Editor: Rikatoji, Biển Bạc
Beta: Thanh Du
*****
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, pháthiện ra mình đang nằm trên mặt đất, bốn bề tối đen như mực. Tôi sờ lạicổ tay, phát hiện chiếc đèn pin buộc trên đó chẳng biết đã rớt đi đằngnào.
Dưới lưng là một phiến bằng phẳng lạnh ngắt, bên tai dường như còn truyền tới tiếng nước chảy róc rách, đây là nơi nào vậy?
Tôi hít một hơi thật sâu, trí nhớ bắt đầu tái hiện lại từng chi tiết, thác nước, con suối sôi sục, thi thể kẹttrên xích sắt, bất chợt một tia sáng lóe lên, chuyện xảy ra khi nãy bỗng chốc ùa về trong tâm trí.
Hình như vừarồi tôi theo dòng nước trôi thẳng xuống triền dốc, sau đó chìm xuống đáy đầm, nước trong đầm lạnh ngắt như băng, so với nước suối sôi sùng sụcquả là cách biệt một trời một vực. Khoảnh khắc rơi vào trong nước, tôicảm thấy mọi thanh âm xung quanh bỗng chốc câm bặt, sau đó thì không còn nhớ gì nữa. Có thể lúc ngã xuống đầu tôi đã đụng trúng thứ gì rồi ngấtđi chăng? Rơi xuống nước từ độ cao vài chục mét, nếu tư thế không chuẩnthì có khác gì tông thẳng xuống nền xi măng đâu.
Tôi sờ lại thân thể, vẫn còn khá ẩm ướt,có lẽ sau khi rơi xuống khỏi con thác thì tôi lại tiếp tục bị dòng nướccuốn đến nơi này? Hay là tôi đã chết rồi, âm hồn hiện đang vất vưởngchốn âm tào địa phủ?
Tôi thử đứng dậy, vừa mới ngẩng đầu thìđột nhiên nghe “cộc” một tiếng, đầu tôi đụng phải thứ gì đó, đau tới nổđom đóm mắt. Đưa tay lên sờ thử, tôi phát hiện ra hình như phía trên làmột khối cứng đanh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nơi đây saolại thấp thế này? Lẽ nào tôi đã trôi tới một khe nham thạch hoặc là kẹtlại dưới một tảng đá?
Tôi sờ soạng xung quanh một lượt mới biết mình đoán lầm, trong vòng một thước chỉ sờ thấy những tấm ván gỗ thôráp, gõ thử thì phát hiện phía sau là ruột rỗng. Trong không gian chậthẹp, tôi chỉ có thể xoay người ở tư thế nằm, muốn nâng đầu hay duỗi vaiđều không được.
Tôi thử nâng tấm ván gỗ phía trên để ángchừng xem nó dày khoảng bao nhiêu, chợt phát hiện ra nó có thể dịchchuyển được, bèn đẩy một cái. “Cạch” một tiếng, trong bóng đêm đen đặcbỗng lóe lên một tia sáng. Tôi thu đầu gối, nhẹ nhàng đẩy tấm ván sangmột bên mà ngồi thẳng dậy, nào ngờ vừa nhìn ra bên ngoài đã không khỏisửng sốt.
Đây là một căn phòng bằng cẩm thạchtrắng, bốn góc phòng đều đốt đuốc sáng trưng. Tôi nhìn lên trần cănphòng thì thấy hai con mãng xà quấn chặt lấy nhau, mà bất ngờ nhất làtôi lại đang ngồi trong một cỗ quan tài, nắp quan tài đã bị tôi đẩy sang một bên.
Khỉ gió! Đây là cái chỗ quái quỷ nào vậy? Là ai nhốt tôi vào trong quan tài?
Tôi trèo ra khỏi quan tài, nhìn quanh bốn phía, trong lòng càng lúc càng thêm nghi hoặc. Căn phòng xây bằng cẩmthạch trắng, trên đỉnh có khắc mãng xà, rõ ràng vô cùng quen thuộc. Tôingẫm nghĩ một chút, chợt nhận ra nơi này xem chừng khá giống với mộ thất dưới đáy biển.
Chuyện này thật vô lý!
Dạo quanh căn phòng một lượt, tôi mớiphát hiện ra chuyện kì quái vẫn chưa hết. Quần áo trên người tôi khôngbiết từ khi nào đã đổi sang đồ lặn bằng cao su, không những thế còn làloại đồ lặn của những năm tám mươi. Trong lòng càng thêm nghi hoặc, mẹnó, kiểu dáng lỗi thời như vậy không biết là từ kẽ đất nào nứt ra?
Tôi rút lấy một cây đuốc ở góc tường,bước ra khỏi cửa của mộ thất. Bên ngoài hiện ra một hành lang, tôithoáng nhìn qua đã “A” lên một tiếng, trời ạ, vẫn là hành lang cẩm thạch dẫn thẳng tới ba cánh ngọc môn, thực sự giống y đúc với ngôi mộ dướiđáy biển.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?Tại sao tôi lại quay trở lại đây? Da đầu tôi chợt run lên, suy nghĩ bắtđầu trở nên hỗn loạn, nơi này rốt cuộc là một mộ thất có kiến trúc giống với mộ thất dưới đáy biển, hay là tôi vốn chưa hề thoát khỏi mộ huyệtdưới đáy biển? Trời ơi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?
Tôi nhéo má mình mấy cái, nâng cây đuốccao hơn, cẩn thận quan sát xung quanh, nếu đây chỉ là một mộ thất hìnhdạng tương tự thôi thì chắc chắn phải có điểm gì đó khác biệt.
Trên hành lang có dựng một khung gỗ trông giống như giàn giáo, mặt trên có lót ván làm thành một cây cầu vượt sơsài bắc qua hành lang, có thể tránh kích hoạt cơ quan, không biết do aithiết kế. Tôi cẩn thận đặt chân lên, bước qua phía bên kia hành lang.Trong ngọc môn chính giữa hậu điện có ánh đuốc bập bùng, điện thờ phụhai bên thì lại tối đen như mực.
Lúc này tôi mới chợt nhớ tới lão Dương.Hắn cùng tôi nhảy xuống thác nước, tôi rơi xuống đầm, hôn mê lâu nhưthế, hơn nữa còn đến một nơi không tưởng, chẳng biết giờ này hắn ra saorồi?
