Đào Mềm Ngâm Mật

Chương 13




"Anh cũng rất nhớ em!" Thẩm Quân Hạo quay bút: "Em còn chơi ở đó bao lâu?"

Lâm Lăng suy nghĩ một chốc: "Còn phải ở lại hai ngày nữa, nhà em đêm 30 sẽ về thành phố S đón tết với họ hàng ở đó."

"Sắp xếp nhanh đấy, hoa khôi của thôn." Thẩm Quân Hạo trêu chọc nói.

Lâm Lăng nghe vậy cười nắc nẻ: "Anh này, anh có muốn nhìn thấy em không?"

"Có."

Lâm Lăng liền mở camera của mình ra, lộ ra khuôn mặt bị gió thổi tán loạn.

Sau đó Thẩm Quân Hạo cũng mở camera. Anh mặc một chiếc áo lông màu đen, trên mũi đeo một cái kính đen, ánh đèn màu cam hắt lên mặt anh tạo thành một bóng đen.

Thẩm Quân Hạo cứ luôn cảm thấy dáng vẻ đỏ mặt này của Lâm Lăng rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi cũng không biết đã gặp qua ở đâu. Cho đến khi Lâm Lăng theo thói quen than thở một hơi, anh mới chợt nhớ ra lúc Lâm Lăng lăn lộn trên giường chìm trong tình dục cũng là dáng vẻ đỏ mặt này. Loài người thật sự rất kì lạ, lạnh một chút làn da cũng ửng hồng, mà nóng lên làn cũng đỏ lên.

Suy nghĩ của Thẩm Quân Hạo xuyên qua màn hình điện thoại, tựa như muốn lột sạch lớp áo quần dày nhìn thấu người kia. Anh nhớ lại rất nhiều chuyện 18+ nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Mặt em bị lạnh nên đỏ lên rồi kìa, mau vào nhà đi, đừng để bị cảm."

"Không được." Lâm Lăng nói: "Trong nhà có nhiều người lắm, em không thể gọi cho anh được."

"Vậy thì gửi tin nhắn cũng được mà." Thẩm Quân Hạo nói.

Khuôn mặt Lâm Lăng đầy vẻ cầu xin, đôi mắt hơi rũ xuống trông có chút đáng thương: "Em muốn nhìn anh thêm chút nữa."

Thẩm Quân Hạo khẽ gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Em có biết bây giờ em giống gì không?"

"Giống gì cơ?" Lâm Lăng thắc mắc.

Thẩm Quân Hạo cười khẽ: "Giống dáng vẻ lúc em cầu xin anh chịch vào."

Thẩm Việt ngồi đối diện Thẩm Quân Hạo đang cầm điện thoại đọc tin tức: "..."

"Anh ——" Lâm Lăng trợn tròn hai mắt, không biết nói gì: "Ban ngày ban mặt, anh nói gì vậy chứ..."

"Mấy ngày nay em ngủ một mình à?" Thẩm Quân Hạo hỏi.

"Không phải." Lâm Lăng lắc đầu: "Em ở chung phòng với ba em."

"Chờ đến khi về thanh phố S," Thẩm Quân Hạo tháo kính xuống cất vào hộp: "Buối tối call video với anh."

Thẩm Việt thật sự nghe không nổi nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

"Ừm...." Lâm Lăng có chút xấu hổ, rầu rĩ lên tiếng.

Thẩm Việt bị máy sưởi trong phòng hun nóng đến phát bực, đi ra ban công hít chút không khí mát lạnh. Hắn bỗng muốn hút một điếu thuốc, sờ tay vào trong quần lại phát hiện trống không. Giờ anh mới chợt nhớ thuốc và bật lửa của mình đã bị người kia tịch thu rồi.

Hắn nở nụ cười hiếm hoi, mở điện thoại gọi cho Ninh Nặc Kỳ.

Điện thoại vang lên vài tiếng, rồi bên kia bắt máy. Giọng nói thánh thót của người kia truyền tới: "Cái gì đấy?"

"Không có gì, nhớ em nên gọi điện thôi. Năm mới vui vẻ."

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: "Thẩm Việt, anh rảnh tới đau trứng rồi à."

Cuộc gọi bị cắt đứt, chỉ còn tiếng 'tút tút' kéo dài.

Mặt trời dần đi xuống, không biết là nhà ai đốt hương, đan xen với không khí truyền đến.

Ninh Nặc Kỳ buông điện thoại, ngón tay thon dài thưởng thức cái bật lửa tinh tế nhỏ xinh trong tay. Y nheo mi, trên mặt tựa như có chút khinh thường.

"Năm mới vui vẻ, đồ ngốc."

