Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 607




- Mẹ gấu ơi, thật sự là vườn thuốc của các thần!

Tống Khuyết hô to.

- Ha ha ha, thần dược nghịch thiên... Mọi người dựa vào bản lĩnh của mình, ai dám ngăn cản ta, chết!

Trong ánh mắt Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng cũng lóe ra tia lửa cực nóng.

Mấy đại chí cường giả nhanh chân chạy thật nhanh.

Thậm chí các cường giả Yêu tộc như Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng, Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng đều hiện ra nguyên hình động vật, bốn vó tung bay. Tốc độ của bọn họ nhanh hơn, giống như mũi tên rời cung. Tuy rằng mảnh vườn có phạm vi rộng tới một hai km, nhưng có ai không muốn là người đầu tiên vọt vào.

Mấy đại chí cường giả tụt lại phía sau chính là đám người Tô Tiểu Tiểu, nữ hỏa diễm thần bí, Lâm Thiên Vũ cũng trở nên điên cuồng.

Dưới chân Đinh Hạo sinh ra gió, cảnh vật bên tai lướt qua rất nhanh.

Hắn cõng Kỷ Anh Khởi trên lưng, tốc độ nhanh tới cực điểm, dường như là một người bắn ra. Vừa mới lao vào được khoảng vài trăm thước xa, Đinh Hạo chạy phía xa vượt qua mọi người, lực lượng thân thể đã sánh ngang Vũ Hoàng nhị khiếu, dưới điều kiện huyền khí bị áp chế, thực lực của hắn, có thể nói là một trong số các chí cường giả, cho dù cõng một người trên lưng, cũng vượt qua người khác.

Chỉ có điều, Đinh Hạo thả thần thức ra ngoài, đột nhiên nhận ra điều gì, thân hình chợt dừng lại.

Thân hình mấy người lướt qua bên cạnh hắn.

Trong nháy mắt tiếp theo…

Ầm ầm ầm ầm!

Bốn năm tiếng nổ truyền đến.

Vài tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Chỉ thấy mấy vị chí cường giả khác đang chạy như điên, đột nhiên đụng phải một bức tường vô hình trong suốt. Vì quá bất ngờ mọi người không kịp đề phòng, đau đớn kêu lên, bay ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất tới thất điên bát đảo, chật vật không chịu nổi.

Khuôn mặt núng nính thịt của tên mập Tống Khuyết gần như cũng bị đụng bẹp.

Hai đại cường giả Yêu tộc cũng ngã gục ở trên mặt đất, mắt nhìn thấy sao bay!

- Meo ha ha...

Tà Nguyệt không tim không phổi che miệng cười to.

- Ôi thần của ta ơi. Sao ở đây lại có một tầng cấm chế trận pháp minh văn vậy. Đâm chết ta rồi...

Tống Khuyết lảo đảo đứng lên, hai tay ôm mặt:

- Mũi lão tử cũng bị đụng nát. Đinh Hạo ngươi đúng là không đủ tình nghĩa. Phát hiện cũng không sớm nhắc nhở một chút. Thật muốn mạng ta rồi! Còn có con mèo mập đáng chết kia. Ngươi cười hèn hạ như vậy, cẩn thận hôm nào lão tử bắt ngươi ăn sống!

- Mèo mập?

Tà Nguyệt cười hắc hắc:

- Ngươi mập thì có!

Tống Khuyết:

-...

Đinh Hạo và Bạch Tuyền Thủy đều cười ha ha.

Nhưng vào lúc này, trong không khí xuất hiện từng đợt chấn động.

Chỉ thấy một bức tường trong suốt chậm rãi xuất hiện. Tuy rằng chỉ có một tầng hơi mỏng, nhưng lại vô cùng cứng rắn, giống như một cái lồng khí trong suốt cực lớn, bao phủ vườn thuốc các thần nằm ngay phía dưới. Bức tường tản ra từng đợt sóng khí tức khủng khiếp giống như thần uy, khiến linh hồn người ta cũng phải khiếp sợ run rẩy!

