Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1283




Thủ lĩnh dong binh đoàn vô cùng giật mình kêu lên:

- Ngươi... Ngươi... Là... Là ai?

Thủ lĩnh dong binh đoàn cảm thấy như con kiến bị Thái sơn đè, đối mặt lực lượng huyền khí dào dạt hùng hồn này gã không có chút sức phản kháng.

Thật là khủng bố.

Chỉ bùng phát lực lượng huyết khí đã đè ép gã có tu vi Thánh nhân cảnh, thanh niên này là quái vật gì vậy? thủ lĩnh dong binh đoàn rất sợ hãi, không thể hiểu nổi trên quản sự Huyết Long dong binh đoàn tồn tại loại cường giả như vậy.

Trong thợ săn phía xa có người vui mừng hét to:

- Tiểu Phàm?

Các thợ săn kích động.

Vào lúc tuyệt vọng nhất thần thoại võ đạo Hữu Tuyết bộ lạc trở lại, mọi người hò eo, nỗi kinh khủng và tức giận tan biến ngay. Đây là niềm tin, tất cả thợ săn tin tưởng khi người đó trở về thì mọi tai nạn, đau khổ đều chấm dứt.

Thanh niên mỉm cười với thợ săn, ấm áp như mùa xuân.

Thanh niên quay đầu nhìn thủ lĩnh dong binh đoàn quỳ dưới đất như con sâu, nụ cười lạnh băng.

Thanh niên gằn từng chữ hỏi:

- Chẳng phải ngươi muốn một ngón tay nghiền chết ta sao?

Bình thường Cuồng Đao Trương Phàm im lặng, ít lời nhưng khi gã tức giận thì mỗi chữ như lưỡi dao làm đối thủ cảm thấy tuyệt vọng, bị nỗi sợ hãi khủng khiếp nhấn chìm.

Đúng vậy, vinh diệu thợ săn Hữu Tuyết bộ lạc Bách Man sơn, một trong ba thần thoại võ đạo Tuyết Châu ngày xưa, Cuồng Đao Trương Phàm đã về.

Thủ lĩnh dong binh đoàn khó tin nhìn Cuồng Đao Trương Phàm.

Làm sao có thể?

Trong chỗ hoang vắng, nghèo nàn, lực lượng triều tịch suy yếu thế này làm sao có thể sinh ra cao thủ khủng bố cỡ này? Lực lượng huyết khí vượng thịnh như biển rõ ràng là sắp đến thần cảnh.

Cuồng Đao Trương Phàm ngẩng đầu nhìn gần một trăm dong binh Thần Ân đại lục, chân phải bước ra một bước.

Thoáng chốc vất rạn như dây leo, mãng xà từ dưới chân Cuồng Đao Trương Phàm lan nhanh ra ngoài, mau như tia chớp đến dưới chân đám ác ma dong binh đến từ Thần Ân đại lục. Lực lượng khủng bố nổ tung dưới chân các ác ma dong binh đến từ Thần Ân đại lục.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên.

Cơ thể mấy trăm ác ma dong binh đến từ Thần Ân đại lục, bao gồm thủ lĩnh dong binh đoàn như đồ sứ bị búa đập trúng thành bột phấn đỏ bắn tung tóe, không dong binh nào thoát khỏi.

* * *

Tây bộ Ngọc Long Tuyết Sơn.

Thái Bình thành.

Nơi này là thành thị nhân loại tụ cư lớn nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm, ngày xưa từng được Vấn Kiếm tông che chở. Nhưng từ khi vực môn mới khổng lồ mới mở ra, thời đại hỗn loạn hắc ám bắt đầu thì tất cả thanh đổi. Thành chủ Lôi Đào của Thái Bình thành thuận thế vươn lên, leo kéo mấy môn phái lớn nhỏ trong thành tự làm vua, không theo quy tắc ngày xưa Vấn Kiếm tông để lại. Thành chủ Lôi Đào thành bá chủ trong Thái Bình thành.