- --

Đêm giao thừa, Lâm Lăng và ba mẹ cậu ngồi trên sô pha xem Xuân Vãn. Lâm Lăng không thích xem chương trình này cho lắm, cũng không thấy cái gì gọi là nhìn lại một năm, cậu cảm thấy đây chỉ là một loại nghi thức mà thôi.

Cậu chán chường mở điện thoại lên, thấy tin nhắn một phút trước của Thẩm Quân Hạo, hỏi cậu đã ngủ chưa.

Lâm Lăng lập tức tỉnh táo, nhắn lại: "Em chưa ngủ."

Tim Lâm Lăng đập rất nhanh, giả vờ buồn ngủ rồi đứng lên. Cậu xoa xoa đôi mắt: "Ba, mẹ, con buồn ngủ nên đi ngủ trước đây."

Lâm Lăng trở lại phòng mình, nhẹ nhàng khóa cửa, tắt đèn trần, nhanh chóng gọi cho Thẩm Quân Hạo.

Bên kia bắt máy rất nhanh, Lâm Lăng nói chuyện rất khẽ: "Anh à, ba mẹ em ở bên ngoài. Em giả vờ buồn ngủ nê tắt đèn rồi nên không thể gọi video."

"Không sao, nghe được giọng em cũng rất tốt rồi." Bên Thẩm Quân Hạo rất im lặng, có vẻ đang trong phòng ngủ.

"Chúng ta làm gì đây?" Lâm Lăng tò mò.

Thẩm Quân Hạo vuốt cằm mình, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em muốn làm gì?"

Thẩm Quân Hạo dường như rất thích hỏi cậu những loại câu này. Anh luôn không trực tiếp cho cậu một đáp án rõ ràng, chỉ hướng dẫn từng bước, để cho Lâm Lăng không biết gì mà tự nguyện bước vào bẫy rập.

"Em muốn, em muốn biết anh có đang mặc quần áo hay không." Lâm Lăng nói.

Cậu nói xong câu đó lại cảm thấy câu hỏi này của mình có chút không đâu vào đâu, bỗng nhỏ giọng cười rộ lên.

Thẩm Quân Hạo đáp lại: "Mặc quần, không mặc áo."

"Vậy..." Lâm Lăng ậm ừ: "Anh có muốn làm vài chuyện gì khác không?"

Giọng nói của Thẩm Quân Hạo rõ ràng hơn rất nhiều, Lâm Lăng có thể tưởng tượng đến ý cười nhạt nhòa lúc anh nói chuyện: "Chứ em nghĩ anh và em sẽ đắp chăn nấu cháo điện thoại trong đêm khuya như thế này sao?"

Lâm Lăng im lặng chốc lát, sau đó mở miệng: "Anh ơi, bây giờ em thật sự rất muốn gặp anh."

"Nhịn một chút nào. Không phải trước kia Tiểu Lâm của chúng ta đều tự mình chơi sao?"

Lâm Lăng bị anh nói trúng tim đen, xấu hổ cắn cắn môi: "Từ khi có anh em không tự chơi nữa mà."

Thẩm Quân Hạo không nói gì, ngồi dậy dựa lưng lên đầu giường, cởi bỏ dây thun quần thể thao, đưa tay vào cầm dương v*t đã bán cương.

Lâm Lăng nghe trong tiếng sột soạt trong điện thoại: "Anh đang làm gì thế?"

Thẩm Quân Hạo không giấu giếm: "Cởi quần, còn em?"

Lâm Lăng nghe vậy cũng đứng dậy cởi quần của mình, chỉ để lại một chiếc áo phông ngắn tay rộng thùng thình: "Ưm... lạnh quá! Em phải vào trong chăn đã."

"Nhà em không mở máy sưởi à?" Thẩm Quân Hạo hỏi.

"Mở chứ!" Lâm Lăng trả lời anh: "Nhưng vẫn hơi lạnh."

Thẩm Quân Hạo khẽ nói: "Không sao đâu, lát nữa sẽ ấm ngay thôi. Dù sao mỗi lần bị anh chịch em đều ra một thân mồ hôi."

Lâm Lăng đặt điện thoại bên tai, giọng nói sắc tình hạ lưu của người nọ truyền vào tai cậu, chấn động trong đầu cậu không chịu tan. Lâm Lăng cảm giác mình đã quay về trong vô số buổi tối lúc trước, Thẩm Quân Hạo đè trên người cậu, một bên không ngừng xâm phạm cậu, một bên cắn lỗ tai cậu nói muốn chịch hư cậu.

"Anh à, anh có biết không?" Lâm Lăng mở miệng nhỏ giọng nói.

Thẩm Quân Hạo không nói gì, chờ người nọ nói tiếp.