Lúc trước, mọi người bị đánh bay, chính là vì vòng bảo vệ như có như không này.

- Khí tức này... thật đáng sợ. Chỉ sợ là cấm chế do các thần lưu lại.

Trong lòng Đinh Hạo thầm suy đoán.

Cái lồng khí được thả ra giống như khí tức của thần linh, càng đến gần, sẽ càng phát ra rõ ràng, khiến người ta có một loại kích động muốn quỳ xuống đất cúng bái.

- Thần linh chó má. Nếu như là thần linh, còn có thể bị người ta tiêu diệt...

Trong đầu hắn đột nhiên vang lên một âm thanh.

- Không phải thần linh thì đó là cái gì...

Đinh Hạo theo bản năng hỏi ngược lại. Chỉ có điều trong nháy mắt tiếp theo, hắn thoáng ngẩn ngơ, đột nhiên kịp phản ứng. Hắn vui mừng quá đỗi, hỏi:

- Kiếm Tổ tiền bối? Các ngài đã... tỉnh rồi sao?

- Tỉnh rồi!

Lần này là giọng của Đao Tổ:

- Ngủ một giấc thật tốt, dường như có hơi lâu. Ngươi đã đến bên trong di chỉ thần bí rồi sao? A, tiểu tử thực lực ngươi tăng cường không ít. Không đúng. Tại sao ta lại cảm giác được ở trên người ngươi có một loại khí tức rất quen thuộc...

- Ha ha, hai vị lão tiền bối, các ngài đều tỉnh dậy rồi. Quá tốt. Trong khoảng thời gian này, ta rất lo lắng cho các ngài. Các ngài... Không có sao chứ?

Đinh Hạo cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, giống như cuối cùng đã gặp lại người thân thất lạc từ lâu.

- Xem như tiểu tử ngươi có lương tâm.

Kiếm Tổ thoải mái cười nói:

- Yên tâm đi, ta và phụ nữ điên này đều rất khỏe mạnh.

- Vù vù, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ. Kiếm Nhị Thập Tứ và Đao Nhị Thập Tứ ở phía trên Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu này thật đúng là có chút ý tứ. Chúng ta mất thời gian dài như vậy mới hoàn thành.

Tâm tình Đao Tổ hiển nhiên cũng không tồi, cuối cùng lại bổ sung một câu:

- Đương nhiên, sở dĩ tốn thời gian lâu như vậy, chủ yếu vẫn bởi vì tiện tổ không chịu ra sức. Thật ra ta đã sớm hiểu thấu đáo Đao Nhị Thập Tứ...

Kiếm Tổ:

- Phong bà nương kia, nàng còn muốn mặt mũi sao? Rõ ràng là nàng lôi kéo lão tử, nói cái gì mà phải cùng nhau tìm hiểu đao kiếm chi đạo, sát nhập đạo lý thông hiểu của hai bên...

Đao Tổ:

- Hắc hắc... Cho nên mới nói ngươi quá ngu. Hiểu biết đối với Đao Nhị Thập Tứ luôn không sâu, hại ta hết lần này tới lần khác phải giảng giải cho ngươi hiểu.

Kiếm Tổ:

- Lão tử không phải cũng giảng giải Kiếm Nhị Thập Tứ hết lần này tới lần khác cho Phong bà nương nàng sao?

Hai lão quái vật ở trong đầu Đinh Hạo lại tranh cãi ầm ĩ.

Đinh Hạo nghe vậy chỉ cười hì hì, cũng không nói chen vào câu nào.

