Đào Hoa Mãn Lâu

Đào Hoa Mãn Lâu - Chương 59




Huyền Thanh ăn mặc sạch sẽ, ít tóc mai cùng chòm râu đều bị cắt tỉa sạch, làn da mềm mềm trắng bóc, cả người thoạt nhìn trẻ ra không ít. Huyền Thanh ủy khuất ngồi xổm góc tường, chọt chọt hai ngón tay, thường thường còn dùng đao mắt chém Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư chết tiệt, sao vẫn tìm được người kia? Nơi này là Gia Khánh không phải đảo Đào Hoa của bọn họ, sao ngay cả hắn như thế nào cũng phải quản. Thật là, sao Mãn Lâu không ở cùng hắn? Đúng rồi, nhất định là cảm thấy hắn quá chuyên quyền độc đoán, vì thế cãi nhau với hắn không thèm để ý tới nữa. Hồng Thất ác độc nghĩ. Lại không biết, tư tưởng hư hỏng mình phát tiết ra, đã thành sự thật không khác lắm.

Trong nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng Hoàng Dược Sư uống trà.

“Đây là chỗ nào vậy?” Cuối cùng, vẫn là Hồng Thất lên tiếng. Không có biện pháp, luận võ, bọn họ ngang ngửa nhau, nhưng là Hoàng Dược Sư sẽ dùng độc với ngũ hành, tổng hợp năng lực lại vẫn là Hoàng Dược Sư có nhiều thủ đoạn hơn hắn.

“Nhà của ta với A Lâu ở Gia Khánh.”

“……” Khó trách lão tiên sinh kia còn xuất hiện ở đây.

Hoàng Dược Sư nhếch nhếch mi, cười tà nói: “Lão ăn mày, ngươi còn muốn thế nào? Lão tiên sinh kia là ta thiên tân vạn khổ tìm, nói thật lâu mới lại đồng ý rời núi. Năm đó ông ấy phục vụ ngươi một lần, ngươi không phải rất vừa lòng sao?” (Mời mọi người xem lại chương ba mươi chín)

Cái gì mà vừa lòng? Năm đó ông già kia xuống tay rất ác độc nha, cái loại thống khổ này hắn suốt ba năm nay cũng không quên được, thật vất vả buông xuống, giờ lại bị Hoàng Dược Sư khơi lại……

Mẹ nó, đây là cái thói đời gì chứ!

Hoàng Dược Sư cũng là vẻ mặt khó chịu, hắn bỏ thuốc Hồng Thất, Hoa Mãn Lâu rất tức giận, dọc đường đi vẫn không thèm để ý tới hắn. Bọn họ ở chung nhiều năm như vậy đều chưa từng đỏ mặt với nhau [đỏ mặt ở đây là tức giận, không phải xấu hổ], ai biết giờ ra ngoài lại cãi nhau như vậy.

Hắn không vui, rất là không vui. Hắn không mong trong lòng Hoa Mãn Lâu còn chuyện gì khác, không thích y còn thích người khác, cho dù là Hồng Thất, Âu Dương hay Dung Nhi, Phong Quân, hắn chỉ hy vọng trong lòng y chỉ có một mình hắn. Hắn biết loại tâm tư này thật xấu xí không chịu nổi, hắn mấy năm nay vẫn liều mạng thu liễm, nhưng là……

Hiện tại hắn càng thêm bất an, cho dù Hoa Mãn Lâu đã nói với hắn lai lịch xuất thân, tuy hắn vẫn nhìn ra được có điểm giấu diếm, nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn cho hắn cảm giác mờ ảo như trước, tựa hồ quay người lại sẽ biến mất trong không gian, sau đó, trên trời dưới đất, cùng trời cuối đất, rốt cuộc vẫn không tìm được tung tích y.

Lần này Hoa Mãn Lâu giận dỗi với hắn, Hoàng Dược Sư một nửa là buồn bực một nửa là…… khủng hoảng.