Tôi vừa nghĩ vừa bước tới cánh cửa có ánh lửa truyền ra. Ánh lửa hắt ra từ khe hở dưới chân ngọc môn, xem ra rấtsáng. Tới gần cửa, tôi nghe loáng thoáng bên trong có tiếng người vọngra, vội vàng áp tai vào cửa, nghe được vài tiếng ho khan.
Tiếp theo có tiếng ai đó cất lên: “Làm sao đây? Không mở được quan tài?”
Một giọng nói khác chen vào, nghe có vẻkhó xử: “Tam Tỉnh nói tạm thời không nên động vào mấy thứ ở đây, chúngta cứ nghe lời hắn thì hơn.”
Vừa nghe giọng nói của hai người kia, tôi liền ngẩn người. Người lên tiếng đầu tiên không ngờ lại là Muộn DuBình, người thứ hai thì không nghe ra là ai. Hơn nữa bọn họ còn nhắc tới tên chú Ba, lẽ nào chú Ba đang ở nơi này?
Mà chuyện khiến tôi thực sự kinh ngạc lại diễn ra ngay sau đó, một giọng nói thứ ba lập tức cất lên: “Ngô TamTỉnh giờ còn đang ngủ, chúng ta chẳng qua chỉ mở ra xem chút xíu thì cóchết ai, tôi ủng hộ Tiểu Trương.”
Tôi không hiểu hết những gì họ nói, nhưng không nghi ngờ gì nữa, người thứ ba này chắc chắn là con gái.
Những câu nói của bọn họ có ý gì đây?Nghe qua hình như là Muộn Du Bình muốn mở một cỗ quan tài, nhưng cóngười khác vì lời cảnh cáo của chú Ba mà tỏ ra do dự, sau đó lại có mộtngười con gái đứng ra ủng hộ Muộn Du Bình. Tôi lập tức cảm thấy rối tinh rối mù, Muộn Du Bình chẳng lẽ đã tìm được chú Ba rồi sao?
Tôi vừa nghĩ vừa nằm úp sấp, mặt ghé sátvào khe cửa, muốn ngó qua xem người đang nói chuyện bên trong là ai.Đáng tiếc tầm nhìn của khe cửa có hạn, tôi chỉ trông thấy tấm lưng củamột cô gái mặc bộ đồ lặn màu sắc giống hệt tôi, vóc dáng mảnh mai, máitóc tết lại thành một bím dài.
Lúc này, tôi lại nghe giọng nói của người thứ tư: “Vậy thì tính sao với Tề Vũ đây? Tên nhóc này cũng quậy quá đi, giờ chẳng biết đã chui vào xó nào rồi, không lẽ chúng ta bỏ mặc hắn lại nơi này?”
Tôi nghe hắn nói thế, bỗng có chút bầnthần. Tề Vũ, hình như cũng là một cái tên nằm ở phần đầu danh sách thành viên trong bút ký của chú Ba, khó trách tôi có cảm giác quen thuộc.Khoan đã, không phải vậy!
Tôi bỗng cảm thấy có gì đó rất bấtthường. Tề Vũ, cái tên này đâu chỉ gợi cảm giác quen thuộc, mà giống như đã từng nghe đi nghe lại vô số lần, khiến lòng tôi nảy sinh một thứ cảm giác đặc biệt.
Lúc này, cô gái đứng cạnh khe cửa dờibước, trước mắt tôi xuất hiện khoảng trống. Tôi thấy Muộn Du Bình đangđứng cạnh một cỗ quan tài màu đen, cầm trong tay một cây xà beng, thoáng chút do dự, sau đó cô gái kia lại bước vào tầm nhìn của tôi. Tôi vừanhác thấy gương mặt cô, tức khắc kinh ngạc đến độ suýt nữa đánh rơi cảcây đuốc đang cầm trên tay.
Người này chẳng phải là Văn Cẩm đó sao?Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tuy tôi chưa gặp cô lần nào nhưng chú Ba lại có rất nhiều ảnh chụp cô, mỗi khi năm hết tết đến xem lạiảnh cũ, tôi thường xuyên nhìn thấy cô, cho nên chỉ cần liếc mắt một cáiđã nhận ra ngay, tuyệt đối không sai vào đâu được.
Nỗi nghi hoặc trong lòng tôi đã dâng lênđến cực điểm, xém chút nữa là đẩy cửa bước vào trong. Đúng lúc này lạicó một giọng nam lạ hoắc xen vào: “Ngôi mộ dưới đáy biển này lớn nhưvậy, chúng ta muốn tìm ra hắn nào có dễ, tôi thấy mình cứ kệ xác hắn đithì hơn. Dọc đường đi chúng ta chỉ cần đánh kí hiệu, hắn thấy được tựnhiên sẽ tìm tới chỗ ta thôi. Tiểu Trương, chi bằng cậu cứ động thủ đi.”
Muộn Du Bình gật đầu, giơ xà beng lênchuẩn bị xuống tay. Chính lúc này, từ phối thất bên trái đột nhiêntruyền tới tiếng nước xối xả, dọa cho tôi sợ đến hết hồn.
Người trong hậu điện nghe thế đều quayđầu lại, giọng nam kia liền hỏi: “Tiếng gì vậy, hình như là từ bên kiavách tường truyền tới!”
“Đi! Chúng ta mau đi xem!” Muộn Du Bìnhđặt xà beng xuống rồi chạy về phía cửa. Tôi thấy tình thế không ổn, vộivàng xoay người trốn vào căn phối thất bên phải, ném cây đuốc xuống đấtrồi dẫm cho tắt ngóm, cũng vừa đúng lúc cả đoàn người chạy vào hậu điện, chui vào một cánh ngọc môn bên cạnh. Tiếp đó liền có tiếng một cô gáihoảng hốt kêu lên: “Nhìn kìa, ở đây có một cái ao!”
Tôi nấp phía sau cánh cửa, trong lòngkinh ngạc tới cực độ. Chuyện xảy ra vừa rồi chẳng phải là những sự việcphát sinh sau khi chú Ba ngủ mà Trương Khởi Linh đã kể với tôi lúc trước hay sao? Nhưng tại sao nó lại xảy ra với tôi, không lẽ đây là ảo giác?Hay tôi đã thực sự phát điên rồi?