Cách thời gian lâu như vậy mới lại nghe được giọng nói của hai lão quái vật - cho dù trước kia tiếng cãi nhau của hai người khiến hắn váng đầu, hiện tại cũng có một cảm giác thân thiết. Mãi cho đến hai lão quái vật dừng tranh cãi, Đinh Hạo mới hỏi:

- Được rồi, tại sao hai vị lão tiền bối lại muốn sát nhập Đao Nhị Thập Tứ và Kiếm Nhị Thập Tứ, thông hiểu đạo lí trong đó?

- Tiểu tử thối, không nên gọi ta là lão tiền bối. Bản tiên tử ta mới mấy chục vạn năm, hoàn toàn không già chút nào.

Đao Tổ bất mãn dạy dỗ Đinh Hạo một câu, lúc này mới nói:

- Hai bộ chiến kỹ đao pháp kiếm pháp thiên hạ đại thành, đối với chuyện ngươi đi lên con đường đao kiếm thần hoàng, là một bổ sung cực lớn. Chỉ có điều ta và Kiếm Tổ phát hiện, trong hai bộ chiến kỹ này có vài chỗ tương phản lẫn nhau, cho nên sớm tìm hiểu một phen. Như vậy tới thời điểm truyền thụ cho ngươi, có thể sớm kết hợp chặt chẽ với nhau, để tránh khỏi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cũng có thể bớt cho ngươi đi một ít đường vòng!

- Đúng, đích xác. Hai bộ chiến kỹ này chính là do hai người khác nhau sáng tạo ra, cho nên cũng không tương hợp. Hơn nữa, năm đó hai người nhất định là có chút ân oán. Ý cảnh chiến kỹ có phần tương phản. Nếu với lực lượng của một mình ngươi muốn dung hợp, chỉ sợ sẽ tốn hao rất nhiều thời gian, lại dễ lạc lối...

Kiếm Tổ cũng bổ sung một câu.

Đinh Hạo nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích.

Tuy rằng lai lịch của hai lão quái vật thần bí, vẫn giữ kín như bưng, nhưng bọn họ đối với mình thật sự quá tốt, bỏ công bỏ sức không cần mình báo đáp. - Mẹ gấu ơi, thật sự là vườn thuốc của các thần!

Tống Khuyết hô to.

- Ha ha ha, thần dược nghịch thiên... Mọi người dựa vào bản lĩnh của mình, ai dám ngăn cản ta, chết!

Trong ánh mắt Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng cũng lóe ra tia lửa cực nóng.

Mấy đại chí cường giả nhanh chân chạy thật nhanh.

Thậm chí các cường giả Yêu tộc như Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng, Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng đều hiện ra nguyên hình động vật, bốn vó tung bay. Tốc độ của bọn họ nhanh hơn, giống như mũi tên rời cung. Tuy rằng mảnh vườn có phạm vi rộng tới một hai km, nhưng có ai không muốn là người đầu tiên vọt vào.

Mấy đại chí cường giả tụt lại phía sau chính là đám người Tô Tiểu Tiểu, nữ hỏa diễm thần bí, Lâm Thiên Vũ cũng trở nên điên cuồng.

Dưới chân Đinh Hạo sinh ra gió, cảnh vật bên tai lướt qua rất nhanh.

Hắn cõng Kỷ Anh Khởi trên lưng, tốc độ nhanh tới cực điểm, dường như là một người bắn ra. Vừa mới lao vào được khoảng vài trăm thước xa, Đinh Hạo chạy phía xa vượt qua mọi người, lực lượng thân thể đã sánh ngang Vũ Hoàng nhị khiếu, dưới điều kiện huyền khí bị áp chế, thực lực của hắn, có thể nói là một trong số các chí cường giả, cho dù cõng một người trên lưng, cũng vượt qua người khác.

Chỉ có điều, Đinh Hạo thả thần thức ra ngoài, đột nhiên nhận ra điều gì, thân hình chợt dừng lại.

Thân hình mấy người lướt qua bên cạnh hắn.

Trong nháy mắt tiếp theo…

Ầm ầm ầm ầm!

