Đào Hoa Trầm Vương

Đào Hoa Trầm Vương - Chương 57




CHƯƠNG 57



Vương Liên Hoa nhẹ cười nói: “Cũng có thể nói như vậy, bất quá có chút luyến tiếc. Trên đời này nếu đã không có Trầm Lãng, Vương Liên Hoa đi nơi nào tìm đối thủ? Dù là có nhất thống giang hồ, cả ngày đối phó, cũng bất quá là vài tiểu nhân vụng về, trên đời có cái gì vui?”



Trầm Lãng cười khổ nói: “Tại hạ nghĩ thực không biết như thế nào cho phải.”



Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: “Ngươi không cần quan tâm như thế nào, trước thành thật đáp ta một câu: trên đời này nếu đã không có Vương Liên Hoa, Trầm Lãng độc tẩu giang hồ có tịch mịch ?” (cô đơn lạnh lẽo)



Khi hắn nói lời này hai mắt sáng ngời bức người.



Trầm Lãng than nhẹ một tiếng.



Y có chút muốn đụng chạm đôi môi bướng bỉnh nhếch lên của hắn, rốt cục nhịn xuống.



“Chuyện trên đời, không có gì là lưỡng toàn.”



Vương Liên Hoa cười nói: “Kia cũng chưa chắc, tại hạ còn có biện pháp lưỡng toàn.”



Trầm Lãng cười khổ nói: “Nguyện nghe rõ.”



Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm y nói: “Lưỡng toàn của tại hạ, chính là tại hạ đạt được cả thiên hạ cùng Trầm Lãng; mà lưỡng toàn của Trầm huynh, chính là vừa không phụ Trầm phu nhân, lại không phụ tại hạ?”



Trầm Lãng thở dài: “Đáng tiếc tại hạ đã phụ Thất Thất, cũng phụ Vương công tử.”



Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Chỉ cần tại hạ cam tâm quên đi chuyện cũ trước kia, Trầm đại hiệp lại trở về bên cạnh phu nhân, cũng coi như lưỡng toàn phải không?”



Trầm Lãng không khỏi động dung (lộ vẻ xúc động) nói: “Vương công tử, ngươi…”



Vương Liên Hoa cười nhạo một tiếng nói: “Đương nhiên tại hạ không có đại nghĩa như vậy, nhưng không biết Trầm huynh nguyện cùng tại hạ đánh cuộc một ván hay không?”



Trầm Lãng im lặng, nói: “Tiền đặt cược hảo lớn.” Trong lòng y đã biết ý của Vương Liên Hoa, nhưng không khỏi do dự.



Vương Liên Hoa lớn tiếng cười nói: “Đánh cược, vốn là tiền đặt cược càng lớn càng tận hứng. Có một người có thể lưỡng toàn, chẳng phải tốt hơn so với hai người đều không thể lưỡng toàn? Nếu Trầm đại hiệp cảm thấy một cái võ lâm đổi không được Trầm phu nhân cùng Trầm công tử, vậy thêm lời thề tại hạ thoái ẩn giang hồ, vậy có đủ?”



Trầm Lãng cười rộ lên, bất quá cười đến mức có chút thương cảm: “Thắng thì giành được tất cả, thua thì mất đi toàn bộ sao? Lại không biết đánh cuộc những thứ gì?”



Vương Liên Hoa cười nói: “Tất nhiên là đánh cuộc cục diện ngày mười bảy. Nếu Trầm huynh phá được cục diện của tại hạ, tại hạ liền cam tâm thoái ẩn giang hồ, quên đi toàn bộ chuyện cũ trước kia, cung tiễn Trầm huynh cùng phu nhân rời bến, cuộc đời này tái vô quải niệm (nhớ mong)!” Hắn nói ra lời nói ngoan tuyệt (dứt khoát), ngược lại nhan sắc lại càng thêm đẹp, vẻ mặt khinh bạc, mỹ đến tàn khốc.



Trầm Lãng cười khổ nói: “Nếu tại hạ thua, chính là phải phao thê khí tử, hướng Vương công tử cúi đầu xưng thần sao?” (phao khê khí tử: vứt vợ bỏ con)



Vương Liên Hoa cười nói: “Trầm huynh có nguyện đánh cuộc trận này?”



Trầm Lãng nhìn đôi mắt hắn sáng ngời, nhịn không được muốn thở dài.



“Ngươi đối người đối mình, đều tàn nhẫn giống nhau.”



Vương Liên Hoa mỉm cười thản nhiên hướng chỗ kia ngồi xuống, đem rượu một lần nữa rót vào: “Tại hạ liền uống chén rượu này, quyền đương minh thệ, Trầm huynh thỉnh.” Chính hắn cũng ngửa cổ, uống cạn rượu kia. (quyền đương minh thệ: minh chứng cho lời thề)



Trầm Lãng giơ ly rượu kia lên, cười khổ: “Tại hạ thế nhưng còn có lựa chọn khác sao?”



Vương Liên Hoa cười nói: “Đương nhiên là có. Lưỡng bại câu thương (cả hai đều chịu thiệt), ngươi chết ta sống, cũng rất sảng khoái.”




