa đút Khúc Linh Phong, Khúc Linh Phong vẻ mặt đau khổ, uống đống thuốc đắng nghét kia.

“Nguyệt Ảnh, không cần bón…… ta có thể ngay lập tức uống hết……” Khúc Linh Phong dè dặt nói.

Lý Nguyệt Ảnh chỉ lườm hắn một cái, tay vẫn không ngừng lại, Khúc Linh Phong chỉ đành vừa vui sướng vừa đau khổ hưởng thụ phục vụ của người trong lòng.

Lý Nguyệt Ảnh mặt không chút thay đổi nhìn hắn chịu khổ. Đùa, thuốc này y chính là cho thật nhiều Hoàng Liên, vừa vặn giúp giảm sốt, xem hắn còn dám tính kế với mình không.

“Ảnh nhi……” Khúc Linh Phong đáng thương hề hề gọi Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh lại lườm hắn một cái, nói: “Chờ chút, ta cho chút đường.”

“Ta không cần đường.” Khúc Linh Phong cười tà, kéo Nguyệt Ảnh qua, hung hăng hôn một cái.

Môi lưỡi giao triền, vị thuốc đông y đắng chát lưu chuyển. Lý Nguyệt Ảnh đầu tiên cứng đờ, sau đó thân thể dần thả lỏng, tùy ý để Khúc Linh Phong hôn.

Thật lâu sau, Khúc Linh Phong mới thỏa mãn dời khỏi, chép chép miệng, nói: “Thật ngọt.”

Lý Nguyệt Ảnh đã sớm đỏ bừng mặt, nằm bẹp trong ngực hắn, nặng nề thở.

Dán miệng vào tai Nguyệt Ảnh, tiếng nói khàn khàn vang lên, có chút không xác định ngữ khí: “Nguyệt Ảnh, đệ là đang câu dẫn ta.”

“Ta nghĩ, cho dù ta không muốn, huynh cũng sẽ tự lấy.” Thanh âm Lý Nguyệt Ảnh khàn khàn vang lên. Thân thể thả lỏng, đổi một tư thế thoải mái, chôn trong lòng Khúc Linh Phong, rầu rĩ nói: “Nếu huynh ghét, phải nói trước với ta, ta sẽ không, sẽ không quấn lấy huynh nữa.”

Ta chỉ muốn nắm chặt lấy hiện tại.

Khúc Linh Phong vạn phần sung sướng: “Sẽ không đâu, sẽ không có ngày như vậy, đệ cũng không được rời khỏi ta.”

Nguyệt Ảnh chỉ yên lặng, khắp căn phòng an tĩnh.

Thật lâu sau, Lý Nguyệt Ảnh mới nhỏ giọng nói: “Ta sẽ luôn bên cạnh.”

Suy nghĩ tác giả: Rốt cục cũng xong chuyện của hai đứa nhỏ không được tự nhiên này……

Vì thế, chương tiếp theo sẽ tiến vào giai đoạn mới, nói, mọi người thích phiên ngoại không? Thích thế nào có thể nói, Nguyệt Nguyệt sẽ viết, dù sao, M mỗ nghỉ ngơi lâu lắm (cười gian).