"Mỗi lần anh nói những lời này, còn có những lúc đưa tay siết chặt cổ em, em đều cảm thấy em yêu anh muốn chết đi được."

Thẩm Quân Hạo đặt điện thoại lên đùi, hít sâu một hơi. Rõ ràng người chủ động trêu chọc trước là anh, vậy mà giờ người lâm vào thế bí cũng là anh. Anh vươn đầu lưỡi liếm ướt lòng bàn tay, vuốt ve dương v*t vài cái: "Quỳ gối lên giường, ngày thường anh làm gì với em thì giờ em làm lại giống hệt vậy."

Lâm Lăng đưa điện thoại kề môi, làm cho mỗi một tiếng thở dốc đều bị thu vào microphone.

Cậu duỗi tay xuống phía dưới, dừng lại ở đầu v*, rồi học theo động tác lúc trước của Thẩm Quân Hạo, không chút thương tiếc vân vê dày xéo chỗ kia. Thẩm Quân Hạo sẽ xoa nắn, sẽ cắn cậu, lúc hàm răng va chạm khuyên bạc sẽ phát ra tiếng vật cứng va chạm cực nhỏ.

Cậu bị tình yêu và dục vọng nôn nóng hoàn toàn nuốt sống, hình ảnh sắc tình xẹt qua trong đầu trong chớp nhoáng, càng tưởng tượng tới động tác của người nọ, nhớ nhung trong lòng cậu ngày càng nhiều hơn.

Lâm Lăng đặt điện thoại lên đầu gối, microphone cọ xát với đầu gối phát ra tiếng động nhỏ. Cậu ngoan ngoãn quỳ trên giường, cái mông vểnh lên thật cao.

"Ở đây... ở đây không có dầu bôi trơn." Cậu híp mắt đưa tay vào quấy đảo trong miệng, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm ướt đầu ngón tay và lòng bàn tay.

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng thở dốc kiềm nén, Thẩm Quân Hạo biết cậu đang đút tay vào.

Lâm Lăng dùng ngón giữa đâm vào huyệt, ngón tay từng chút tiến thẳng vào bên trong đường đi, lập tức bị vách huyệt ấm nóng chặt chẽ bao bọc, làm nổi lên cảm giác kích thích quen thuộc.

Lâm Lăng khẽ rên rỉ một chút, sau đó dùng tay bịt miệng lại.

Thẩm Quân Hạo hơi thở gấp dùng tay xoa vuốt dương v*t, thân thể và trái tim anh đều nóng rực, cả người như đang chìm trong ngọn lửa. Anh cảm giác tiếng thở dốc rên rỉ của người nọ có hơi mông lung không rõ, liền nói vào điện thoại: "Có phải em bịt miệng rồi không?"

Lâm Lăng kêu một tiếng như trả lời.

"Không được che."

"Nhưng mà... Em không nhịn được sẽ kêu ra tiếng mất." Lâm Lăng cố tình hạ giọng, giọng nói vừa mềm mại vừa run rẩy.

"Vậy cứ kêu ra tiếng đi."

Lâm Lăng lấy tay che miệng xuống, đưa điện thoại để sát môi. Cậu tự chơi không sướng lắm, tay cậu quá nhỏ, ngón tay cũng ngắn. Cậu lưu luyến nhớ tới bàn tay của Thẩm Quân Hạo, ngón tay người kia rất dài, bởi vì chơi bóng nên có vết chai mỏng, không cần cố sức nhưng vẫn có thể làm cậu sướng đến không biết hôm nay là hôm nào.

Cậu vùi mặt vào trong chăn hít một hơi thật sâu, cậu cố tình phun nước hoa hương mộc lên đó, là mùi hương của Thẩm Quân Hạo. Khoái cảm mà Lâm Lăng nhận được vẫn không đủ để cậu hoàn toàn đắm chìm, cậu ăn ngon bén mùi, hơn nữa còn muốn làm cho Thẩm Quân Hạo vui sướng.

Trong mắt Lâm Lăng lấp lòe ánh nước, bị tóc đen rối loạn trên trán che khuất. Cậu hướng về microphone nhẹ nhàng kêu lên, để cho mỗi một tiếng rên rỉ ngọt ngào thanh đều xuyên qua điện thoại truyền tới tai của người kia.

"Anh ơi, em tự mình làm không thoải mái chút nào, em rất muốn anh tới giúp em." Đầu ngón tay cậu cuối cùng cũng chạm tới điểm mẫn cảm, cậu hỗn loạn nói mê sảng: "Anh ơi, chịch vào..."