Không còn Vấn Kiếm tông trói buộc, thành chủ Lôi Đào xé khuôn mặt giả dối ngày xưa, thủ đoạn máu me, con người tàn nhẫn. Thành chủ Lôi Đào ở trong Thái Bình thành muốn cái gì thì làm cái đó. Thành chủ Lôi Đào bắt bình dân trong Thái Bình thành làm nô lệ, vất vả dây dựng tường thành kiên cố, điên cuồng cướp tiền tài của dân, giết người như ngóe. Thành chủ Lôi Đào không ngừng thu nạp võ giả từ bốn phía chạy nạn đến Thái Bình thành, thành lập quân đội, dã tâm trướng to.

Cuộc sống của dân chúng trong Thái Bình thành rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Vì tăng quyền thống trị, thành chủ Lôi Đào mưu mô giết hại tất cả người, thế lực liên đến Vấn Kiếm tông. Một số gia đình có con cái từng bái vào Vấn Kiếm tông hầu như bị đuổi tận giết tuyệt, người từng liên quan đến Vấn Kiếm tông đều bị nhốt vào tù tra tấn đến chết.

Thành chủ Lôi Đào đắc ý tuyên bố:

- Vấn Kiếm tông đã là quá khứ, bắt đầu từ bây giờ Thái Bình thành là thiên hạ của Thần Lôi tông!

Thành chủ Lôi Đào tổng hợp thế lực của mình lại đặt tên là Thần Lôi tông, muốn làm người thứ nhất khai tông lập phái.

Trong phủ thành chủ.

Một thị vệ mặc giáp da màu đỏ quỳ một gối xuống đất lớn tiếng nói:

- Bẩm báo tông chủ, dám nghịch tặc Vấn Kiếm tông cuối cùng dã bị áp giải đi pháp trường.

Thành chủ Lôi Đào cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, ta sẽ đích thân đi giam trảm. Giết sạch người Vấn Kiếm tông thì Thần Lôi tông ta mới đứng vững trong Thái Bình thành được, sáng tạo ra bá nghiệp thiên thu vạn đại, ha ha ha ha ha ha! Thế giới hỗn loạn là thiên đường của cường giả!

Thành chủ Lôi Đào mang theo đội hộ vệ cao thủ rất nhanh đi tới pháp trường thành chủ Lôi Đào.

Chỗ này từng là lò sát sinh súc vật lớn nhất Thái Bình thành, từ khi thành chủ Lôi Đào tự lập làm vua đã giết rất nhiều người, gã cải tạo thành pháp trường. Mấy tháng qua đã có mấy ngàn người bị thành chủ Lôi Đào chụp mũ các tội danh ngược giết.

Quanh pháp trường là vô số bình dân bị bắt buộc đến xem.

Cao thủ Thần Lôi tông lùa bọn họ tụ tập quanh pháp trường, nhìn một trăm lẻ một tù nhân bị đè bên trong, ánh mắt chết lặng. Trước kia mỗi lần có người bị giết thì các bình dân sẽ bị xua đến xem, thành chủ Lôi Đào dùng cách 'Giết gà dọa khỉ' đánh tan lòng can đảm của mọi người.

Vô số người bị bắt quỳ xuống đất, cao giọng cúng bái:

- Bái kiến tông chủ.

Thành chủ Lôi Đào như thiên thần đứng trên giam hình đài, gió mạnh thổi áo choàng đỏ của gã, mái tóc dài đỏ rực bay phất phới. Mắt thành chủ Lôi Đào bắn ra tia sát tràn ngập sát khí, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý, tàn nhẫn.

Trong pháp trường là hơn một trăm người bị tra tấn đầy vết thương, mang xiềng xích nhắm mắt chờ chết.

Trong đám người.

