Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 3 - Chương 22: Tiếp tục trèo




Editor: Tiểu Phong Hoa

Beta: Tiểu Điệp

*****

Tôi nhìn sắc mặt lão Dương có vẻ khôngổn, trong lòng thầm cảm thấy bất thường vội kêu to tên hắn. Lão Dương bị tôi làm giật bắn mình, lập tức phản ứng lại, sợ đến run rẩy mà đứngkhựng tại chỗ.

Hai chúng tôi vội lao tới, truy hỏi hắn vừa rồi định làm trò gì.

Lão Dương nhìn nhìn cái cây rồi lại quaysang nhìn nhìn chúng tôi, dè dặt đáp: “Tớ cũng không biết nữa, quái đảnthật, ban nãy thoáng nhìn thấy cái cây này đã có cảm giác quen thuộclắm, bỗng nhiên muốn…leo lên.”

Leo lên? Tôi ngờ vực nhìn lão Dương,ngẩng đầu nhìn cây, tự thắc mắc tên này đâu phải khỉ, kiểu gì mà thấycây lại muốn trèo lên liền hỏi hắn: “Hay là cậu bị khí thế hoành trángcủa nó cuốn hút? Người ta nhìn thấy thứ gì cao cao thường cũng sinh hứng leo trèo mà.”

Lão Dương lắc lắc đầu: “Tớ chịu thôi!”

Trợ lý Lương ngắm nghía cây Thanh đồng,nói: “Cây này lớn như vậy, chắc chắn có điểm quỷ quái. Trong lúc quansát chúng ta phải cực kỳ thận trọng, cố gắng đừng chạm vào nó.”

Lão Dương gật đầu tỏ vẻ đồng tình, tôi giơ cao bó đuốc, tiến lại gần bộ rễ của thanh đồng đại thụ.

Cây thanh đồng là văn vật vô cùng hiếmgặp, theo trí nhớ của tôi, trừ lần khai quật được ở gò Tam Tinh, nhữngnơi khác hầu như chưa từng có. Tôi xem phóng sự chỉ hiểu được đôi chút,về vấn đề nguồn gốc của thứ này, giới khảo cổ cũng không có kết luậnchắc chắn, giả thuyết thì vô số.

Từ khoảng cách gần có thể phát hiện trênmặt cây thanh đồng không được trơn nhẵn cho lắm mà khắc chi chít nhữngbức họa hình rắn hai thân, tượng trưng cho thần tính của cây thanh đồng.

Trợ lý Lương nhìn hồi mới nói với tôi:“Kích thước khổng lồ thế này chưa biết chừng là đồ cúng tế, rơi vàokhoảng thời Thương – Chu gì đó, nhưng cụ thể ở thời điểm hiến tế có tácdụng thế nào thì đã quá cổ xưa, vượt quá phạm vi kiến thức của tôi rồi.”

Điều đó cũng giống những lời ông già ngày trước nói cho tôi, nhưng khoảng thời Thương – Chu, nhà Thương kéo dàihơn sáu trăm năm, nhà Chu cũng đến năm trăm hai mươi hai năm, cộng vàocũng lên tới hơn một ngàn một trăm năm. Dao động quanh con số đó, cứ cho là lên xuống tầm bốn trăm năm cũng đã chiếm một nửa những gì sử sáchTrung Quốc có ghi lại, những phán đoán thế này thì thà đừng nói còn hơn.

Tôi hỏi gã ta xem liệu có thể xác định chính xác rốt cuộc là thuộc giai đoạn nào ở thời Thương – Chu hay không.

Trợ lý Lương than rằng gã cũng bó taykhông còn cách nào khác: “Thứ này mắt thường sao có thể nhìn rõ được,tôi tài hèn chỉ võ đoán cho cậu mà thôi. Cậu nhìn thử xem, những nốt gỉnày đều ngả màu xám đen, rất có thể là thiếc thanh đồng là một chủngloại trong số chì thiếc thanh đồng và chì thanh đồng. Khả năng rơi vàothời Tây Chu là lớn nhất, đại khái khoảng 50%, 50% còn lại kia tôi cũngkhông biết nói sao. Quy tắc của chúng ta cậu cũng thừa hiểu rồi, tôi chỉ biết được đến thế thôi, nói sâu hơn nữa thì tôi chịu thôi.”

Chế tác đồ cổ cũng có một đường ranh giới phân chia giữa các triều đại, một lượng lớn đồ cổ đều xuất hiện sauthời nhà Tống, trước thời nhà Đường không có mấy, thời Thương – Chu lạicàng hiếm hoi. Nhận thức trong nghiệp vụ đối với những thứ này rất ítỏi, như trợ lý Lương đã là rất khá rồi, còn giỏi hơn tôi nhiều.

