Đào Hoa Mãn Lâu

Đào Hoa Mãn Lâu - Chương 43-3: Phiên ngoại – tây độc bắc cái




Tránh kẻ thù đang truy lùng mình, Hồng Thất cả người đầy máu ngã vào suối nước, hít vào thật mạnh, phun ra một ngụm máu đen.

Cái Bang là một bang lớn, nhân tài đầy rẫy, cho dù ân sư của hắn là bang chủ, được học võ công thượng thừa, cũng tránh không khỏi bị tập kích ngầm, cho dù những người đó không tự mình ra tay, chỉ cần bán đứng hắn cho kẻ thù, hắn, thế nào cũng khó chống đỡ.

Hừ, Cái Bang bang chủ, ai mà thèm? Hắn là muốn đi khắp thiên hạ thưởng thức mỹ vị, sau đó, trở lại có người đợi ở nhà thôi……

Ai thèm vị trí bang chủ chứ……

Hồng Thất mắt đột nhiên đỏ đỏ. Hồi trẻ hết sức lông bông, rồi sau được sư phụ thu nhận, nghe nói người trước khi chết hay nhớ lại chuyện cũ, mình hẳn sắp chết đi, bằng không sao lại nhớ đến chuyện ngày xưa?

Hắn không cam lòng!

Hắn muốn trừng phạt mấy người kia thật thỏa đáng!

Hắn, còn chưa tìm được…… nhà.

Mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, ký ức cuối cùng là hình ảnh một nam tử áo trắng, hẳn là Bạch Vô Thường đi? Tới đón mình về địa ngục? Mình giết nhiều người, tuy là chết chưa hết tội, nhưng cũng đủ để xuống mười tám tầng địa ngục.

An tâm nhắm mắt lại, đủ rồi đủ rồi, đã đủ biết thế nhân có dạng gì.

Âu Dương Phong nhíu mày nhìn nam tử đang túm áo mình, không, nói nam tử chưa đúng, hẳn là nam hài, tay đen thùi nắm chặt góc áo y. Bị thương khá nặng, khuôn mặt trắng nõn hiện từng vết tím đen, hẳn phải chịu rất nhiều khổ. Khuôn mặt còn nét trẻ con, mang theo chút phóng khoáng thoải mái. (Đây là, bị nước suối tẩy qua, mấy thứ Hồng Thất dùng để che dấu dung mạo đều bị tẩy đi, này là, hoa hoa lệ lệ gặp nhau kiểu rất cẩu huyết)

Âu Dương Phong rung động, trong mắt là hình ảnh nụ cười cuối cùng của nam hài kia. Tâm y như bị thứ gì đó mạnh mẽ chạm vào. Hô hấp cứng lại, cảm giác nói không nên lời, không quan tâm dơ bẩn trên người hắn, đem người ôm vào ngực mang đi.

Tuy nói nam hài vừa tìm thấy này chính là phiền toái, Âu Dương Phong y tuy cũng không thích mấy chuyện phiền toái, nhưng cũng không nhất thiết là sợ hắn.

Âu Dương Phong ôm nam hài, khinh bỉ liếc mắt nhìn hắc y nhân, gào thét vài cái, một đám độc xà quấn chặt hắc y nhân.

Tên đầu lĩnh nắm chặt đao trong tay nói: “Các hạ tội gì phải vì tiểu tử kia cùng Xuân Phong Các chúng ta đối địch? Nghe nói Bạch Đà Sơn trang của các hạ không đội trời chung với……”

“Hừ!” Âu Dương Phong cười lạnh nói: “Bổn thiếu gia muốn cứu muốn giết ai liên quan tới các ngươi sao.” Còn nói: “Nga, các ngươi nghĩ người chết sẽ nói được gì?”

“Ngươi!……” Hắc y nhân ngũ quan biến đen, toàn bộ ngã xuống mặt đất. Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, nếu không phải vì cứu nam hài này, y mới không đem rắn thả ra như vậy, còn lãng phí độc dược mới nhất mà y vừa chế tạo.

Khi Hồng Thất mông lung mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng, hoảng hốt nhìn xung quanh, trên tường có khắc hoa văn, bài trí cao nhã, hiện ra chủ nhân căn phòng hẳn là người cao nhã. Hồng Thất cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, mơ hồ nghĩ: ta không chết? Nơi này là đâu?