Trong tay của hắn đột nhiên liền chìa ra một cây đao.



Tú khí (thanh tú) tiểu đao, thân đao đỏ tươi, giống như sắc hoa đào.



Hắn đem đao kia chiếu ánh trăng tinh tế nhìn sau một lúc lâu, thẳng giương mắt cười nói: “Ta và ngươi cũng không ưa dụng binh khí, nhưng đã sinh tử giao đấu, đao kiếm luôn hơn quyền cước.”



Là rượu? Hay là kiếm?



Là một cuộc đánh cược lật đổ toàn bộ, hay là một trận chiến chặt đứt tình cừu (hận)?



Trong lòng bàn tay Vương Liên Hoa có chút xuất mồ hôi, càng cảm thấy đao lạnh trong tay.



Vốn tưởng rằng hết thảy đều đã ở trong lòng bàn tay của mình, nhưng khuôn mặt của y bình tĩnh, thản nhiên mỉm cười, giống như đã biết rõ tất cả đáp án.



Trầm Lãng rốt cục vẫn đem ly rượu giơ lên bên môi.



Bất giác trong lòng nhẹ nhàng.



Trầm Lãng cư nhiên còn uống thật sự chậm, uống thật sự có tư vị.



Vương Liên Hoa nhịn không được liền cười nói: “Trầm huynh, hà tất phải như thế? Rượu, tại hạ có khi là…”



Trầm Lãng lắc đầu thở dài: “Tại hạ uống, há chỉ là rượu? Tên rượu này hảo hay, tiêu sầu tiêu lo, tiêu sầu nhân gian vạn cổ, chuyện lúc trước quên hết, quay lại từ đầu, diệu, diệu, diệu!” Y nói liên tục ba chữ “Diệu”, lập tức đứng dậy, nghênh ngang mà đi, tái không quay đầu lại.




Vương Liên Hoa nhìn bóng lưng của y, khóe môi mỉm cười, yên lặng không nói.



Vừa chỉ một lát Trầm Lãng đi khỏi, trong đào lâm yên tĩnh đột nhiên liền vang lên tiếng động cành lá tuôn rơi, còn có tiếng cười thanh thúy của nữ tử.



Vương Liên Hoa tự rót uống một mình cầm ly rượu trong tay đặt lên, cười nói: “Tĩnh Phàm tiên cô, trò hay đã diễn xong, cũng nên đi ra thôi.”



Thanh âm nữ nhân cười nói: “Ai nói diễn đã diễn xong? Trầm đại hiệp đi rồi, bản tiên cô diễn tiếp.”



Một bóng dáng màu xám như sương khói từ đỉnh cây phiêu hạ, dừng ở trước mặt Vương Liên Hoa.



Đó là một nữ tử mặc đạo bào màu xám, dáng người thon dài, cùng thanh âm thanh thúy ngọt ngào không hợp với đường cong lạnh lùng tái nhợt trên gương mặt. Nếu xét theo ngũ quan, không coi là mỹ nhân: ánh mắt rất hẹp dài, hào quang rất sắc bén; hai hàng lông mày tà dài nhập tấn (chạm tóc mai), có chút sát khí; môi quá mỏng, có vẻ kiên định lãnh khốc, dù có điểm mê người, cũng có vẻ cao không thể leo tới. Mà khi thời điểm mặt nàng giãn ra cười vui, giống như là sông băng tan rã, vạn hoa cùng nở, tiếng cười tựa như nước suối ngày xuân.



Vương Liên Hoa nhìn nàng cười nói: “Ngươi thực nên cười nhiều một chút, ngươi cười rộ lên liền mỹ tựa như xuân thần.”



Hôi bào (áo bào màu xám) đạo cô nghe xong lời này, ngược lại nghiêm mặt cau mày nói: “Vương công tử, tiên sư của ta cũng từng nói qua lời này, ta thật đúng là không thích nghe.”



Vương Liên Hoa cũng lơ đểnh, cười nói: “Minh Tùng Tử đã chết ở trong tay của ngươi, ngươi lại không cho tại hạ nói, làm sao còn có người dám khen ngươi mỹ?”



Nguyên lai hôi bào đạo cô này, đúng là thủ đồ (đứng đầu đệ tử) Tĩnh Phàm của chưởng môn nhân Hoa Sơn phái Minh Tùng Tử đã chết trong sa mạc.



Tĩnh Phàm lại đột nhiên cười nói: “Mỹ? Ai mỹ qua Vương công tử? Ngay cả Trầm Lãng là đại hiệp có thê có tử như vậy, cũng có thể vì công tử ý loạn tình mê, không đành lòng rút kiếm, thật sự khiến người trố mắt. Bất quá công tử cần gì cùng y đánh cuộc như vậy? Mới vừa rồi nếu là đao kiếm cùng hướng, y cũng không nhẫn tâm làm công tử bị thương, tất không thể thi triển toàn lực, ta tái thừa dịp y chưa chuẩn bị cho y một kiếm, không phải dễ dàng hơn nhiều sao?”