Tôi nghe gã ta nói đến thế rồi mà vẫnchẳng có tí khái niệm gì, đành hỏi: “Vậy nếu dựa theo thời Tây Chu thìanh có thể nhận định thêm một chút được không? Trình độ của công nghệThanh đồng Tây Chu, trên lý thuyết có thể tạo ra thứ này hay không?”

Trợ lý Lương đáp: “Vấn đề này tôi lạicàng không trả lời được, tôi chỉ biết vào thời điểm đó, trước khi chếtác đồ thanh đồng phải làm đào phạm (khuôn đúc để đúc đồ gốm sứ), theolý mà nói chỉ cần làm được đào phạm, thì tất nhiên đúc được thành phẩm.Có điều vật này quá lớn, e rằng vận dụng công nghệ truyền thống sẽ không tài nào chế được.”

Lão Dương hỏi gã: “Trợ lý, ông nói thứnày có thể là di tích của nền văn minh thời tiền sử, nhưng tôi đọc báocó biết được rằng, mấy triệu năm trước đào mỏ còn chẳng ra nổi một tấcsắt, vật này lớn đến thế, “người” thời đó chắc không làm nổi đâu nhỉ?”

Trợ lý Lương lắc đầu: “Hai ông lớn ạ, vềchuyện này thì bản thân tôi đây cảm thấy cũng không hẳn vậy, trước Côngnguyên một nghìn năm cho đến khoảng đầu Công nguyên trong lịch sử đượcngười ta xưng tụng là thời đại kỳ tích, đã kiến tạo được vô số kỳ quantưởng như bất khả thi, như Vạn lý trường thành, Kim tự tháp, lăng mộ Tần Thủy Hoàng, vườn treo Babylon. Các cậu bảo không thể chế ra được câyThanh đồng, điều đó rất khó khẳng định. Tổ tiên chúng ta khi đó đã biếtđúc đồ thanh đồng, chỉ cần Hoàng đế hạ lệnh một tiếng, dân chúng dù cựckhổ đến mấy cũng phải thi hành, dù mất vài chục năm nhưng cũng khôngphải không có khả năng.”

Trợ lý Lương nói cũng có lý, nhưng thờiđó ngành luyện kim còn chưa phát triển, kiếm đâu ra nhiều thanh đồng như vậy mà sử dụng? Tần Thủy Hoàng thu hết binh khí trong thiên hạ mới chỉđúc được mười hai bức tượng đồng, một thân cây này có thể đổi ra hàngtrăm bức chứ không đùa, lượng Thanh đồng khổng lồ như thế ở đâu ra?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không sao lígiải được, nhưng trái lại đột nhiên nhớ ra một sự việc. Hồi chúng tôinghe lỏm Lý Tỳ Bà nói chuyện, nghe lão nói rằng đồ trong cổ mộ này cònngon hơn cả đồ trong lăng Tần Thủy Hoàng, nhưng chúng tôi suốt dọc đường mò mẫm xuống đây mãi chẳng thấy có cái của nợ gì hay ho, đi đến đườngcùng rồi may ra được cây đồng này an ủi, nhưng bọn tôi cũng đâu phải dân nhặt đồng nát.

Có điều cái cây này cũng đáng giá một ngàn đồ đồng nát, đủ sống phủ phê cả đời đấy…

Trong ‘Hà mộc tập’ của lão nhất định cóviết gì đó khiến lão phải cố sống cố chết tìm đến đây. Lão là loại người đã từng thấy qua vô số bảo vật, thứ có thể làm lão phải thốt ra câu đấy chắc chắn không tầm thường chút nào. Nhưng đó là cái gì? Và ở đâu?

Theo lý, đáng ra ở đây hoặc là trong cảcổ mộ, hoặc là trong trung tâm thần tích chắc phải có đồ tốt, cũng cóthể là ở gần chỗ này. Nhưng ngoài cái cây này, tôi dám đảm bảo chẳng cóthứ gì đáng cho người như ông chủ Lý để mắt tới.

Khoan đã nào…Cây…?

Tôi chợt nảy ra một ý, ngẩng đầu lên nhìn rồi nghĩ thầm: Có khi nào thứ đồ hấp dẫn lão lại giấu trên cây thanh đồng này không?