Lúc này cửa phòng mở ra, một nam tử áo trắng bưng chén thuốc tiến vào, Hồng Thất ngơ ngác nhìn y, bộ dáng đó hiển nhiên lấy được lòng bạch y nam tử, y cười một tiếng, ngồi bên giường, nâng Hồng Thất dậy, để hắn dựa vào đầu giường. Nhìn Hồng Thất còn chưa hoàn hồn, khuôn mặt trẻ con bầu bầu kiểu búp bê mang theo biểu tình mờ mịt, thập phần đáng yêu. [nói thật thì, tại xem đi xem lại phim “Tân Anh hùng xạ điêu” quá nhiều lần rồi nên… bạn hoàn toàn không tưởng tượng ra được mặt của Hồng Thất Công trong này…… =.,=]

Hiển nhiên thần trí Hồng Thất vẫn chưa thanh tỉnh, nhìn khóe miệng nam tử mỉm cười, nụ cười ôn hòa khiến tâm Hồng Thất ấm áp. Hắn ngây ngốc hỏi một câu.

“Ngươi là ai?”

Cho đến thật lâu sau, hắn vẫn nghĩ như trước, nếu những lời đó một lần nữa hỏi lại, có phải hay không sẽ không giống nhau?

Nam tử trên mặt hiện lên ý cười, ôn thanh nói: “Tại hạ Âu Dương Phong, Bạch Đà Sơn trang trang chủ.”

Bạch Đà Sơn trang Âu Dương Phong!

Hồng Thất mở lớn mắt, cúi đầu, nháy mắt ngừng hô hấp. Âu Dương Phong không phát hiện ra khác thường của hắn, cúi đầu hỏi: “Các hạ là?”

Hồng Thất. Hồng Thất rất muốn nói như vậy, nhưng hắn cùng Âu Dương Phong, có thể đoán ra cục diện chết không toàn thây. Danh tiếng của Bạch Đà Sơn trang ở Trung Nguyên không tốt, cũng chính cũng tà.

“Ta gọi Huyền Thanh.” Chính là Huyền Thanh. Áp chế bất an cùng đau đớn, Hồng Thất chua xót nói ra cái tên đã phủ bụi thật lâu, lâu đến ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa quên đi tên thật.

Đoạn thời gian hết sức lông bông kia, vì một người nam nhân mà từ bỏ gia tộc, trực tiếp bị gia tộc xóa tên, rồi lại bị nam nhân đó vứt bỏ, Huyền Thanh lưu lạc giang hồ. Lắc lắc đầu, từ khi được sư phụ thu nhận cũng đã vài năm. Vốn tưởng có thể buông tha, nhưng là……

Âu Dương Phong thấy hắn ủ rũ, nghĩ hắn nội thương chưa lành, tinh thần cũng không tốt lắm, chăm sóc hắn, cho hắn uống thuốc xong rồi dời đi, để hắn nghỉ ngơi.

Không biết có phải hay không mỗi người đang yêu đều như vậy, Hồng Thất xem như lần này bị thương cũng thật vui vẻ. Âu Dương Phong là người Tây Vực, không có mấy nghi lễ chấp nhất của người Trung Nguyên. Hắn biết y thích Huyền Thanh, liền vẫn theo đuổi, thừa dịp Hồng Thất không để ý mà hay đùa giỡn hắn. Huyền Thanh cũng rõ ràng, bị quan tâm lơ đãng của Âu Dương Phong làm động tâm. Nhưng nội thương của hắn ngày càng tốt lên, Hồng Thất trong lòng lo lắng.

Nói thật, Âu Dương Phong đối hắn rất tốt, luôn để hắn trong mắt, thậm trí có một ngày, Âu Dương Phong nói hắn có gì đó gạt y, nhưng là, Âu Dương Phong nhìn ánh mắt hắn nói: “Ta thích người trước mắt ta, không phải vì thân phận gì khác.” Một khắc kia, Hồng Thất cảm thấy chính mình đã rơi vào tay giặc.

Khẽ cắn môi, Hồng Thất hạ quyết tâm.

