Đào Hoa Trầm Vương

Đào Hoa Trầm Vương - Chương 61




CHƯƠNG 61



Ngày mười bảy tháng bảy, Vân Mộng sơn trang.



Thời tiết giữa hè sáng sủa, dương quang đậm hơn xuyên thấu qua ngọn cây xanh mượt rậm rạp. các hào kiệt lau mồ hôi như mưa dọc theo sơn đạo đi về phía trước, nhớ tới người trong Vân Mộng sơn trang bộ dáng mỉa mai mỉm cười, nhịn không được muốn ở trong lòng mắng vài tiếng.



Chính là lại không thể không đi. Trên thiếp mời nói rõ ràng, chuyện liên quan đến vô địch bảo giám. Các trưởng lão trong môn phái, sau khi biết được việc này, nhớ tới hạo kiếp (đại nạn) nhiều năm trước, thán một tiếng: “Ai biết được Vân Mộng sơn trang hôm nay, có phải là quay về Nhạn phong năm đó?” Sau khi thán xong, vẫn mang theo vài ái đồ (đệ tử yêu quý) ra đi. Tuy rằng biết người kia chưa hẳn mang cái gì hảo tâm, nhưng cám dỗ này, cũng là rất đủ để khiến người ta vứt bỏ hết thảy sau đầu.





Người giang hồ nhiệt tình đối với bí kíp, không khác thương nhân trục lợi.



Tới giữa sườn núi, lại có chuyện càng khiến người buồn bực.



Vài tiếu nữ tử xinh đẹp thanh tú, chặn đường đi của bọn họ.



“Công tử nói, các môn các phái, chỉ cho hai người đi lên.”



Tổng tiêu đầu Hứa Liệt của Trấn Viễn tiêu cục, người cũng như tên là một nam tử cương cường (mãnh liệt), không khỏi liền kêu to: “Đây là cái đạo lý gì? Đã thỉnh người đến, nhiều quy củ như vậy, hay là có quỷ kế gì?”



Đầu lĩnh trong đám nữ tử kia là một thiếu nữ mặt tròn, ngọt ngào cười nói: “Hứa tiêu đầu, hôm nay môn phái tới thực rất hiếm có, Vân Mộng sơn trang là nơi đơn sơ, nếu các phái lên một lượt đi hơn mười hai mươi người, sợ là không thể nhất nhất tiếp đãi, xin hãy lượng thứ.”



Hứa Liệt cười to nói: “Nếu Vân Mộng sơn trang không thể chứa, nhiều người sẽ để cho bọn họ canh giữ ở ngoài trang, huynh đệ của tại hạ không một câu oán hận. Làm sao có đạo lý nửa đường ngăn đón người?”



Bên cạnh một thiếu nữ giản dị gầy yếu hất mi cười lạnh nói: “Hứa tiêu đầu, ngươi thế nhưng thật ra cũng ngẫm lại cho chúng ta. Các môn các phái đều mang nhiều người đi lên như vậy, đến lúc đó nếu phái nào đó nhiễu loạn, sự tình sắp xếp như thế nào? Nói một câu không dễ nghe, nếu là người có ý định quấy rối, đối các vị cũng không có ích lợi gì.”





Nàng vừa dứt lời, nữ nhân mặt tròn bên cạnh liền vội vàng bồi cười nói: “Cúc Nhi tuổi trẻ, nói chuyện không biết chừng mực, Hứa tiêu đầu đừng trách móc. Hứa tiêu đầu hiệp danh lan xa, ta nào không tin tưởng, chỉ là sợ người biệt hữu dụng tâm (có ý đồ xấu) cũng bắt chước theo, đến lúc đó tình cảnh bừa bãi hoảng loạn, e là phải tạ lỗi cùng người thành tâm như Hứa tiêu đầu đây.”



Các nàng hai người một xướng mặt đỏ, một xướng mặt đen, ngăn cản đến nỗi Hứa Liệt không lời nào để nói, chỉ phải nói: “Thôi thôi, Nhan tiêu đầu, ngươi cùng ta đi lên, các ngươi trước chờ ở chỗ này.”



Thiếu nữ mặt tròn nói: ” Các vị chờ ở chỗ này, xin hãy qua bên chòi nghỉ mát kia ở tạm, công tử đã chuẩn bị nước trà rất hảo, chiêu đãi các vị.”



Dưới liền có người lẩm bẩm nói: “Nước trà của Vương Liên Hoa, ai dám uống nha.”



Thanh âm kia không nhẹ không vang, vừa lúc làm cho người ở chỗ này đều nghe rõ ràng. Chỉ có thiếu nữ mặt tròn nghe không được, thiếu nữ gầy yếu nhìn như tính tình nóng nảy, nhưng lại cũng hoàn toàn bất động thanh sắc.



Lúc sau tới các môn các phái, cũng là mỗi người bị mấy nữ tử mềm mại kia ngăn ở lưng chừng núi, phát cáu không được. Nếu không phải thiên linh bách lỵ (cực kì thông minh), như thế nào được làm thủ hạ của Vương Liên Hoa. Cũng có chút ý định nghĩ muốn nháo sự, thấy phía trước nhiều môn phái như vậy đều ngoan ngoãn tòng mệnh, cũng không dám khinh suất hành sự.



Chớ nói đệ tử bị giữ lại ở trên nửa đường này, đứng đầu môn phái đi lên, trong lòng cũng hoàn toàn không phải cảm thụ gì. Đoàn người đường xa mà đến, phong trần mệt mỏi, lại leo lên núi khốc nhiệt, tất nhiên là cực kỳ chật vật. Càng tiếp cận sơn trang, bóng cây nồng đậm, dòng suối thanh tuyền, cũng là một cái chốn thanh lương của dã thú, xa xa nơi hoang dã yên tĩnh giống như không người, còn nghĩ đến tư thái người nọ ở bên trong trang thản nhiên chờ, sao không khiến người hận đến nghiến răng.