Hoa Mãn Lâu trong lòng cũng không vui, sau khi Hoàng Dược Sư hạ thuốc Hồng Thất Công, bọn họ tan rã trong không vui, bản thân liền một mình rời đi, không để ý tới hắn. Có lẽ Hoàng Dược Sư biết tâm tình Hoa Mãn Lâu không tốt, cũng không đi quấy rầy y, cho dù y có nghe thấy tiếng Hồng Thất sau hậu viện, cũng không biết họ làm cái gì, nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn như trước không xuất hiện.

Hoa Mãn Lâu trong lòng buồn bực, mẫn cảm đối với người khác, tất nhiên biết tâm tình Hoàng Dược Sư thật ra cũng không tốt. Nhưng là, y rõ ràng đã đem bí mật lớn nhất của mình nói cho hắn, nhưng vì sao Hoàng Dược Sư vẫn không an tâm như trước, vẫn bất an như trước?

Hoa Mãn Lâu sờ sờ mặt mình, kỳ thật bọn họ không nói, y cũng có cảm giác, những năm gần đây diện mạo của mình vẫn không già nua, thân thể vẫn như là lúc trẻ, tuy nói người luyện võ lâu già, nhưng như vậy cũng thái quá rồi.

Thân thể của mình, trừ bỏ có điểm ngủ nhiều hơn trước, y lại không có cảm giác gì khác, nói bất an của Hoàng Dược Sư là cái này, đánh chết y cũng không tin. (A Lâu, ngươi không phải quá mức tin tưởng lối suy nghĩ của Hoàng Dược Sư chứ?)

Hoa Mãn Lâu ngửi hương hoa quế Hoàng Dược Sư đặc biệt dùng cho phòng mình, tay vuốt ve sáo ngọc vẫn luôn mang bên người, bùi ngùi thở dài một tiếng.

Nhiều năm như vậy, nói y không nhớ tới người thân, là không có khả năng.

Gần đây, y càng nhớ tới người nhà bằng hữu ở thế giới kia……

“Lâu huynh đệ.”

Mọt giọng nói trầm ổn mang theo nhè nhẹ sốt ruột, bỗng nhiên phát ra từ phía sau Hoa Mãn Lâu. Thân hình Hoa Mãn Lâu bất động, vẫn đứng đó mỉm cười thấu hiểu, nói: “Võ công Phong huynh lại tăng tiến rồi.” Gần như ngay cả y cũng không nhận ra.

“Hắn đâu?” Âu Dương sốt ruột hỏi.

“Ở sau hậu viện, ở cùng Dược Sư.” Hoa Mãn Lâu thản nhiên nói.

“Một mình ngươi ở đây?”

Âu Dương Phong thấy Hoa Mãn Lâu ở một mình, cũng rất ngạc nhiên, dù sao mấy năm nay mỗi khi thấy Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu đều là Mạnh không rời Tiêu Tiêu không rời Mạnh, gần như chưa bao giờ thấy họ tách nhau ra.

“Huyền Thanh hiện tại đang đợi ngươi, lúc hắn ở trong rừng thấy ta cùng Dược Sư, rất là thất vọng.” Hoa Mãn Lâu không trả lời câu hỏi của Âu Dương Phong, chỉ nhàn nhạt cười trả lời câu hỏi Âu Dương Phong muốn biết.

Âu Dương Phong nghe thấy Huyền Thanh không có chuyện gì, cảm thấy thả lỏng, thật ra cũng vô cùng sốt ruột đi tìm người, dù sao vấn đề của bọn họ lúc đó đã trôi qua lâu rồi, giờ nhìn lại, Hồng Thất lúc trước tức giận bỏ đi, tách ra một thời gian, cũng là một cách tốt. Dù sao đêm nay gặp lại, giải quyết vấn đề ở trên giường, cũng là một thượng sách không phải sao?

Hoa Mãn Lâu thấy hắn không lập tức đi tìm người, tựa hồ cảm giác được ý của y, liền thản nhiên nói: “Ta gặp Khắc nhi.”