“Huyền Thanh.” Âu Dương Phong thâm tình gọi, Hồng Thất tóc tán loạn nằm trên giường, ánh mắt mờ sương, thấy Âu Dương Phong càng thêm dục hỏa đốt người. Sau cơm chiều, Hồng Thất lôi kéo Âu Dương Phong vào phòng, sau đó, đẩy ngã, lại sau đó, liền có loại tình huống này.

Thân thể vừa mới phát tiết rất mẫn cảm, cảm giác ngón tay Âu Dương Phong vói vào trong thăm dò dục dũng chưa ai từng khai phá, Hồng Thất đầu tiên cứng đờ, rồi sau đó ôm chặt Âu Dương Phong, nhắm mắt lại, kệ y muốn làm gì thì làm.

Ngón tay mang theo thuốc mỡ hương hoa hồng thơm ngát đi vào, bị Âu Dương Phong nhét đầy, Hồng Thất chỉ cảm thấy nơi đó trướng trướng, rất không thoải mái.

“Âu Dương……” Khàn khàn, thanh âm mang theo nồng đậm dục vọng, Hồng Thất như bị thanh âm của chính mình dọa rồi. Lời đến miệng lại nuốt vào. Nhưng là, hắn xem nhẹ lực hấp dẫn của mình đối với nam nhân.

Rút ba ngón tay ra, Âu Dương Phong cơ hồ không ngưng lại mà lập tức đi vào.

Cảm giác như bị xé rách, làm Hồng Thất hốc mắt ậng nước, Âu Dương Phong yêu thương hôn lên mắt hắn, dưới thân không ngừng va chạm.

Xâm nhập, rút ra, hết thảy cảm giác đều vì luật động nguyên thủy này mà sinh ra. Hồng Thất cảm thấy nơi đó như có lửa đốt, gắt gao cắn chặt răng. Âu Dương Phong thuần thục biến đổi góc độ va chạm. Hồng Thất bỗng không nhịn được mà rên rỉ lên, Âu Dương Phong tinh quang chợt lóe, hướng vị trí vừa rồi mà mạnh mẽ ra vào.

Hồng Thất không nhịn được cao giọng rên rỉ, lại ôm chặt Âu Dương Phong, hạ thân không ngừng co rút.

“Chậm, đừng, đừng —— Âu Dương ——” Ngẩng đầu rên rỉ, hậu huyệt gắt gao co rút, như miệng nhỏ của đứa trẻ ôm chặt lấy Âu Dương Phong, khiến y thoải mái ngửa đầu thở dài.

Lửa nóng như trước vẫn tiếp tục, Hồng Thất đã muốn bắn vài lần, nhưng Âu Dương vẫn còn chưa tiết, như trước dùng sức va chạm, không muốn buông tha cho người dưới thân. Hồng Thất lúc này thật muốn khóc, nước mắt theo va chạm thân thể mà rơi xuống. Âu Dương Phong đau lòng nói: “Thanh nhi như vậy, ta sẽ đau lòng.”

Hồng Thất khóc, đành phải cố gắng co rút phía dưới, Âu Dương như bị kích thích, ngay lập tức tiết ra. Chất lỏng nóng rực bắn vào trong thân thể, mang đến khoái cảm khác thường, Hồng Thất cũng theo đó tiết ra.

Âu Dương ghé vào bên người Hồng Thất, hắn đẩy đẩy y, giọng buồn ngủ nói: “Ra đi, ta muốn ngủ.”

Âu Dương động động lưng, thân thể vừa trải qua cao trào cực kì mẫn cảm, không khỏi thấp giọng rên rỉ, Âu Dương Phong tà tà cười nói: “Ra ngoài? Sao mà ra được.” Thứ nằm trong người Hồng Thất lại đứng lên.

Đêm rất dài, Hồng Thất bị lăn qua lộn lại mấy lần mới được Âu Dương Phong buông tha, mang đi rửa sạch thân mình.

Nhưng tới ngày hôm sau, khi Âu Dương Phong thỏa mãn tỉnh lại, chào đón y lại là cái giường lạnh như băng.

Âu Dương Phong đầu tiên là ngây người, rồi sau đó cười khổ. Không phải đã sớm biết rồi sao? Từ khi hắn biết thân phận của y, dùng tên giả trả lời y, Âu Dương Phong biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.