- Ài, lão Vương là người tốt, hắn chỉ gặp Đinh Hạo Vấn Kiếm tông có mấy lần, không liên quan gì đến Vấn Kiếm tông vậy à bị bắt đi đánh thành thế này...

- Chuyện này có là gì? Nhà Vương Hoành chỉ vì nhà cũ ở bên cạnh chỗ trú của Vấn Kiếm tông ngày xưa trong thành thế là cả nhà bị giết sạch.

- Lôi Đào quá độc ác. Lúc trước Vấn Kiếm tông hưng thịnh thì hắn như con chó theo sau lưng, vẫy đuôi chăm chỉ hơn bất cứ ai. Bây giờ truy sát tất cả người liên quan đến Vấn Kiếm tông, hắn không sợ báo ứng đổ xuống đầu sao?

- Ài, nguyên Vấn Kiếm tông đã biến mất, nói là đi tiên giới nhưng ai mà biết? Lôi Đào thấy rõ điều đó nên mới dám tạo phản, huống chi nghe nói sau lưng hắn có chỗ dựa.

Trong đám người có kẻ xì xầm, tuy đồng tình những người vô tình trong pháp trường nhưng mọi người chỉ giận mà không dám nói gì. Bởi vì nếu nói sai một câu, bị người của thành chủ Lôi Đào phát hiện thì sẽ có kết cuộc còn khủng khiếp hơn chết.

Có cao thủ giam trảm nhìn mặt trời chiếu bóng, quát to:

- Thời gian đã đến, bắt đầu hành hình.

Một tù nhân bị đánh máu thịt bầy nhầy rống to:

- Lôi Đào, đồ chó điên, ngươi không chết tử tế được! Sẽ có ngày Vấn Kiếm tông trở về báo thù cho chúng ta!

Tù nhân tức giận vùng vẫy, miệng vết thương rách toạc máu phun ra, xích sắt kêu rào rào.

Đám tù nhân tức giận mà tuyệt vọng nguyền rủa, mắng chửi thành chủ Lôi Đào.

Nhưng càng nhiều người bị đánh gần chết, không có sức vùng vẫy.

Thành chủ Lôi Đào đứng trên đài giam trảm phía xa, khóe môi cong lên nụ cười độc ác.

Ở trong mắt thành chủ Lôi Đào có giết vài người cũng không sao, trong loạn thế mạng người còn không bằng con chó. Thành chủ Lôi Đào phải dùng máu, xương trắng khiến đám người sinh ra nên làm nô lệ biết ngoan, chấp nhận vận mệnh. Thế giới này cường giả là vua, các ngươi nên bị giẫm dưới chân.

Gió mạnh mặt trời nóng cháy, đồ tể giơ cao quỷ đầu đao.

Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh khiến người tuyệt vọng.

Đồ tể hét to một tiếng:

- Giết!

Đồ tể phun ngụm rượu mạnh vào quỷ đầu đao, giơ tay chém xuống.

Phập!

Máu phun ra, đầu người bay lên.

Vô số người đứng ngoài pháp trường gục mặt xuống, không muốn thấy cuộc tàn sát vô tình.

Nhưng rất nhanh có người kinh kêu.

Tiếng hét lan tràn ra như thủy triều, nhiều người cúi mặt ngay từ đầu nghe thanh âm thì tò mò ngẩng lên, đứng ngây như phỗng.

Có đầu người bay lên, nhưng người chết không phải kẻ bị xử chém.

Là đầu của đồ tể.

Một kiếm quang rực rỡ từ xa bay tới như sấm sét thần phạt chặt đứt quỷ đầu đao và cái đầu của đồ tể.

Thành chủ Lôi Đào đứng trên đài giam trảm, biểu tình ngạc nhiên.

Thành chủ Lôi Đào rống to:

- Người nào? Lăn ra đây cho ta.

Thành chủ Lôi Đào bước lên hư không nhìn bốn phương, người dâng trào sát khí.

Vù vù vù vù vù!

Mấy tiếng xé gió sắc bén vang lên.