Bốn năm tiếng nổ truyền đến.

Vài tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Chỉ thấy mấy vị chí cường giả khác đang chạy như điên, đột nhiên đụng phải một bức tường vô hình trong suốt. Vì quá bất ngờ mọi người không kịp đề phòng, đau đớn kêu lên, bay ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất tới thất điên bát đảo, chật vật không chịu nổi.

Khuôn mặt núng nính thịt của tên mập Tống Khuyết gần như cũng bị đụng bẹp.

Hai đại cường giả Yêu tộc cũng ngã gục ở trên mặt đất, mắt nhìn thấy sao bay!

- Meo ha ha...

Tà Nguyệt không tim không phổi che miệng cười to.

- Ôi thần của ta ơi. Sao ở đây lại có một tầng cấm chế trận pháp minh văn vậy. Đâm chết ta rồi...

Tống Khuyết lảo đảo đứng lên, hai tay ôm mặt:

- Mũi lão tử cũng bị đụng nát. Đinh Hạo ngươi đúng là không đủ tình nghĩa. Phát hiện cũng không sớm nhắc nhở một chút. Thật muốn mạng ta rồi! Còn có con mèo mập đáng chết kia. Ngươi cười hèn hạ như vậy, cẩn thận hôm nào lão tử bắt ngươi ăn sống!

- Mèo mập?

Tà Nguyệt cười hắc hắc:

- Ngươi mập thì có!

Tống Khuyết:

-...

Đinh Hạo và Bạch Tuyền Thủy đều cười ha ha.

Nhưng vào lúc này, trong không khí xuất hiện từng đợt chấn động.

Chỉ thấy một bức tường trong suốt chậm rãi xuất hiện. Tuy rằng chỉ có một tầng hơi mỏng, nhưng lại vô cùng cứng rắn, giống như một cái lồng khí trong suốt cực lớn, bao phủ vườn thuốc các thần nằm ngay phía dưới. Bức tường tản ra từng đợt sóng khí tức khủng khiếp giống như thần uy, khiến linh hồn người ta cũng phải khiếp sợ run rẩy!

Lúc trước, mọi người bị đánh bay, chính là vì vòng bảo vệ như có như không này.

- Khí tức này... thật đáng sợ. Chỉ sợ là cấm chế do các thần lưu lại.

Trong lòng Đinh Hạo thầm suy đoán.

Cái lồng khí được thả ra giống như khí tức của thần linh, càng đến gần, sẽ càng phát ra rõ ràng, khiến người ta có một loại kích động muốn quỳ xuống đất cúng bái.

- Thần linh chó má. Nếu như là thần linh, còn có thể bị người ta tiêu diệt...

Trong đầu hắn đột nhiên vang lên một âm thanh.

- Không phải thần linh thì đó là cái gì...

Đinh Hạo theo bản năng hỏi ngược lại. Chỉ có điều trong nháy mắt tiếp theo, hắn thoáng ngẩn ngơ, đột nhiên kịp phản ứng. Hắn vui mừng quá đỗi, hỏi:

- Kiếm Tổ tiền bối? Các ngài đã... tỉnh rồi sao?

- Tỉnh rồi!

Lần này là giọng của Đao Tổ:

- Ngủ một giấc thật tốt, dường như có hơi lâu. Ngươi đã đến bên trong di chỉ thần bí rồi sao? A, tiểu tử thực lực ngươi tăng cường không ít. Không đúng. Tại sao ta lại cảm giác được ở trên người ngươi có một loại khí tức rất quen thuộc...

- Ha ha, hai vị lão tiền bối, các ngài đều tỉnh dậy rồi. Quá tốt. Trong khoảng thời gian này, ta rất lo lắng cho các ngài. Các ngài... Không có sao chứ?

Đinh Hạo cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, giống như cuối cùng đã gặp lại người thân thất lạc từ lâu.

- Xem như tiểu tử ngươi có lương tâm.