“A?” Âu Dương Khắc nhếch mi. Lần này ra ngoài, không chỉ vì chuyện của Huyền Thanh, còn có chuyện của đứa cháu đầy tiềm năng Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc thân trúng kì độc, lại không muốn nhận thua, không nói cho y, y cũng chỉ đành vờ như không biết, chỉ ngầm khám qua cho thằng bé, lại gửi thư cho Hoàng Dược Sư cùng Phong Lạc. Giờ Hoa Mãn Lâu đã nói, xem ra chuyện Âu Dương Khắc đã giải quyết xong.

“Khắc nhi đã không còn chuyện gì rồi, Phong Quân cùng Dung nhi đang ở cùng thằng bé.” Hoa Mãn Lâu như nhớ lại chuyện gì đó buồn cười, khóe miệng run run.

“A?” Âu Dương Phong tò mò nhìn Hoa Mãn Lâu, thấy biểu cảm của y đang cố nén cười, như thật sự đã xảy ra chuyện buồn cười nào đó.

“Khắc nhi coi trọng một, ách, thiếu niên.”

“Đây là chuyện gì?” Âu Dương Phong nhất thời gợi lên hứng thú. Hoa Mãn Lâu nhàn đến chán, liền lôi Âu Dương Phong tới bàn đá trong vườn, kể lại rõ ràng cho y.

Âu Dương Phong nằm bò ra bàn, cười đến không thở nổi. Đứa cháu này, mắt nhìn người cũng rất thú vị.

Hoa Mãn Lâu đợi y cười xong, liền nói: “Bất quá bọn chúng gặp chút phiền toái. Người trong lòng của Khắc nhi bị thương. Hơn nữa, người kia còn có một hôn ước ở Mông Cổ.”

Âu Dương Phong nhếch mi, nói: “Trải qua sóng gió, mới biết quý trọng hơn.”

“Vậy có thời gian thì ngươi mang Huyền Thanh tới Mông Cổ xem náo nhiệt đi.” Hoa Mãn Lâu nói.

Âu Dương Phong cười cười: “Vậy ngươi thì sao?”

“Ta?” Hoa Mãn Lâu có chút khó hiểu hỏi lại.

“Người cùng Đông Tà làm sao?” Âu Dương Phong bình tĩnh hỏi.

“……” Hoa Mãn Lâu cười khổ một chút, nói: “Đã nhìn ra?”

“Rất rõ ràng.” Âu Dương Phong gật đầu nói.

“…… Chúng ra, không sao.” Hoa Mãn Lâu ảm đạm cười nói: “Âu Dương tiên sinh không cần lo lắng.”

Âu Dương Phong lo lắng nhìn y, thở dài một hơi. Việc này, nếu đương sự không muốn bọn họ nhúng tay, cho dù giao tình giữa bọn họ không tồi, cũng không thể cố tình nhúng tay vào.

Cảm nhận được ánh nhìn lo lắng chăm chú của Âu Dương Phong, Hoa Mãn Lâu nở nụ cười.

“Yên tâm, bọn ta không sao đâu.” Hoa Mãn Lâu như đang nói thật, như đang thuyết phục bản thân.

Suy nghĩ tác giả: Chào mọi người, tôi nghĩ mọi người đều đã biết, tôi là hộp bản thảo của Nguyệt Nguyệt chào chúc phúc [kiểu chào của người TQ trong năm mới ấy], hiện tại là ngày cuối cùng trong năm, hôm nay là ngày mỗi gia đình đoàn viên, hộp bản thảo của Nguyệt Nguyệt chúc mọi người Trừ Tịch vui vẻ năm mới hạnh phúc, hy vọng mọi người bỏ qua tất cả không vui, sau đó vui vui vẻ vẻ bắt đầu lại một năm mới, công việc thuận lợi, học tập tiến bộ, phiên ngoại ngày mai, tặng ai nha?