Một loại lực lượng kỳ dị khuếch tán trong không trung, ánh sáng bạc rữ rỡ chớp lóe. Cuồng phong rít gào chợt ngừng lại, mọi người ngẩng đầu lên thấy trong pháp trường bỗng có thêm mấy chục người.

Trong mấy chục người đột nhiên xuất hiện một nam nhân trung niên mặc hồng hao lạnh lùng cười:

- Lôi thành chủ, đã lâu không gặp.

- Ngươi là...

Thành chủ Lôi Đào ngây ra, nhìn kỹ thì thấy nam nhân trung niên mặt hồng hòa khá quen mắt, hình như gã đã gặp ở đâu nhưng tạm thời không nhớ ra.

Khi thành chủ Lôi Đào trông thấy trang phục đám người này thì giật nảy mình, nỗi sợ hãi nhấn chìm gã.

Là y phục kiếm sĩ Vấn Kiếm tông.

Bọn họ là người của Vấn Kiếm tông.

Trong đầu thành chủ Lôi Đào lóe tia chớp, hiểu điều gì, thất thanh kinh kêu:

- Ngươi... Ngươi là Cổ Tâm trưởng lão... Sao... Sao ngươi xuất hiện ở đây? Chẳng phải ngươi...

Cổ Tâm ngày xưa là trưởng lão ngoại môn Vấn Kiếm tông, đã có mấy trăm tuổi, là một vị cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Cổ Tâm trưởng lão không xem như cao tầng trung tâm Vấn Kiếm tông, phụ trách tuần tra tình trạng các thành Vấn Kiếm tông che chở. Cổ Tâm trưởng lão từng nhiều lần đến Thái Bình thành nên thành chủ Lôi Đào rất quen mặt, gã từng tìm mọi cách nịnh bợ Cổ Tâm trưởng lão.

Nhưng lúc đó Cổ Tâm trưởng lão đã là tóc trắng như tuyết, huyết khí suy nhược, đi vào tuổi già.

Cổ Tâm trưởng lão bây giờ huyết khí vượng thịnh, tóc đen rậm như thác, mặt hòng hào, dấu hiệu tráng niên nên trong phút chốc thành chủ Lôi Đào không nhận ra.

Thành chủ Lôi Đào làm sao biết từ sau khi đám người Cổ Tâm trưởng lão đến Thần Ân đại lục thì đột phá bình cảnh tu vi, liên tục lên hai đại cảnh giới, hiện giờ đã là nhị khiếu Võ Hoàng cảnh, tuổi thọ dài bốn trăm năm. Sức sống trở về cơ thể Cổ Tâm trưởng lão, hồi phục phong độ tráng niên.

Cổ Tâm trưởng lão nhướng mày, cực kỳ tức giận quát:

- Hừ! Tên giặc lòng muông dạ thú, rắp tâm hại người này dám tàn sát người của Vấn Kiếm tông ta? Còn tai họa Thái Bình thành, theo ta thấy ngươi chán sống rồi, mau chịu chết đi!

Trên đường đám người Cổ Tâm trưởng lão tới gặp một số nạn dân, vào Thái Bình thành lục tục nghe nói chuyện xảy ra trong thành. Cổ Tâm trưởng lão giận run người. Năm xưa Cổ Tâm trưởng lão hết sức đề cử nên Lôi Đào mới được làm thành chủ Thái Bình thành, gã đúng là bị mù mắt, dẫn sói vào nhà, không thấy rõ thành chủ Lôi Đào âm hiểm tạo thành sai lầm hơn.

Thành chủ Lôi Đào từ hoảng hốt đến bình tĩnh lại.

Biểu tình thành chủ Lôi Đào liên ục thay đổi nhưng nghĩ đến chỗ dựa sau lưng, gã cắn răng ra quyết định.