Huyền Thanh của y, rốt cuộc là người như thế nào? Sẽ mai danh ẩn tích? Quan hệ của bọn họ cũng đã nhất định bị chấm dứt, Âu Dương Phong cười cười, quên đi, trong lòng không phải đều đã rõ rồi sao?

Âu Dương Phong không phát hiện ra, trên mặt mình đầy mất mác.

“Bang chủ, bang chủ, thỉnh hoàn hồn, ngài nói chuyện này phải giải quyết thế nào đây?” Một gã bang chúng đứng bên cạnh hô. Hồng Thất lấy lại tinh thần, cười mỉa nhìn bất mãn trên mặt các trưởng lão, ai thán nhớ lại chính mình bị đánh bại.

“Chuyện này……” Hồng Thất lười biếng nói: “Ta sẽ giải quyết. Giờ tan họp.” Nói xong liền rời đi. Lần đó hắn trở về, sư phụ liền giao lại chức bang chủ cho hắn, vốn hắn không muốn nhận, nhưng sư phụ đã trước phong sau báo, bản thân chạy không thoát, người kế thừa mới không còn, Hồng Thất đành phải đem chuyện này vứt ra sau.

Nhưng là, người kia, hẳn rất tức giận đi.

Từ đó tới Hoa Sơn luận kiếm, lại gặp lại người kia, y đã thay đổi, không còn là nam tử dịu dàng như trước, hắn khiêu khích Âu Dương Phong, thấy y không nhận ra mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, rồi lại trở nên nặng trịch, khó chịu muốn chết.

Lại sau này, tại hôn lễ của Vương Duẫn Khanh, bản thân lại mất cảnh giác, bị y phát hiện.

Hồng Thất có chút buồn bực, đối mặt y nói: “Ngươi rốt cuộc muốn đuổi theo ta tới khi nào?” Hắn không thừa nhận, hắn cảm thấy vui vẻ nhiều hơn là khó chịu.

Âu Dương Phong nở nụ cười, Hồng Thất Công hoảng hốt, giống như thấy lại nam tử áo trắng dịu dàng trước kia. Âu Dương Phong tất nhiên nhìn ra chi tiết đó, cười càng vui. Chậm rãi mở miệng nói: “Ta thích thì tới, chẳng lẽ đường là do ngươi mở sao?” Khoảng cách quá gần, hơi thở nóng bỏng phun bên tai mẫn cảm, Hồng Thất bị y trêu đùa cả mặt đều đỏ hồng.

Liên tiếp vài ngày, Hồng Thất bị Âu Dương Phong đi theo đằng sau, hơn nữa nhớ tới lần tiếp xúc thân mật vừa rồi, cả người hắn lại nóng bừng như lửa đốt, mà tên kia lại không thèm đến dập lửa.

Muốn tìm bất mãn, khẩn trương bất an, Hồng Thất thiếu chút nữa suy sụp tinh thần.

Có thể nói, Âu Dương Phong lòng dạ hẹp hòi, là trả thù, ừ, nhất định là đang trả thù.

Nhìn tóc Hồng Thất bay tứ tán, Âu Dương Phong cười càng thêm vui. Ánh mắt chợt lóe sáng.

Rốt cục, hôm nay đi tới một hồ nhỏ yên tĩnh không người, thế nào cũng đoán không ra, cam chịu nghĩ, dù sao cũng vậy…… Hồng Thất nhảy xuống hồ, tính tắm cho thoải mái, nhưng nhìn thấy nam nhân đi theo đằng sau,  bĩu môi, quần áo cũng không thèm cởi.

Âu Dương Phong ngồi trên bờ, vẫn ung dung ngắm mỹ nhân dục đồ trong hồ [tranh mỹ nhân tắm], cười meo meo nói: “Thanh nhi, ngươi đang câu dẫn ta sao?”

Hồng Thất thiếu chút nữa hộc máu, nhưng đối phó với nam nhân kia, biện pháp tốt nhất vẫn là mặc kệ không để ý đến.

Hồng Thất cũng cố gắng tự tẩy thân.