Vương Liên Hoa cười nói vươn tay nói: “Ngươi cầm nắm tay của ta xem.”



Tĩnh Phàm liền vươn tay để tới trên bàn tay của Vương Liên Hoa, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay một mảnh ướt át, không khỏi cả kinh nói: “Công tử, ngươi…”




Vương Liên Hoa thở dài: “Ta nguyên cũng là chỉ nghĩ như thế, vừa rồi mới giật mình phát giác nếu y lựa chọn đánh một trận, ta chắc chắn thất bại. Ngươi nếu không ở đây, ta còn có ba phần phần thắng, hiện tại vẫn là nửa phần cũng không.”



Tĩnh Phàm lãnh đạm nói: “Công tử nguyên là xem thường kiếm nghệ của Tĩnh Phàm sao?”



Vương Liên Hoa cười khổ nói: “Cũng không phải. Nếu là ta hai người đánh nhau, y thật là tâm hữu bất nhẫn (không đành lòng), còn nữa mới vừa rồi y biết ta cũng không nhẫn tâm, càng thêm không thể buông tay ra, mà ta lúc này nếu hung ác xuất ra, xác thực còn có ba phần phần thắng. Nhưng nếu ngươi phục kích y, đánh trúng cũng thế, nếu y lòng có phòng bị, một kích không trúng, làm cho y sử dụng ra toàn lực, mà ta và ngươi kỹ năng kém, cũng không phải là nhất định bại sao?”



Tĩnh Phàm Trầm mặc sau một lúc lâu, thẳng cười nói: “Thì ra là thế, nhưng công tử vì sao lúc trước không dùng ‘Đào hoa sát’ kia? Theo lời y nói, cũng không biết trong móng tay của công tử có giấu loại độc này. Tĩnh Phàm khó hiểu, công tử đến tột cùng là không dám, hay là thật không đành lòng?”



Vương Liên Hoa động tác nâng chén uống rượu đột nhiên liền cứng đờ.



Hắn từ tốn buông ly rượu kia, cười yếu ớt nói: “Đương nhiên là không dám, không có bảy phần nắm chắc, liền không thể tùy tiện hành sự.”



Tĩnh Phàm nhắm mắt mỉm cười nói: “Đánh cuộc này, công tử có thể có bảy phần nắm chắc?”



Vương Liên Hoa nhíu mày mỉm cười nói: “Ngươi hôm nay nói rất nhiều.”



Tĩnh Phàm cười yếu ớt nói: “Hình như đúng, công tử thứ tội.” Nàng thân thủ cầm cái bình bạch ngọc kia, muốn rót rượu cho Vương Liên Hoa.



Vương Liên Hoa thân thủ đè tay nàng lại, khẽ cười nói: “Ta như thế nào cam lòng trách cứ ngươi.”



Hắn nhẹ nhàng mà không cố lực khí lôi kéo, nữ tử lạnh lùng cao lớn thon dài này đột nhiên liền thay đổi, trở nên nhuyễn tựa liễu trong xuân phong, mềm mại dựa vào trong ngực của hắn.



Hàn băng vạn năm, nháy mắt liền hóa thành bích thủy ôm nhu tình, lại có người nam tử nào, chống lại hấp dẫn như vậy.



Vương Liên Hoa tiến vào thân thể của nàng, nàng liền nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng, tựa như dòng suối đêm trăng khiến người lòng say.



“Vương… Vương công tử… Ngươi thật sự hảo.”



Vương Liên Hoa cúi xuống ở bên tai nàng cười khẽ: “Ngươi ưu tú như vậy, vì sao lúc trước gặp ta, lại yêu nữ tử chứ?”



“Bởi vì… Bởi vì… Ta cảm giác nam tử trong thiên hạ, đều, đều…” Nàng bởi vì khoảnh khắc vui thích cắn lên môi, nói không thành tiếng, “Đều… bẩn giống như Minh Tùng Tử, trừ ngươi ra, ngươi, Vương công tử… A…”



Nàng nhắm mắt lại con ngươi, rốt cuộc nói không nên lời nói, mặc cho thân thể bị nhiệt lưu khoái cảm ngập chìm.



Tĩnh Phàm yêu kiều biếng nhác đôi mắt đẹp thon dài mở to, còn hơi hơi thở dốc.



Vương Liên Hoa đứng dậy, giống như không hề lưu luyến nhanh chóng chỉnh lại y phục, mang giày, như không liếc nhìn nàng một cái.



Tĩnh Phàm lại khanh khách cười nói: “Vương công tử, ngươi thật đúng là lãnh khốc, đối với ngươi, thật đúng là thích ngươi như vậy.”



Vương Liên Hoa quay đầu lại khẽ cười nói: “Ngươi ngoan ngoãn chờ ta, đến lúc đó chiếu theo như lời ta mà hành sự.”



Tĩnh Phàm cười nhẹ nói: “Ta chờ công tử.”



Mắt thấy thân ảnh Vương Liên Hoa dần dần biến mất, tươi cười trên mặt Tĩnh Phàm cũng từng chút từng chút biến mất.



“Vương công tử, ngươi là của ta.” (cái con mụ này….. >”