Thẩm Quân Hạo liếm môi dưới, anh bị lời cầu xin đáng thương này dụ dỗ rồi. Lúc bình thường Lâm Lăng dường như luôn tỏa ra một loại hơi thở ngốc nghếch vụng về mà không tự biết, chỉ đến khi thể xác cậu thật sự bị khai phá thì sự khôn lanh quỷ quyệt của cậu mới có thể bị phát hiện. Cậu chính là yêu tinh sinh ra để dụ dỗ người khác, bẩm sinh đã biết tìm được điểm yếu của người khác. Cậu luôn hiểu rõ Thẩm Quân Hạo muốn cái gì, luôn biết làm cách nào để câu dẫn Thẩm Quân Hạo dễ như trở bàn tay.

Thẩm Quân Hạo vội vàng vuốt ve dương v*t, dục vọng kêu gào muốn thoát ra ngoài. Quá nhiều khoái cảm xông tới làm anh không nhịn được ngước đầu lên, phác họa đường cong tinh xảo của cái cổ, hầu kết run rẩy theo nhịp hô hấp nặng nề.

Thẩm Quân Hạo dồn dập thở hổn hển vài tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: "Ngày thường bé cưng luôn bị chịch đến chảy nước, giờ tự mình chơi có chảy nước hay không? Hửm?"

"Không có... Tự mình, tự mình chơi không thể, anh đâm vào mới có thể." Lâm Lăng phun ra vài câu nói không rõ ràng làm người khác ngứa ngáy: "...Muốn anh, ưm... bị anh chịch vào, muốn nhiều nữa, muốn điên mất ——"

Cậu dùng tay vội vàng thọc vào rút ra, tiếng rên rỉ sắp không kiềm chế được, cậu lập tức cắn chặt ngón cái trong miệng. Lâm Lăng nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập đầy kiềm nén của Thẩm Quân Hạo, lại nghe anh một mực gọi mình là 'Cục cưng', tai cậu nóng lên, đùi nhũn ra.

Trái tim cậu còn sung sướng hơn cả thân thể, tiếng rên trầm thấp kích động như đang ngâm trong nước.

Cậu là quả đào non mềm thơ ngây, hấp thu ái dịch nhục dục làm dưỡng chất. Cậu muốn chín rục, muốn trở nên căng mọng nhiều nước thì phải dùng nước quả ngọt ngào thấm đẫm người cậu yêu.

- -

Lâm Lăng mở điện thoại xem lịch, đánh một dấu tích vào lịch hôm nay. Hôm nay là ngày mồng ba, cách lúc Thẩm Quân Hạo trở về thành phố S còn hai ngày nữa.

Cậu về căn hộ thường ở khi đi học, cậu có một đống sách vở cùng tài liệu bỏ lại đây, Trần Ngữ Kỳ biết được liền mắng cậu một hơi bảo cậu phải ngoan ngoãn quay về lấy.

Cậu bỏ sách vào trong cặp, phải xác nhận mình không còn quên cái gì rồi mới ra khỏi nhà khóa cửa lại. Trước khi đi cậu còn lưu luyến nhìn cánh cửa phòng bên cạnh, khẽ thở dài một hơi: "Còn hai ngày nữa thôi..."

Cậu xuống lầu đi vào xã khu, thấy dưới tán cây ngô đồng tươi tốt sum suê có một con chó lớn màu trắng xám. Cậu không biết con chó xám này thuộc giống nào, lại nhớ rõ con chó trước mặt này giống như đúc loài chó mà cậu đã xem trong quảng cáo lúc nhỏ. Cậu thật sự rất tò mò, loại chó có đôi mắt bị bộ lông che khuất này liệu có nhìn thấy hay không.

Lâm Lăng rất thích chó nhỏ mèo nhỏ, theo bản năng nhìn con chó kia huýt hai tiếng.

Con chó kia vốn không chú ý tới cậu, bây giờ bị tiếng kêu của cậu thu hút, quay đầu lại nhìn cậu.

Con chó Anh Quốc cường tráng khổng lồ nghiêng đầu nhìn một chốc, đột nhiên chạy nhanh về phía Lâm Lăng.

Lâm Lăng thầm nghĩ không ổn, vừa định tránh ra, lại bị con chó bự đang chạy như điên nhào vào trong ngực. Cặp cậu đựng rất nhiều sách vở, vốn đã nặng muốn còng lưng, bây giờ còn bị loại sinh vật khổng lồ này vồ mạnh tới, cậu trực tiếp mất thăng bằng ngã xuống đất.

Bây giờ cậu xem như đã biết con chó này có thấy đường hay không rồi.

Mông Lâm Lăng tiếp đất đầu tiên, ngã một phát choáng váng cả đầu.

Cậu còn chưa kịp kêu đau, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói vừa quen thuộc vừa vội vàng:

"Tiểu Lâm!"

- --

Thẩm Việt: Hai đứa cứ xem như anh đã chết đi.