Đợi đến khi hắn lên bờ, Âu Dương Phong đã nhóm xong lửa, còn nướng mấy con cá. Hồng Thất chạy nửa ngày, ngửi thấy mùi cá, không khỏi nuốt nước miếng.

Âu Dương Phong tủm tỉm nhìn hắn, nói: “Ăn đi.”

Hồng Thất không chút khách khí cầm cá nướng ăn, đợi hắn ăn xong rồi, Âu Dương Phong lại nói: “Ăn no mới có sức để làm.”

“Phụt!” Hồng Thất phun ra, giật mình hỏi: “Làm, ách, làm cái gì? Ách.” Cư nhiên lại nói lắp.

Âu Dương Phong vỗ vỗ lưng hắn, đưa siêu nước qua, Hồng Thất theo thói quen cứ vậy mà uống. Sau đó kinh hoảng, uống cạn rồi, trong nước có bỏ thêm gì thì sao?

Siêu rơi trên mặt đất, Hồng Thất chỉ cảm thấy cả người mềm oặt, ngã vào trong lòng Âu Dương Phong.

“Ngươi hạ dược gì?” Hồng Thất cảm thấy toàn thân như lửa đốt, lại mềm nhũn vô lực.

Âu Dương Phong nhìn ánh mắt hắn, đầu tiên là ảm đạm, sau đó dần bị che dấu, nói: “Ta chỉ hạ nhuyễn cân tán, một chút thôi.” Nhìn Hồng Thất vẻ mặt càng ngày càng kinh hoảng, lại cười tà nói: “Nhưng loại nước rượu này, cũng là rượu Ngưu Tiên tốt nhất.”

Rượu Ngưu Tiên? Nhuyễn cân tán?

“Âu Dương Phong ngươi đã sớm có kế hoạch?”

Âu Dương Phong thật cao hứng nghe Hồng Thất gọi y, động tác tay lại càng không dừng lại, nói: “Xem là vậy đi.” Vừa cởi quần áo ướt sũng của hắn, vứt sang một bên, vừa ôm lấy, cắn lỗ tai nói: “Mấy năm nay thực trướng.”

Bàn tay to ấm áp đảo qua làn da mẫn cảm, làn da trắng nõn vì tác dụng của rượu mà toàn thân phiếm hồng, khi bàn tay lướt qua như có dòng điện tê dại chạy khắp.

Hồng Thất cúi đầu rên rỉ, nhìn nam nhân đang cười trước mắt, nhưng đáy mắt y lại đầy bi thương, thật mạnh tác động đến lương tâm hắn.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Âu Dương, năm đó là ta sai.” Hồng Thất gian nan ôm lấy tay y.

“Ta không nên rời bỏ ngươi như vậy.” Cảm thấy trước ngực bị mấy giọt chất lỏng nóng bỏng rơi xuống, Hồng Thất cảm thấy hốc mắt mình cũng đỏ.

“Ngươi biết? Ngươi biết cái gì?” Như dã thú bị thương mà gầm nhẹ, mang theo dày đặc bi thương.

“Ngươi biết ta tìm ngươi bao lâu không? Ngươi biết ta không tìm được ngươi, lo lắng ngươi gặp bất trắc đến cỡ nào không? Ngươi biết không, ngươi biết không?” Âu Dương Phong như đã nổi điên, điên cuồng hôn môi hắn, giữ chặt hắn.

Hồng Thất chỉ có một cảm giác, đau. Mặc cho nam nhân muốn làm gì thân thể mình, cũng như đau đớn bị xé rách, thậm chí ngửi được mùi máu. Hồng Thất mơ hồ nghĩ, cũng vậy thôi, đây là gieo nhân nào gặt quả ấy.

Thời điểm Hồng Thất mơ hồ tỉnh lại, chính mình đang nằm trên giường, bên cạnh là nam nhân đang ôm chặt hắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm.

Hồng Thất cười mỉa, vừa muồn nói chuyện, lại bị thanh âm ấm ách làm hoảng sợ.

Âu Dương thấy hắn tỉnh lại, đầu tiên là thở ra, sau đó bưng một chén nước tới cho hắn uống, Hồng Thất muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt kiên định kia, đành để mặc.

“Ta sẽ không hối hận, sẽ không giải thích.” Âu Dương lẳng lặng nói.

