Tương truyền: Dao Hoan là một con rồng chào đời ở chốn thâm sơn cùng cốc. Nàng chả có kho báu, cũng chẳng giàu sang gì. Sơn động nàng ở chính đuôi nàng khoét, suối lành trong động chính móng nàng đào, ngay cả Tứ Hải đế quân hàng xóm sát vách cũng chính tay nàng nhặt về.
Hàng xóm của nàng là Tứ Hải đế quân. Hè hai năm trước, mưa to kéo dài vài ngày, sơn động bị ngập, Dao Hoan mất chỗ ngủ. Nàng lăn lộn khắp núi tìm Thổ Địa công công, nhờ ông dành một cái động khác cho mình, sơ ý thế nào lại lăn xuống núi, gặp Tứ Hải đế quân xé gió mà đến. Kể cũng lạ, y vừa đến, thời tiết nơi đây đã ổn lại ngay. Thế là, Dao Hoan nhặt y về làm hàng xóm.
Đời người mấy ai kể nhau nghe, câu chuyện xưa nối tiếp câu chuyện xưa, dai dẳng không dứt tựa như một chuyện tình không hồi kết. Có một vị thần vì người trong tâm can cốt tủy mà tình nguyện sống trong cô độc suốt trăm ngàn năm, chỉ để chờ đợi nàng ấy một lần nữa trở về. Là kiếp tử nạn đánh mất người, xem như giấc mộng phù du thoáng qua. Ta không có ý định buông tha, cũng không cách nào buông tha. Bao nhiêu hỷ nộ ái ố của nhân sinh, đều vì nàng mà hiện hữu. Mời các bạn theo dõi tác phẩm Dao Hoan!