Vương Liên Hoa lại cũng không kiêu căng kiềm chế như bọn họ suy nghĩ. Nếu là không nói không cười, gương mặt hắn có thể nói là đoan chính xinh đẹp tuyệt trần, vừa cúi đầu thế nhưng lại còn có chút khờ dại ngại ngùng, hợp với y phục trắng thuần, thanh tú tao nhã, khiến người nhìn sung sướng. Người võ lâm tới, cũng không phải toàn bộ đều đã từng gặp qua hắn, thấy một người như vậy, nhưng cũng đều có chút hơi kinh ngạc.



Trước mắt rõ ràng là chỉ có mỹ công tử thế tục (phàm trần), làm sao là yêu nhân trong truyền thuyết họa loạn giang hồ.



Trà Xanh biếc thơm nồng dâng đến, có người nhịn không được muốn nâng chén, lại bị người bên cạnh trừng mắt một cái.



Còn muốn không cần mệnh sao?



Muốn, người kia liền đối với nước trà chịu đựng khát.



Nguyên bản tình huống như vậy, nên để Viên Đức đại sư của Thiếu Lâm chủ trì, nhưng Viên Đức đại sư cũng đã chết trong sa mạc, tuy có chủ trì linh hoạt khéo léo, nhưng không có uy thế để ngăn chặn toàn bộ tình huống. Huống hồ Viên Đức đến chết cũng có điểm khả nghi, Viên Thông cùng sư đệ Viên Giác cũng vì ý niệm trong đầu điều tra việc này mà đến, đều không phải là vì bảo giám, hiển nhiên khác với suy nghĩ của người khác. Vương Liên Hoa làm chủ nhân, cũng chỉ cười không nói.



Rốt cục có người không chịu nổi kêu lên: “Vương Liên Hoa, ngươi chẳng lẽ là mời chúng ta tới uống trà sao?”



Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Tại hạ tất nhiên là có chuyện mới thỉnh các vị đến, mà là chuyện liên quan đến vô địch bảo giám.”



“Vô địch bảo giám” bốn chữ này vừa nói ra, căn phòng vốn ồn ào ầm ĩ, nhất thời im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở.



Vương Liên Hoa nói: “Các vị chắc là cũng muốn vì vô địch bảo giám này khắp nơi hạ thủ, tại hạ đang muốn dùng vô địch bảo giám này, làm thứ treo thưởng, không biết có người nào nguyện ý làm?”



Hai chữ ‘treo thưởng’ này, nghe không khỏi quá mức mê người. Nhưng vật treo thưởng hảo như vậy, chuyện Vương Liên Hoa muốn người đó làm, nhất định cũng thập phần gian nan.



Đại đệ tử Không Động phái Hà Chính Minh giành trước kêu lên: “Lại không biết Vương công tử treo giải thưởng việc gì?”



Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Bây giờ còn chưa thể nói.”



Phía dưới nhất thời một mảnh ồ lên.



Vương Liên Hoa chậm rãi nói: “Đã lấy vô địch bảo giám treo thưởng, đương nhiên là phải làm việc càng gian nguy hơn so với lấy được vô địch bảo giám, như thế nào có thể tùy tiện nói cho người khác biết?”



Hà Chính Minh nói: “Như thế tại hạ làm sao biết có thể hay không thể?”




Vương Liên Hoa cười nói: “Các vị đã biết đây là việc cực kỳ gian nguy, cũng nhất định không quang minh chính đại, nếu bằng lòng thử một lần, tại hạ tái cho biết, báo cũng không muộn.”



Quần hùng trăm triệu không thể tưởng được tình thế như vậy, không khỏi có chút mờ mịt. Ngược lại chính mình sao giống như nghé mới sinh, chỉ nói: “Thử bằng cách nào?” (nghé: con trâu mới sinh gọi là nghé)



Vương Liên Hoa nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Cũng dễ dàng thôi. Bí kíp chỉ có một quyển, tại hạ cũng chỉ cần một người cực mạnh, nếu trong chư vị, ai có thể chứng minh chính mình võ công cao nhất, liền có thể đến đoạt phần thưởng này.”



Lời này vừa nói ra, dưới lại đại loạn. Đại sư Viên Thông cất cao giọng nói: “Vương công tử, ngươi nói không phải là muốn võ lâm đồng đạo tự giết lẫn nhau sao?”



Vương Liên Hoa cười nói: “Đại sư nói quá lời, tại hạ vẫn chưa nói là muốn chư vị ở đây hợp lại ngươi chết ta sống, chỉ cần so quyền cước, phân cao thấp dừng tay là được rồi.”



Viên Thông thở dài: “Lời tuy nói như thế, nhưng đao kiếm không có mắt, khó tránh khỏi chết chóc.”



Vương Liên Hoa nói: “Điều này cũng dễ dàng, các phái đã đến đây hai người, một người có thể cầm binh khí giao cho một người khác, chỉ so quyền cước, hoặc lấy vật khác thay thế binh khí cũng có thể.”



Viên Thông còn muốn nói cái gì đó, Vương Liên Hoa chỉ cười nói: “Tại hạ chỉ muốn tìm một người mà thôi, không có ý thì nên rời đi, nếu sợ trong đó có lừa gạt, tại hạ đương nhiên cũng không miễn cưỡng, các vị tự nhiên.”



Nói đã đến nước này, dò cho muốn nghi ngờ dụng tâm của hắn, cũng là nói không nên lời.



Chỉ nghe hắn cười nói: “Các vị, muốn đi muốn ở, thỉnh sớm tính toán.”