Bốn phía lại một lần nữa chìm vào bóngtối, tôi hít thật sâu vài hơi, muốn đi tìm cây đuốc mà thắp lại. Đúnglúc này, tôi bỗng phát hiện ra có người tay cầm ống đánh lửa bước xuốngtừ cây cầu vượt, len lén chuồn vào phối thất bên trái nằm sau ngọc mônrồi quét mắt nhìn vào bên trong. Tôi vừa nhìn thoáng qua lập tức nhận ra đó chính là chú Ba thời trẻ, trông chú tựa như đang vô cùng ảo não, đôi mày nhíu lại thật chặt.
Một lát sau, tiếng ồn ào của nhóm TrươngKhởi Linh từ từ khuất xa, giờ này chắc hẳn bọn họ đang đi trên những bậc thang xoáy trôn ốc dẫn xuống đáy ao. Chú Ba dập tắt ống đánh lửa, nhanh chóng lẻn vào ngọc môn, tôi thấy thế thì sợ hết hồn, không cần bận tâmđây là ảo giác hay là trong mơ nữa, vội vã bám theo chú. Nhưng vừa chạmvào cánh cửa của phối thất bên trái, ló đầu ra tính nhòm trộm vào bêntrong, bỗng dưng trước mắt thấp thoáng bóng người, chú Ba đã đột ngộtphi ra từ sau cánh cửa, nhanh chóng bóp lấy cổ họng tôi, hạ giọng nói:“Thì ra là cậu theo dõi tôi!” Nói rồi cánh tay càng xiết chặt hơn vàoyết hầu.
Trong lúc nguy cấp, tôi rất muốn hét lênthật to: “Chú Ba! Là cháu đây mà!” Nhưng có cố đến đâu cũng không thểthốt lên thành lời, chỉ còn cách ra sức gỡ từng ngón tay chú ra.
Còn đang giãy dụa, tôi chợt nghe một giọng nói cất lên: “Lão Ngô, tỉnh mau, cậu gặp ác mộng đấy à?”
Tôi giật mình một cái, đột nhiên trướcmắt tối sầm, mọi thứ xung quanh cũng đột ngột biến mất, trước mắt là một khoảng mờ mịt mông lung, lại thấy lão Dương đang lay tôi tỉnh lại.
Thì ra chỉ là một giấc mộng thôi sao? Tôi cười gượng một tiếng, vuốt vuốt cổ mình rồi ngồi thẳng dậy. Quay đầunhìn lại, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên một ghềnh đá, ngay cạnh là đầm nước. Tiếng thác đổ ào ào vẫn còn vang vọng bên tai nhưng tôi không thấy thác nước đâu cả, trên ghềnh đá vẫn còn một đống lửa đang bập bùng cháy. Lão Dương đang đỡ lấy tôi, thuận miệng hỏi xem tôi có làm saokhông.
Tôi phẩy tay nói không sao đâu, sau đóđưa tay nhéo mũi mình mấy cái, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.Tại sao mình lại có một giấc mơ kỳ quái như vậy chứ, chẳng lẽ là do ngày nghĩ vơ vẩn, đêm đến nằm mơ? *chuẩn dzồi, cái này gọi là ngày nhớ đêm mong đây mà. Ban ngày nhớ anh riết rồi đêm đến mơ thấy anh luôn =)))))*
Lão Dương đem bình nước qua cho tôi, tôihớp lấy một ngụm rồi nhìn quanh bốn phía, sau đó khàn giọng hỏi hắn:“Đây là đâu thế? Vừa rồi tôi bị sao vậy?”
Lão Dương nói: “Chỗ này là bên bờ cáiđầm dưới chân thác, con thác ở về phía đằng kia. Vừa rồi lúc rơi xuốngnước cậu đã ngất đi, tôi phải giữ chặt lắm cậu mới không bị dòng chảyngầm dưới chân thác cuốn xuống đáy nước. Cậu cũng nên tạ ơn tôi mới phải đạo, giờ tay chân tôi mỏi rã rời ra rồi, muốn nhấc cũng nhấc khôngnổi.”
Tôi lầm bầm chửi rủa hắn một tiếng rồithử đứng dậy, thấy thân thể không có gì đáng ngại mới mệt nhọc di chuyển vài bước rồi quan sát bốn phía xung quanh. Ánh sáng từ đống lửa soi rọi một bãi đá không lớn hình trăng lưỡi liềm. Một bên là đầm nước đen kịtdiện tích cực lớn, từ trên đỉnh hang có vô số thạch nhũ sần sùi to bằngbắp chân buông xuống mặt nước, hình thành nên các trụ đá muôn hình muônvẻ. Mà xung quanh mép nước cũng có vô số hang động đá vôi, lớn thì bằngcái huyệt, nhỏ thì chỉ bằng lỗ chuột chui, cái nào cái nấy sâu hun hút,cái nhô lên cao, cái chìm dưới nước, từ những hang động ấy nước ngầmkhông ngừng hút vào chảy ra, nhìn toàn cảnh thì thấy đây rõ ràng là mộthồ ngầm đặc trưng của địa hình hang động đá vôi.
Tôi biết loại địa hình này thường đượchình thành vào kỷ Băng hà đệ tứ, trải qua hơn vạn năm từ từ mở rộng mớiđạt tới quy mô như hiện giờ. Những hang động có niên đại xa xôi hơn cảlịch sử loài người ấy không ngờ lại xuất hiện ngay trong núi Thiên Môn.
Trên bãi cạn ngoại trừ hai người chúngtôi ra còn có vô số những nhánh cây lẫn rác rưởi dạt vào, lão Dương kéochúng lên hong khô, đống lửa kia cũng dùng mấy thứ này mà nhóm lên.Nhiệt độ đầm nước thấp kinh người, nếu không có đống lửa này chỉ e tôiđã chết cóng mất rồi.
Tôi nghĩ tới nhóm người Thái thúc, bèn hỏi lão Dương: “Những người còn lại ra sao rồi?”