Cây thanh đồng lớn như thế, đối với người dân Xà quốc thời cổ đại mà nói đúng là công trình cực kỳ đồ sộ, có thểnói là thần tích, khó đảm bảo rằng đế vương của bọn họ sẽ không đem lăng mộ của chính mình xây dựng tại nơi gần thần tích nhất. Nếu nói đây đúng là một cổ mộ thật, thì quan tài của chủ mộ cùng tất cả các loại minhkhí rất có thể đang ở trên cây.

Tôi nói thử suy nghĩ của mình với hai người kia, bọn họ đều cho là rất có lý. Tôi hỏi họ, đã như vậy liệu có nên trèo lên không?

Lão Dương đương nhiên đồng tình ngay: “Đã đến tận đây rồi thì trèo thêm một tí cũng chẳng chết ai. Cây này bêntrên có rất nhiều mấu, cũng y hệt như leo thang thôi, không tốn sức lắmđâu.”

Tôi cũng không quan tâm lắm, có điều trợlý Dương vừa bị bỏng, thể lực cũng cạn kiệt rồi, nếu bắt gã leo cây nữachỉ e cái mạng cũng khó giữ. Chẳng may gã gục giữa chừng chúng tôi lạiphải trông nom, còn phiền phức hơn.

Tôi quay đầu định bảo gã cứ ngồi dướichờ, hai người chúng tôi lên là đủ, nhưng lại thấy trợ lý Lương xoa xoamặt rồi vỗ tôi một cái: “Không sao hết, đã tới cửa cuối cùng rồi, kiểugì tôi cũng phải đi xem thử.”

Tôi xem gã có vẻ kiên quyết lắm, biếtrằng khuyên thêm cũng bằng thừa, không cần tốn công vô ích, vì thế liềnlẳng nhanh ba lô lên vai, giơ bó đuốc nói với lão Dương: “Chúng ta đitiếp thôi.”

Lão Dương móc trong túi ra một đôi găngtay đeo vào, ngay sau đó đặt chân lên chạc cây đầu tiên, bắt đầu leolên. Tôi và trợ lý Lương làm theo động tác hắn, ở phía sau cứ theo trình tự bước chân của hắn mà leo một mạch.

Mật độ những chạc cây không quá thưa cũng không quá mau, trèo lên tương đối thuận tay, lão Dương vừa đi vừa nhắcnhở chúng tôi phải chú ý, không được sơ suất mà bước hụt ra ngoài.

Dán mình vào vỏ cây thanh đồng tôi càngnhìn càng thấy rõ ràng. Những nhánh cây mọc ra đều giống như đúc từ cùng một khối với thân cây, những điểm nối cực kỳ hoàn chỉnh không một chúttì vết, không có bất cứ mối hàn nào. Chỉ có một điều làm tôi hơi thấtvọng, chính là hình rắn hai thân trên đó khắc quá sâu, tưởng chừng chạmcả vào lõi sâu nhất của thân cây. Tôi nhìn mãi mà không ra trong đó cógì.

Do động tác phải cẩn thận từng li từngtí, chỉ một chốc sau mồ hôi chúng tôi đã nhỏ tong tỏng, ai nấy thở phìphò như trâu. Tôi ngoái nhìn xuống dưới, nhận ra đã không thấy mặt đấtđâu nữa, chỉ còn ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ hỏa đàn bên cạnh cổng, trôngqua chẳng khác gì một vực thẳm không đáy.

Đi được một quãng, sức trợ lý Lương đãchịu không nổi nữa, tôi bèn gọi lão Dương dừng lại, ra hiệu cho hắn đừng nóng vội, để trợ lý Lương nghỉ ngơi một chút.

Trợ lý Lương như được đại xá, liền lậptức ngồi phịch xuống. Gã đã mệt đến mức sắp ngã đến nơi, mồ hôi đầm đìa, chân không ngừng run rẩy, cơ hồ đứng cũng không vững. Tôi ngồi xuốngtrên chạc cây, hai chân phải lơ lửng giữa không trung thoạt chẳng vữngchắc chút nào. Đến nghỉ mà cũng khổ như vậy.

Lão Dương thấy tình hình chúng tôi căngquá liền quăng cho một ít lương khô để có cái mà nhai, nói: “Nhìn mấyngười thế này không xong rồi, muốn lên đỉnh còn phải tới hơn trăm métnữa, sức đuối như vậy có khi phải lê lết ở đây mất một đêm. Ê lão Ngô,nếu không thì cậu với tớ tán chuyện tí cho thư giãn?”

Tôi mệt đến độ mở miệng ra còn thấy ngại, mắng hắn: “Biến, cậu thì không mệt chắc?! Xem cẳng chân thì run như cầy sấy thế kia, cậu thích tán chuyện thì cứ tự biên tự diễn đi, ông đâykhông dư sức!”