“Ta cũng sẽ không buông tay, ngươi hẳn là biết.” Âu Dương Phong nhìn hắn.

Trong lòng Hồng Thất ngọt đến ê ẩm.

Nam nhân này, thích mình đã rất nhiều năm, hắn biết y vẫn một mực tìm người, tìm người tên là Huyền Thanh. Nhưng lúc này……

“Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ làm Hồng Thất từ nay về sau biến mất, trên đời chỉ có một người tên Huyền Thanh.” Âu Dương Phong mặt méo mó, nhìn như nói giỡn.

Nhưng Hồng Thất biết, đây không phải đùa. Hắn biết y nói thật.

“Ta sẽ không tiếp tục trốn ngươi. Hàng năm sẽ tới nơi ngươi ở ở lại mấy tháng.” Hồng Thất cười khổ, một lần nữa nhìn lại nam nhân, lại nói: “Nhưng Cái Bang ta không thể bỏ mặc, đợi khi tìm được người thừa kế thích hợp, Hồng Thất sẽ rời khỏi giang hồ. Huyền Thanh vẫn sẽ ở bên cạnh Âu Dương.” Hồng Thất Công nói, cẩn thận quan sát biểu tình của Âu Dương Phong.

Âu Dương Phong chỉ lẳng lặng nhìn hắn, tới khi Hồng Thất nói xong, thật lâu sau, trong phòng chỉ một mảnh yên tĩnh.

“Được.” Âu Dương Phong cười nói, kỳ thật sở cầu của y cũng rất đơn giản.

“Ta đáp ứng ngươi, không cho ngươi chạy trốn nữa.” Âu Dương Phong nói.

Hồng Thất vui mừng, nam nhân này sở cầu rất đơn giản, là lúc đó bản thân yếu đuối mà bỏ trốn. Lẳng lặng nằm trong lòng y, Hồng Thất buồn ngủ, mơ hồ nghĩ: cứ như vậy cũng tốt.

Nhưng là vài ngày sau, Âu Dương Phong vừa tỉnh lại, giường bên cạnh đã trống không lạnh lẽo. Âu Dương Phong nở một nụ cười dữ tợn, mở của lớn, ngay cả cửa cũng không đóng, cứ thế chạy đi.

Không chú ý trên mặt bàn có một tờ giấy nhỏ, bên trên viết: Ta có việc gấp phải làm, phải lưu lại vài ngày, lập tức quay lại.

Một trận gió to thổi qua, tờ giấy không có vật chặn cứ thế bay mất.

Lúc này trong một khu rừng nhỏ bên ngoài, Hồng Thất đánh cái rùng mình, sao đột nhiên lạnh vậy? Ngươi kia hắn là nhìn thấy tờ giấy hắn để lại đi? Nhưng sao mình vẫn có dự cảm xấu? Sờ sờ mũi, mặc kệ, xong việc trước rồi nói sau.

Từ nay về sau, trên giang hồ truyền ra, Tây độc luôn cùng Bắc cái đối nghịch, mỗi khi gặp nhau, đều khiến nơi đó long trời lở đất. Khi mấy vị bằng hữu biết nội tình của hai người nghe thấy, mỗi khi biết tin tức, hoặc là cười đến lăn trên đất, hoặc lại ra vẻ thâm trầm, ngửa mặt lên trời thở dài, nội bộ cười đến long trời lở đất, hận mình chỉ có hai chân, không thể đi làm cục diện thêm hỗn loạn.

Hồng Thất khi gặp lại mọi người, chống đối nói: “Cái này gọi là tình thú.” Bị người nào đó ôm lấy, lạnh lùng ném một câu thất lễ, liền không để ý tới mấy bằng hữu vẫn ngồi đấy, đá văng một cửa phòng, đầu tiên là binh bốp cạnh rầm, sau đó là tiếng rên rỉ nóng bỏng. Một đám người nghe thấy mặt cũng đỏ hồng, liền tự động trở về phòng.

Suy nghĩ tác giả: Chương tiếp theo, chính là sẽ phá vỡ nội dung gốc, có thể hoàn toàn biến dạng, tại hạ là viết giang hồ JQ đầy trời, mong mọi người đừng trách. Nguyệt Nguyệt cúi đầu lui ra……