Lão Dương nói: “Mấy con rùa đó chỉ ekhông được may mắn như chúng ta, từ lúc rơi xuống nước tôi cũng chẳngthấy bọn họ đâu nữa, còn không rõ họ có nhảy xuống hay không. Tôi nghĩnếu bọn họ cũng nhảy xuống như chúng ta, thì một là trôi dạt vào chỗ nào đó, hai là đã đi chầu hà bá cả rồi.” Dừng lại một chút rồi tiếp lời:“Nhưng tình hình hai ta cũng chẳng khá hơn là mấy, trang bị mất hết, sắp tới không biết đi theo lối nào mới phải. Cậu nhìn nơi này xem, ngócngách nhiều vô số kể, loại động này nổi tiếng phức tạp chẳng khác gì mêcung, muốn tìm lối thoát là chuyện cực khó.”
Tôi cân nhắc một chút, nhìn qua có thểước lượng những hang động đá vôi nhô lên khỏi mặt nước đủ lớn để đi lạiđược đại khái có khoảng bảy tám cái, tính cả những cái hang khuất trongbóng tối thì còn nhiều hơn, mới nói: “ Vừa rồi tôi có nghe tên mập người Quảng Đông kia nói, muốn đi qua khu động đá vôi này cần phải tìm đượcxích sắt người cổ đại dùng để dẫn đường. Những đoạn xích sắt này đềuchìm sâu dưới làn nước, một đầu nằm phía cuối mật đạo, đầu kia chắc hẳnphải nằm trong đầm nước này, nếu ta tìm được thì có thể lần theo nó tiến vào cổ mộ.”
Lão Dương nhíu mày đắn đo suy nghĩ rồinói: “Nói đến xích sắt tôi lại nhớ tới chuyện này. Cậu biết không, trong nháy mắt rơi xuống, đầu óc tôi bỗng dưng tỉnh táo trở lại, thoáng cáiđã chìm xuống tầm sáu bảy mét dưới mặt nước. Dưới đáy nước con mẹ nó tất cả đều là tượng đá hình đầu người mà chúng ta nhìn thấy dọc theo thạch đạo, trong chớp mắt hình như tôi còn thấy một sợi xích sắt vắt ngangdưới nước. Nhưng nói cho cậu biết, sợi xích ấy không thông tới một trong những động đá vôi kia, mà xuyên thẳng vào dòng nước xiết dưới chân conthác.”
Tôi nghe xong không khỏi sửng sốt, làmsao có thể chứ, nếu đúng như lời lão Dương nói thì cửa vào thông với cổmộ không lẽ lại ẩn trong dòng nước xiết phía sau con thác?
Tôi nghe tiếng thác nước đổ ào ào cách đó không xa, nhớ lại tình cảnh khi chúng tôi rơi xuống nước, trong đầuchợt lóe lên tia sáng, quay sang nói với Lão Dương: “Vậy thì đúng rồi,nếu tôi đoán không lầm thì cổ mộ này có lẽ không xây trên ‘dương thế’của chúng ta, mà ẩn giấu dưới âm tào địa phủ. . .”
Địa ngục!
Lão Dương nghe tôi nói thế, không rõ tôicó ý gì. Bị ngữ khí lạnh lùng của tôi thu hút, hắn bèn thấp giọng hỏi:“Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy, làm sao có chuyện đó được?”
Tôi lắc đầu hỏi lại: “Cậu còn nhớ ông già họ Lưu trong thôn đã nói gì với chúng ta không, thác nước Hoàng tuyềncổ được một vị đạo sĩ triều Thanh nhắc đến và truyền thuyết về âm binhvạn mã di chuyển trong núi ấy?”
Lão Dương gật đầu nói: “Dĩ nhiên là nhớchứ, ông ta nói trong lòng núi Thiên Môn có một thác nước Hoàng tuyền,thác nước này chính là lối đi nối liền hai cõi âm dương, lúc ấy chẳngphải cậu đã nói đấy chỉ là mê tín thôi sao?”
Tôi đáp lại: “Không, bây giờ xem ra những lời đó không phải là mê tín, chẳng qua chúng ta hiểu lầm ý tứ của người xưa thôi. Cậu nhớ lại đi, vừa rồi chúng ta rơi từ trên thác nước xuống, do có mạch nước nóng nên nước trong thác nhuộm một sắc vàng rất kỳ dị,nếu tôi đoán không lầm thì đó chính là thác nước ‘Hoàng tuyền’.”
Lão Dương suy nghĩ một chút rồi nói:“Hình như là thế, nhưng không thể đâu, chỉ những người từng đi vào trong núi và tận mắt chứng kiến quang cảnh này mới biết được chuyện về thácnước. Nhưng địa hình nơi đây phức tạp, người bình thường không phải aicũng có thể tiến vào.” Nói tới đây, hình như chính hắn cũng nhận ra điều gì, bèn kêu to: “Con mẹ nó, không lẽ gã thầy phong thủy triều Thanhtrong truyền thuyết kia cũng là đồng nghiệp với chúng ta?”
Tôi gật đầu đồng ý, khen đểu: “Hóa ra cậu vẫn còn biết suy luận.”
Lão Dương tràn đầy hưng phấn: “Vậy là rõrồi, cậu có nghĩ phần lớn truyền thuyết về âm binh bắt đầu lưu truyền từ triều Thanh, phải chăng đều từ miệng mấy gã thầy phong thủy cố ý pháttán ra ngoài?”
Tôi gật đầu: “Rất có thể là như thế, cóđiều hiện giờ chúng ta không cần để ý tới chuyện này. Cậu nhớ lại xem,trong truyền thuyết còn có một câu ‘thác nước Hoàng tuyền là lối đi nốiliền hai cõi âm dương’, cậu nghĩ xem xích sắt thông ra phía sau thácnước, vậy mặt sau thác nước ắt hẳn phải có lối đi thông tới cổ mộ. Nóicách khác, chẳng phải cổ mộ kia đặt ở âm phủ hay sao?”
Sắc mặt lão Dương trở nên khó coi, nói:“Không thể nào, cậu đừng dọa tôi. Nếu nơi đó thực sự là âm tào địa phủ,chúng ta đi vào đó chẳng phải là cầm chắc cái chết hay sao?”