Kiếm Tổ thoải mái cười nói:

- Yên tâm đi, ta và phụ nữ điên này đều rất khỏe mạnh.

- Vù vù, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ. Kiếm Nhị Thập Tứ và Đao Nhị Thập Tứ ở phía trên Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu này thật đúng là có chút ý tứ. Chúng ta mất thời gian dài như vậy mới hoàn thành.

Tâm tình Đao Tổ hiển nhiên cũng không tồi, cuối cùng lại bổ sung một câu:

- Đương nhiên, sở dĩ tốn thời gian lâu như vậy, chủ yếu vẫn bởi vì tiện tổ không chịu ra sức. Thật ra ta đã sớm hiểu thấu đáo Đao Nhị Thập Tứ...

Kiếm Tổ:

- Phong bà nương kia, nàng còn muốn mặt mũi sao? Rõ ràng là nàng lôi kéo lão tử, nói cái gì mà phải cùng nhau tìm hiểu đao kiếm chi đạo, sát nhập đạo lý thông hiểu của hai bên...

Đao Tổ:

- Hắc hắc... Cho nên mới nói ngươi quá ngu. Hiểu biết đối với Đao Nhị Thập Tứ luôn không sâu, hại ta hết lần này tới lần khác phải giảng giải cho ngươi hiểu.

Kiếm Tổ:

- Lão tử không phải cũng giảng giải Kiếm Nhị Thập Tứ hết lần này tới lần khác cho Phong bà nương nàng sao?

Hai lão quái vật ở trong đầu Đinh Hạo lại tranh cãi ầm ĩ.

Đinh Hạo nghe vậy chỉ cười hì hì, cũng không nói chen vào câu nào.

Cách thời gian lâu như vậy mới lại nghe được giọng nói của hai lão quái vật - cho dù trước kia tiếng cãi nhau của hai người khiến hắn váng đầu, hiện tại cũng có một cảm giác thân thiết. Mãi cho đến hai lão quái vật dừng tranh cãi, Đinh Hạo mới hỏi:

- Được rồi, tại sao hai vị lão tiền bối lại muốn sát nhập Đao Nhị Thập Tứ và Kiếm Nhị Thập Tứ, thông hiểu đạo lí trong đó?

- Tiểu tử thối, không nên gọi ta là lão tiền bối. Bản tiên tử ta mới mấy chục vạn năm, hoàn toàn không già chút nào.

Đao Tổ bất mãn dạy dỗ Đinh Hạo một câu, lúc này mới nói:

- Hai bộ chiến kỹ đao pháp kiếm pháp thiên hạ đại thành, đối với chuyện ngươi đi lên con đường đao kiếm thần hoàng, là một bổ sung cực lớn. Chỉ có điều ta và Kiếm Tổ phát hiện, trong hai bộ chiến kỹ này có vài chỗ tương phản lẫn nhau, cho nên sớm tìm hiểu một phen. Như vậy tới thời điểm truyền thụ cho ngươi, có thể sớm kết hợp chặt chẽ với nhau, để tránh khỏi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cũng có thể bớt cho ngươi đi một ít đường vòng!

- Đúng, đích xác. Hai bộ chiến kỹ này chính là do hai người khác nhau sáng tạo ra, cho nên cũng không tương hợp. Hơn nữa, năm đó hai người nhất định là có chút ân oán. Ý cảnh chiến kỹ có phần tương phản. Nếu với lực lượng của một mình ngươi muốn dung hợp, chỉ sợ sẽ tốn hao rất nhiều thời gian, lại dễ lạc lối...

Kiếm Tổ cũng bổ sung một câu.

Đinh Hạo nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích.

Tuy rằng lai lịch của hai lão quái vật thần bí, vẫn giữ kín như bưng, nhưng bọn họ đối với mình thật sự quá tốt, bỏ công bỏ sức không cần mình báo đáp.