[Đạo Mộ Bút Ký | Hắc Vạn] Vẫn Muốn Yêu Thương
"Mua bán không thành nhân nghĩa* mà."
*cho dù làm ăn thất bại thì con người cũng không nên mất đi tình người lẫn sự nhận thức đúng sai, cho dù mối làm ăn/công việc chưa được hoàn thành cũng nên có niềm tin vào đối tác.
"Thu tiền đặt cọc cũng được." Tô Vạn túm lấy cổ Hắc Nhãn Kính hôn lên một cái rắn chắc, hô hấp của cậu không ổn định, khóe mắt còn mang theo chút đỏ khi nhìn gần, cũng không biết người vừa rồi không biết sợ là ai. Có lẽ kinh ngạc vì Hắc Nhãn Kính không kéo cậu ra, cũng không trực tiếp đánh ngất cậu, mà dung túng cho hành vi của cậu, lúc tách ra Tô Vạn còn có chút sững sờ, cậu bình tĩnh nhìn Hắc Nhãn Kính, sau đó bỗng dưng cười khẽ một tiếng, to gan giơ tay lên, ngón cái nặng nề lướt qua khóe miệng Hắc Nhãn Kính, thở dài một câu: "Bây giờ chết cũng cam lòng."
Tiếng thở dài này khiến người trước mặt khó chịu, Hắc Nhãn Kính không phải là người đặt nặng chuyện sống chết nhưng không hiểu sao không muốn nghe đứa nhỏ treo chuyện sống chết ở bên miệng. Hắn thể hiện sự không hài lòng của mình bằng hành động, để những từ hắn không thích nghe vỡ trong nụ hôn của mình. Hắn một tay nắm lấy gáy Tô Vạn, ấn cậu về phía mình, một tay đặt ở sau lưng đứa nhỏ.
Theo quy trình xã hội bình thường, giữa bọn họ hẳn là còn thiếu hơn cả tá lời giải thích, nhưng ai còn quan tâm đến những lời đó.
À, Tô Vạn quan tâm, Hắc Nhãn Kính đã cho cậu câu trả lời, nhưng đó không phải là câu trả lời mà cậu hài lòng và cậu cũng không muốn nghe.
Lúc Tô Vạn từ trong phòng đi ra, Trương Khởi Linh lại bổ một quả dưa hấu mới, Ngô Tà và Vương Bàn Tử còn ngồi xổm ở vị trí cũ thi đấu phun hạt dưa. Lúc cậu mở cửa, ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cậu, Tô Vạn thấy vậy có chút xấu hổ, Ngô Tà trên tay cầm dưa gặm đến thảm, chậm rãi mở miệng: "Sư huynh không phải không hiểu, nhưng vẫn có thiện ý muốn nhắc nhở một câu, phòng ốc ở đây, cách âm có hơi kém. "
Dù sao cũng không có một chữ nào dính dáng với thiện ý.