Tôi mắng hắn một tiếng rồi nói: “Dốt,chuyện như thế mà cậu cũng tin được à. Cậu nghĩ xem, nếu mấy gã thầyphong thủy kia mà là đồng nghiệp với chúng ta, thì lời họ nói không thểlí giải theo kiểu thẳng tưng như thế được. Tôi nghĩ câu nói này có thểhiểu theo hai nghĩa, thứ nhất, có thể đó là một câu tiếng lóng đươngthời, ám chỉ thác nước này chính là lối đi thông giữa cổ mộ với thế giới bên ngoài; thứ hai, có lẽ bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì đó trongđộng đá vôi phía sau thác nước, cảnh tượng ấy khiến họ nghĩ rằng mình đã bước vào âm tào địa phủ. ”
Tôi thoáng dừng chân, tiếp lời: “Nếu là ý thứ hai, vậy chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho thật vững đi, cảnh tượng trong đó e rằng sẽ rất kinh khủng đấy. . .”
Lão Dương trầm mặc một lúc mới nói: “Hay là chúng ta quay về đi…”
Tôi lắc đầu, vất vả lắm mới đến được đây, không vào xem thử một lầncho biết thì tiếc lắm. Hơn nữa, thác nước này to lớn hùng vĩ, làm sao mà leo ngược lên trên được, hang đá vôi bốn bề lại là chốn cửu tử nhấtsinh, bây giờ chỉ có một đường là đi vào cổ mộ rồi tìm lối thoát rangoài mới là lựa chọn sáng suốt.
Lão Dương không thuyết phục được tôi nên đành phải nghe theo, chúngtôi vừa nghỉ ngơi vừa bắt đầu kiểm tra trang bị xem còn sót lại nhữngmón gì.
Vũ khí thì chúng tôi hiện có Phách tử liêu và khẩu súng lục TT-33 (*) lão Dương lấy thêm được từ chỗ Nhị Ma Tử, về mặt hỏa lực hẳn là khôngthành vấn đề. Mặt khác, tôi mở cái ba lô lấy được từ thi thể dưới nướckia, tìm thấy trong đó một ít đồ hộp không biết đã quá hạn hay chưa, cócả rượu trắng, bình nước, găng tay, còn có một lượng lớn cọ và màu vẽ.
(*) Nguyên văn là 托卡列夫手枪, một loại súngcủa Nga cải tiến từ TT-30, về sau Trung Quốc bê mẫu súng này về sản xuất hàng loạt và đến giờ vẫn còn dùng.
Lão Dương thấy mấy thứ đó chẳng dùng vào việc gì được nên định ném đi cho nhẹ. Tôi vội nói, rượu có thể chống lạnh, màu vẽ có thể dùng đểđánh dấu đường đi, găng tay cũng có lúc phải dùng đến, nói chung khôngcó gì là thừa thãi cả, giữ lại hết vẫn hơn.
Xem đi xét lại một hồi tôi mới nhận ra chuyện đau đầu nhất lúc nàychính là chúng tôi không có thiết bị chiếu sáng. Đèn của lão Dương đãcạn sạch pin, của tôi thì không biết đã rơi mất từ lúc nào, lát nữa bơidưới nước mà phải chiếu sáng bằng đuốc thì thật sự không ổn.
Lão Dương cầm súng tiến lên mấy bước, nhìn bốn bề tối tăm, nói: “Giờchỉ còn một cách, chúng ta gom đống củi này lại, châm cho lửa cháy thậtlớn, sau đó nương theo ánh lửa mà bơi qua bên kia, nếu như bơi không tới thì cũng có thể theo ánh lửa mà bơi về, cậu thấy thế nào.”
Tôi suy nghĩ một chút, biết đây là biện pháp khả thi duy nhất, bèn nói: “Được rồi, bọn mình cứ thử đánh cuộc một lần xem sao.”
Chúng tôi cởi quần áo nhét hết vào trong ba lô, sau đó lại dùng găngtay và gậy gỗ làm thành mấy cây đuốc ngắn bỏ trong ngăn không thấm nướccủa ba lô, tiếp đó lại đốt lên một đống lửa lớn. Khi đã ấm người rồi,hai chúng tôi nhảy xuống đầm, bắt đầu lần theo tiếng nước mà bơi về phía dòng thác.
Nước lạnh đến tê tái, chỉ mới bơi được vài sải tôi đã cảm thấy toànbộ nhiệt lượng trên người đều bị hút đi hết, cũng may mà gần đây tôi cóhơi mập ra, không đến nỗi chưa chi đã tê cóng người.
Bơi chừng năm phút, tiếng nước dần dần trở nên rõ ràng, hai chúng tôi dừng lại, vừa giữ thăng bằng trong nước vừa lắng nghe động tĩnh từ bốnphía, muốn xác định đúng phương hướng rồi mới bơi tiếp.
Lúc này, cách chỗ chúng tôi không xa có thứ gì đó lao xao trên mặtnước, chúng tôi vội quay đầu lại, nhưng chỗ này đã cách đống lửa quá xanên không thể nhìn được gì.
Lão Dương rút khẩu TT-33 ra, vẩy khô nước trong nòng rồi cảnh giácgiương cao súng nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Lão Ngô, dưới này chắc khôngcó con cá Hucho Taimen nào chứ?”
Tôi lạnh sống lưng, sực nghĩ vùng nước dưới này rộng lớn, nếu thực sự có cá ăn thịt người thì chúng tôi đã toi mạng từ đời nào rồi. Vừa địnhbảo không có, cách đó không xa lại truyền đến tiếng nước cực kỳ rõ ràng, tôi chợt cảm thấy bất an, bèn nói: “Tớ không biết, nói gì thì nói chúng ta cũng mau bơi đi thôi, loại cá này sợ tiếng ồn, chúng ta càng đến gần thác nước thì càng an toàn.”
Hai chúng tôi lập tức sải tay tiếp tục bơi về hướng thác nước, lúcnày ánh lửa phía sau càng lúc càng yếu ớt, chỉ còn là một đốm sáng nhỏ.Chúng tôi đành phải kiên trì cùng nhau tiến về phía trước trong bóng tối mịt mùng.
Chỉ chốc lát sau, dòng nước dần dần chảy xiết, chúng tôi đã đến gầnkhu vực thác nước đổ xuống. Chúng tôi dốc sức bơi nhưng tốc độ lại càngngày càng chậm, bơi rất khó khăn, tôi nghiến răng muốn đạp nước lao vềphía trước nhưng vài lần đều không thành.