Lão Dương cắn một miếng bánh bột ngô:“Nói thì nói chứ sao, có điều cậu trả lời cho tớ một câu này đã. LãoNgô, cậu thử phát biểu xem, chúng ta phát hiện ra thứ này mà thông trivới chính phủ thì có được lấy tên mà đặt cho nó không nhỉ?”

Đối với vấn đề này thì đúng là tôi hoàntoàn mù tịt, liền quay lại nhìn trợ lý Lương. Trợ lý Lương thở hổn hểnkhoát tay: “Dương gia này, anh đã bao giờ nghe nói tới những đồ cổ như‘Đỉnh vuông Vương Nhị mặt rỗ’ hay ‘Cốc ba chân Triệu Thổ Căn’ chưa? Từtrước đến giờ những người phát hiện ra quốc bảo hầu hết đều là nông dânhoặc công nhân xây dựng, anh phải lấy luôn tên bọn họ mà đặt. Như thếcũng có cái hay. Chúng ta tất nhiên là không có ý kỳ thị nhân dân laođộng, nhưng tên của người Trung Quốc không giống tên nước ngoài, cứ thếmà mang ra đặt anh không thấy nghe có vẻ rất bần cùng sao?”

Lão Dương ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, lạihỏi tiếp: “Nhưng ít nhất cũng phải cho chúng ta cái quyền đặt tên đúngkhông? Các hòn đảo khi được phát hiện chẳng phải lấy luôn tên người đầutiên phát kiến mà đặt à?”

Trợ lý Lương đáp: “Đúng là có quy ước như vậy, có điều tôi chưa nghiên cứu bao giờ.”

Tôi bảo lão Dương: “Hỏi cái này làm gì,tiền cậu còn chưa kiếm ra đã lại lên cơn thèm hốt cả danh lẫn lợi rồirồi. Cậu ngồi thử ngẫm lại xem một người không liên quan thì mò tới chỗnày chơi không ngắm cảnh chắc? Cậu đang giở trò gì đưa mắt nhìn qua cũng biết.”

Lão Dương nói: “Tớ thấy thứ này ngắm cũng hay hay, cậu nói xem cái cột đồng to như vậy đặt tên gì thì hợp? Haingười cũng nghĩ thử đi, về sau chúng ta mang ra khoe khoang còn thốngnhất cách nói.”

Cái suy nghĩ chán chết đó làm tôi thấyphát nhảm chẳng muốn động đến thêm nữa liền nói với hắn: “Tính ra thìcậu là người đầu tiên phát hiện, cho cậu đặt đấy. Tôi đối với cậu tốtđến thế là cùng.”

Lão Dương ngẩng đầu ngắm nghía: “Tớ vừanhìn thấy vật này trong đầu đã nảy ra một cái tên, đặt cái cột này là‘Ngã ái nhất điều sài’(*), nghe thế nào?”

(*)Tên của giang hồ đệ nhất xuân dược trong phim Lộc Đỉnh Ký chi Thần Long Giáo, có Châu Tinh Trì

Tôi nổi khùng: “Cậu lậm phim chưởng quárồi đúng không? Cậu ‘ái nhất điều sài’, đặt tên này ra ngoài đảm bảo sẽbị sét đánh chết!”

Lão Dương bật cười, trợ lý Lương cũng lắc đầu cười. Có một chút thời khắc vui vẻ này, ai ai cũng được thư giãn.

Chúng tôi ăn xong đều hồi sức được khakhá, lão Dương liền giục giã tiếp tục leo lên. Tôi vừa nhấc chân định đi bỗng thấy là lạ, nhìn kỹ thì thấy…Ấy, hỏa đàn bên cạnh cửa đã tắt ngấmtừ khi nào rồi?

Lão Dương nhíu mày: “Chắc là gió trong này thổi tắt chứ gì?”

Tôi lắc đầu đáp không phải, hỏa đàn lớnnhư vậy, so với cái tôi làm chuyên nghiệp hơn vạn lần, gió không thểthổi tắt được. Trừ khi bên dưới đã xảy ra chuyện bất thường.

Đang nghĩ ngợi bỗng cả cây đồng chấnđộng, tuy rất nhẹ nhưng vẫn giống như có gì đó đụng phải. Trợ lý Lươnghít một hơi khí lạnh, vội hỏi sao lại thế này.

Lão Dương ra hiệu cho chúng tôi chớ cólên tiếng, sau đó khum tay thành hình loa áp vào vách cây, vừa nghe xong đã biến hẳn sắc mặt: “Bỏ mẹ rồi, hình như có gì đang trèo lên thìphải!”