Thành chủ Lôi Đào cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Cố Tâm, ngươi còn dám xuất hiện ở đây? Ám Hương Thiên Phong, Tình Xuyên Điện chưa rút về tuyệt sát lệnh, đệ tử Vấn Kiếm tông hiện giờ đã là chuột chạy qua đường, người người đòi đánh. Vừa lúc bắt ngươi đưa đi lĩnh thưởng.

- Tình Xuyên Điện, Ám Hương Thiên Phong? Bọn họ là bồ tát đất qua sông, bản thân khó bảo đảm!

Cổ Tâm trưởng lão lắc người bước lên không trung, nhìn thành chủ Lôi Đào.

Cổ Tâm trưởng lão nói:

- Lúc trước ta đã nhìn lầm con sói độc nhà ngươi.

Thành chủ Lôi Đào lạnh lùng cười:

- Bớt nói nhảm đi. Cổ Tâm lão nhân, lão già phế vật, ta sợ nắm xương giàn hà ngươi sao? Nếu lúc trước không phải sợ Vấn Kiếm tông thì ngươi làm gì có tư cách diễu võ dương oai trước mặt ta?

Năm xưa thực lực của Cổ Tâm trưởng lão không bằng thành chủ Lôi Đào nên bây giờ gã không sợ.

- Chết cũng không hối cải.

Cổ Tâm trưởng lão giơ tay lên, lực lượng không thể chống cự giáng xuống. Thành chủ Lôi Đào vận tất cả sức lực vẫn bị chấn hộc bãi máu, từ trên trời rớt xuống.

Cái này không phải quyết đấu, đẳng cấp lực lượng hai bên không ngang hàng.

Nụ cười đông trên mặt thành chủ Lôi Đào, gã đã là cường giả đỉnh Võ Vương cảnh nên mới không để Cổ Tâm vào lòng. Ai ngờ lực lượng của Cổ Tâm trưởng lão khủng bố như vậy, mạnh hơn ngày xưa gấp vô số lần.

Chẳng lẽ Vấn Kiếm tông thật sự trở về từ tiên giới?

Nghĩ đến tin đồn về Vấn Kiếm tông, thành chủ Lôi Đào cảm thấy những chuyện gã đã làm trong mấy ngày qua là lựa chọn ngu ngốc nhất.

Rầm!

Thành chủ Lôi Đào đập mạnh xuống pháp trường, hộc bãi máu, xương toàn thân gãy vụn. Lực lượng của Cổ Tâm trưởng lão xâm nhập vào cơ thể thành chủ Lôi Đào, giam cầm sức mạnh của gã. Thành chủ Lôi Đào gần như té chết.

Bên kia, đệ tử Vấn Kiếm tông đã gỡ bỏ xiềng xích trên người hơn một trăm tù nhân.

Một tù nhân mắt lóe tia thù hận điên cuồng, gầm rống như dã thú nhào vào người thành chủ Lôi Đào, há mồm xé một miếng thịt của gã xuống.

Thành chủ Lôi Đào đau nhức rống to:

- A!

Ngày càng nhiều người lao đến, điên cuồng cắn xé thành chủ Lôi Đào. Các tù nhân hận thành chủ Lôi Đào như nước lũ tuôn trào không thể ngăn chặn, người thân của họ đều chết vào tay tên đồ tể này, bản thân họ chịu đủ hành hạ không con người nào chịu nổi.

Mỗi người hận không thể ăn thịt, uống máu thành chủ Lôi Đào.

Thành chủ Lôi Đào thê thảm kêu gào, chớp mắt cơ thể không còn bao nhiêu khối thịt.

Thành chủ Lôi Đào gào thét:

- Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi đều phải chết, đều phải chết. Chờ đi, bóng tối sẽ giáng xuống...

Cổ Tâm trưởng lão cười lạnh.

* * *

Lão Quân thành.

- Lý trưởng lão, cuối cùng các ngươi cũng về!

Thành chủ Quách Thiên Lâm lão Quân thành vô cùng kích động.