Thể lực tiêu hao từng chút một, nghĩ đến tình cảnh bị dòng nước đẩyngược trở về, lòng tôi nóng như lửa đốt. Lúc này lão Dương gọi to, nóirằng cứ bơi kiểu này thì chắc chắn không qua nổi, phía trước là vùngnước xoáy ngay dưới chân con thác, bên trong toàn là xoáy nước lớn nhỏđủ kiểu, nếu muốn vượt qua bắt buộc phải lặn xuống đáy đầm rồi từ từ bơi qua phía dưới các dòng xoáy.
Nói xong hắn liền ngụp đầu lặn sâu vào trong nước. Tôi cũng bắt chước hắn cố gắng lặn sâu xuống mấy mét. Xuống đến đáy hồ, chợt thấy đằngtrước có một khoảng sáng trắng chập chờn.
Tôi nhận ra ánh sáng ấy chính là từ cái đèn pin không thấm nước củamình, trong lòng thầm nhủ đồ mua mất hơn một ngàn đồng có khác, quảnhiên là hàng xịn, đến giờ vẫn còn sáng, vội dồn sức bơi về phía đó.
Dưới đáy hồ không có bất cứ một sinh vật gì, trong vùng sáng trắngtôi nhìn thấy rất nhiều tượng người đá sắp xếp ngay ngắn bên dưới, phầnđầu người đã rữa nát ra hết chỉ còn lại sọ trắng có cái đã long ra, cócái vẫn dính chặt trên cổ tượng. Giữa đáy hồ thấp thoáng một bệ đá, trên đó hình như có một khối thi thể bọc vải trắng đang lửng lơ trong nước.
Nhưng đèn pin mới chính là mối quan tâm lớn nhất của tôi lúc này. Tôi nhìn qua vài lần rồi chẳng để ý đến nữa mà lách người vào giữa nhữngbức tượng, bám lấy thân thể cố định của chúng rồi mới dần dần hướng vềphía đèn pin.
Đúng lúc tôi vừa tiến lại gần nó, một luồng nước bỗng nhiên ập đến từ sau lưng. Tôi biết có chuyện không ổn, lập tức đề phòng, nhưng khôngsao ngờ được mình sẽ bị thứ gì đó đụng mạnh vào người. Trước mắt thoángthấy một bóng trắng hiện lên va trúng vào tay tôi, cánh tay đang bámchặt tượng đá không còn trụ nổi, thoáng cái buông lỏng, cả người liền bị đẩy lên phía trên.
Tôi biết tình hình không ổn, trong chớp mắt đã bị đẩy vào trung tâmcủa vùng nước xoáy phía trên. Lực đẩy tôi lên trên đột nhiên thay đổiphương hướng, ném tôi lệch sang một bên khiến tôi chỉ kịp kêu lên mộttiếng rồi nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, bị dòng nước xoay vòng vòng mộthồi, cuối cùng cũng chẳng còn kiểm soát được cơ thể mình nữa.
Trong lúc lộn xộn tôi không biết mình đã bị cuốn đi bao nhiêu vòng,chỉ thấy cái bóng trắng hiện lên trước mắt vài lần nhưng không nhìn rađó là cái gì.
Ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ, tôi còn tưởng mình đã chết chắcrồi, nào ngờ đúng lúc đó lưng tôi bị thứ gì đó táng mạnh vào. Cơn đaugiúp tôi tỉnh táo lại, vội vàng quơ tay về phía sau, vừa hay tóm đượcsợi xích sắt mà lão Dương nói.
Cuối cùng tôi bỏ qua cái đèn pin, kéo sợi xích, cố gắng bò dọc theonó đến đầu bên kia, trong chốc lát đã tới dưới chân thác nước. Nhưng lúc này tôi đã hết hơi, chỉ cảm thấy một luồng áp lực ngàn cân trút lên đầu ép tôi xuống tận đáy hồ, bò đi chưa đến hai mét đã không còn nhúc nhích gì được nữa.
Lão Dương từ đằng sau bơi đến, chụp lấy tay tôi kéo lên trên. Chúngtôi vừa níu sợi xích vừa giẫm đạp lung tung lên đám tượng đá, cuối cùngcũng vượt qua vùng chân thác nước. Tôi thấy áp lực trên đầu đột nhiêngiảm bớt, liền nổi lên mặt nước há miệng thở dốc, hoa mắt chóng mặt.
Bốn bề tối đen như mực, chỉ nghe tiếng thở dốc của lão Dương, hắn hokhan vài tiếng rồi hỏi tôi: “Không sao chứ? Hình như chúng ta đã vượtqua được rồi.”
Tôi cũng ho mấy tiếng đáp lại: “Mau đốt lửa lên xem, nước trong hồ này lạ lắm, chỉ sợ dưới đó có thứ gì không sạch sẽ.”
Lão Dương đánh bật lửa tanh tách muốn quan sát cảnh tượng bốn phía,nhưng xung quanh bắn đầy bọt nước, lửa vừa lóe lên đã tắt ngóm.
Chúng tôi mò mẫm bơi vào phía trong, bỗng bên tai tôi lại nghe âmthanh giống như tiếng nước đã từng nghe bên ngoài con thác, lúc này đã ở rất gần, giống như cách tôi hai ba mét có thứ gì đó đang bơi lội.
“Cẩn thận đấy!”, tôi nhớ đến cái bóng trắng đã đụng vào mình dướinước, lập tức trở nên căng thẳng, vội nói với lão Dương: “Hình như quanh đây có…”, lời còn chưa dứt, tôi đột nhiên cảm thấy có một bàn tay trơnướt lạnh lẽo đặt nhẹ lên vai mình.
Tôi sợ quá thét lên, thầm hỏi rốt cuộc đây là thứ gì, chẳng lẽ lại là tượng đầu người dưới nước sống lại? Theo bản năng, tôi lộn người mộtvòng trong nước, đạp mạnh vào vật đằng sau đẩy nó ra xa, sau đó cố gắngngoi lên gọi lão Dương thật to: “Mẹ nó, dưới nước có quỷ! Bật lửa lênmau!”
Lão Dương đã đánh bật lửa, thấy tôi hoảng sợ vội đưa bật lửa sangphía tôi. Không đưa qua thì thôi, vừa có ánh sáng soi đến, da đầu cả hai chúng tôi lập tức tê rần, sợ đến đứng tim. Chỉ thấy từ dưới mặt nướcsau lưng tôi trồi lên một cái đầu trắng bệch đang nhìn mình trừng trừngvới vẻ mặt hết sức dữ tợn.
Chúng tôi hoảng sợ, vội bơi lùi lại một chút, lão Dương cuống quít muốn rút súng ra nhưng lại bị kẹt không tài nào rút ra được.
Kẻ đó trợn trừng cặp mắt trắng dã, miệng mấp máy như muốn nói điềugì, sau đó bỗng dưng bổ nhào về phía tôi. Tôi hét to một tiếng muốn bỏchạy, nhưng lại phát hiện không còn đường lui nữa, đầu kẻ đó lập tức đèlên người tôi.
Tôi gào thét như điên, cố gắng đẩy “nó” ra xa, lại bị “nó” cố sống cố chết ôm chặt cứng. Trong cơn hỗn loạn, tôi chợt nghe kẻ đó ghé tai mình nói rành mạch một câu: “Cứu… mạng…”
Tôi sửng sốt, tay chân cũng đờ ra, đầu óc choáng váng, thầm nghĩ quỷnước sao lại đi kêu cứu mạng? Vội đỡ cái đầu kia lên, gạt tóc hắn ra hai bên nhìn cho rõ, nhìn rõ rồi thì thiếu điều hộc máu.
Lạy chúa! Có phải là quỷ nước gì đâu, đây chẳng phải là gã trợ lý Lương trong đám người kia sao.
Gã đã kiệt sức, cặp mắt trợn trắng muốn ngất đi, chẳng trách sắc mặtlại tái mét đến thế này. Tôi nhanh chóng vòng ra sau lưng gã, đỡ gã lênđồng thời gọi lão Dương đến giúp một tay.
Lão Dương đến gần, nhìn qua là nhận ra hắn ngay, cau có hỏi: “Mẹ kiếp, sao tên này lại ở đây? Hắn vào bằng cách nào thế?”
Tôi đáp: “Có khả năng tên này rơi xuống đây một mình, không dám tựtung tự tác nên đành âm thầm theo dõi chúng ta, thấy chúng ta xuống nước hắn cứ tưởng đã tìm được đường ra ngoài mới cùng theo xuống. Chẳng quahắn không thể ngờ chúng ta lại muốn đến một nơi nguy hiểm như vậy.”,tiếng nước tôi nghe thấy dọc đường tới đây xem ra chính là của gã.
Trợ lý Lương còn đeo ba lô, thứ đó thấm nước tăng trọng lượng kéotheo gã chìm xuống, lão Dương vội vàng tháo nó ra khỏi người gã rồi hỏitôi: “Chúng ta làm gì với tên này bây giờ? Hắn là đồng bọn của đám người kia, mang theo có sợ rước thêm phiền phức không?”
Tôi cũng thấy nhức đầu, nhưng có phiền phức đến đâu cũng phải mangtheo, đâu thể để mặc gã chết chìm ở đây được, bèn nói: “Bây giờ cũngchẳng còn cách nào khác, thôi ta cứ tìm chỗ lên bờ đã rồi xử lý hắnsau.”
Chúng tôi chỉnh lại tư thế, bơi vào bờ thêm vài mét, bên dưới bỗngxuất hiện một thềm đá khá rộng, từ dưới đáy lên đến mặt nước khoảng mười bậc, phần nhô lên trên lại kéo dài hơn mười bậc nữa. Chúng tôi từ từtiến lại gần, sau đó đạp lên từng bậc thang, bước ra khỏi hồ nước.
Tôi mệt mỏi rã rời, liền ngã người xuống bậc thang há miệng thở dốc.Lão Dương bên cạnh lại phấn chấn lạ thường, lấy cây đuốc đã chuẩn bị lúc nãy ra, tẩm thêm rượu trắng rồi châm lửa, bốn phía tức khắc sáng bừnglên.
Tôi ngoảnh đầu quan sát xung quanh, hóa ra cái gọi là cửa thông đếnĐịa phủ chẳng qua chỉ là một hang động đá vôi ẩn đằng sau thác nước. Cái hang này không lớn không nhỏ, xem ra là hang tự nhiên, nhưng ở vài chỗcó dấu vết tu sửa do con người để lại.
Tận cùng dãy bậc thang là một thạch đài bằng đá vân xanh, bốn phíacòn có bốn cột đá khắc đầy hoa văn hình chim thú, giữa thạch đài có đặtmột cái bình siêu bự hình dạng kì quái làm bằng thanh đồng, trông giốngnhư một cái hồ lô khổng lồ cao hơn tôi cả một cái đầu, lốm đốm hoen rỉ,trên mặt đều là hoa văn rắn hai thân và hoạt động cúng tế.
Đây là một đàn tế, tôi thầm nghĩ, Xá tộc coi trọng việc cúng tế chứkhông nặng về chuyện chôn cất. Vật này xuất hiện ở đây, xem ra mình đãđến rất gần cổ mộ rồi.
Chúng tôi bước lên thạch đài, để gã trợ lý Lương nằm trên mặt đấtcùng với ba lô, sau đó xem xét phía bên kia thạch đài. Ở đó có một dãybậc thang đá rộng rãi uốn lượn dẫn xuống sâu bên trong hang động này,ước chừng hơn trăm bậc, ánh sáng từ cây đuốc không thể chiếu tới đáyđộng nên không ai biết được có thứ gì đang chờ mình bên dưới. Tôi nóivới lão Dương: “Nếu đây là đường vào Địa phủ thì chỗ này chính là Quỷmôn quan, bên dưới chỉ e chính là mười tám tầng địa ngục, cậu có sợkhông?”
Lão Dương chỉ vào trợ lý Lương ngay bên cạnh, nói: “Sợ khỉ gì, tớ chỉ hận không thể mau mau bước xuống thôi, nhưng còn gã này thì giải quyếtthế nào đây?”
Cửa vào cổ mộ đã gần đến thế, tôi và lão Dương đều sốt ruột muốn lậptức xuống đó xem thử, thế mà lại vướng phải thằng cha họ Lương này, nóisao cũng không thể bỏ mặc gã lai được nên đành đập cho gã tỉnh trước rồi tính sau.
Chúng tôi lột đồ gã ra, sau đó lấy rượu trắng dội lên, sắc mặt gãnhanh chóng dịu lại. Lão Dương vạch mắt hắn ra nhìn rồi hỏi: “Này, cónói chuyện được không đó?”
Trợ lý Lương dần dần khôi phục lại ý thức, biết đã lọt vào tay chúng tôi, bất đắc dĩ gật đầu, ho khan một tiếng.
Lão Dương nói: “Anh đừng sợ, bọn tôi không giống như đám người mấyanh đâu, sẽ không bắt anh phải làm gì hết. Nhưng bọn tôi cũng muốn đảmbảo an toàn của bản thân, cho nên anh cố mà thành thật một chút, chúngtôi sẽ mang anh theo vào, bằng không bắn bỏ luôn tại chỗ, hiểu chưa?”
Trợ lý Lương gật gật đầu, mở miệng định nói gì đó rồi lại nói không nên lời.
Lão Dương lại trút thêm mấy ngụm rượu vào miệng gã đến khi gã ho sặcsụa mới thôi, sau đó rút dây lưng ra trói gã thật chặt, còn nói với tôi: “Tớ vẫn không yên tâm, mấy tên này toàn là dân xóm liều, cứ trói hắnlại đã rồi tính sau.”
Trợ lý Lương cũng chẳng còn hới sức đâu mà chống cự, để mặc lão Dương trói gô gã lại. Chúng tôi thấy gã không có gì đáng ngại mới đỡ dậy đểcho gã dẫn đầu, ba người đi đến bên kia thạch đài, bước lên những bậcthang đá dẫn thẳng xuống dưới.
Thật ra thì người Xá quốc không am hiểu về chế tạo cơ quan hay kỹthuật tinh xảo, nhưng vì cẩn thận, chúng tôi phải mất rất nhiều thờigian mới đi hết hơn trăm bậc thang này, cuối cùng trước mặt chúng tôihiện lên một bãi đất bằng, xem ra đã đến đáy hang.
Cuối những bậc thang là một cây cầu đá đen kịt nhẵn bóng, tiếp đó là một vách đá.
Loại địa hình này, có thể là do các mạch nước ngầm chảy trong nhammạch dưới lòng đất nơi đây thực chất có kết cấu hình bậc thang hướngxuống dưới, cộng thêm một ít vận động địa chất ở vùng núi này, tạo ramột loạt các vết đứt gãy địa tầng mà hình thành nên.
Dưới vách đá là một khoảng không tối đen sâu hun hút, không thể nhìn thấy được gì.
Chúng tôi nhìn mà phát rầu, nếu có đèn pin thì tốt rồi, lúc này chúng tôi chỉ có một cây đuốc nhỏ thì làm sao mà thấy được bên dưới có gì?Lão Dương hỏi tôi làm sao bây giờ, có cần ném luôn cây đuốc xuống không. Tôi nói vậy sao được, ném đuốc đi rồi cả bọn xuống đó kiểu gì?
Lúc này trợ lý Lương mới thều thào nói: “Hai cậu, trong… trong ba lô của tôi có súng báo hiệu…”
Lão Dương vội lục trong ba lô của hắn, quả nhiên tìm được một khẩu,liền ngạc nhiên nhìn trợ lý Lương: “Chà, anh cũng khá lắm đó, rất biếthợp tác nha.”
Tôi kiểm tra sơ qua, thấy súng báo hiệu không có vấn đề gì, bèn mởchốt an toàn sau đó nhắm vào phần trên vách đá, bắn ra một quả pháosáng.
Ánh sáng bừng lên rọi sáng một vùng rộng lớn, trong nháy mắt cả sơn động hiện lên rõ ràng ngay trước mắt tôi.
Chúng tôi nhìn xuống dưới, cả ba người lập tức ngây ra tại chỗ.
Mới đầu tôi vẫn chưa nhận ra mình đã nhìn thấy thứ gì, đến khi nhậnra lập tức ngớ người, miệng há hốc, gần như không dám tin vào mắt mình.
Trợ lý Lương đi đằng trước vốn đang kiệt sức, vừa thấy khung cảnhphía dưới bước chân đã lảo đảo, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, lão Dương cũng tái mặt, bất giác lùi lại một bước.
Dưới vách đá mười mấy mét là một hang động thiên nhiên rất lớn, bêntrong chất đầy ắp thứ gì đó trông giống như củi khô, nhìn kỹ lại mớibiết hóa ra toàn là xương cốt, lớp này nối tiếp lớp kia, có chỗ cònchồng chất lên thành đống lớn, đếm sơ sơ cũng phải được hơn vạn bộxương.
“Đây… đây là chỗ quái quỷ nào vậy!”, tôi hoảng hồn nói, “Trời đất ơi, đây chẳng phải một hố chôn tập thể sao?”
Chẳng trách mấy ông thầy phong thủy thường nói mình có thể nhìn thấyâm phủ, cảnh tượng này quả thực khiến người ta chấn động, dẫu là ai nhìn thấy chắc chắn đều liên tưởng đến khung cảnh dưới địa ngục!
Nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt trôngvô cùng quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó? Tôi nhíu mày cốgắng hồi tưởng, đột nhiên trong tâm trí hiện lên một hình ảnh tương tự,phải rồi! Cái động xác gần Miếu Hạt Dưa ở Sơn Đông chẳng phải rất giốngvới nơi này sao?
Suy nghĩ của tôi thoáng chốc rối bời, cảm giác như cổ họng nghẹnđắng, nói không nên lời. Nơi này quả nhiên có liên quan tới động xác gần Miếu Hạt Dưa ở Sơn Đông! Cái động xác kia có một cỗ quan tài thủy tinhtreo trên vách đá còn có một nữ thi áo trắng tóc dài chấm đất, nơi nàychẳng biết có hay không?
Tôi vội vàng nhìn khắp xung quanh, lúc này pháo sáng đã rơi xuốngcuối quãng hành lang quanh co. Trong khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, tôithấy loáng thoáng giữa đống thi thể hình như có thứ gì đó rất lạ.