Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 3 - Chương 35: Không thể khống chế




Edit: Cốc Vũ

Beta: Earl Panda

~0O0~

Nhớ lúc trước trợ lý Lương có nói với chúng tôi ông chủ Vương là mộtkẻ thô kệch, từ nhỏ đã sống trên giang hồ, trình độ văn hóa rất kém. Thứ duy nhất lão có thể khoe với thiên hạ chính là thứ mà tổ tiên lão đãtruyền lại: “Kiếp Dư Lục”. Một người như vậy mà lúc nãy khi tôi giảithích cho lão nghe về tiềm thức, lão lại có thể hiểu ngay được, còn đưara ví dụ minh họa, chứng tỏ lão dù ít dù nhiều cũng có hiểu biết về tâmlý học.

Vừa rồi tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng rồi không để ý nữa, cứ đinh ninh chắc đây chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi.

Có lẽ ông chủ Vương cũng là một người tao nhã, dù sống giữa muôntrùng hãm hại lừa lọc mà vẫn dành thời gian nghiên cứu tâm lý, muốn làmxã hội đen thì cũng phải là xã hội đen có trình độ văn hóa. Nhưng trônglão đích thị cái dạng thô lỗ bặm trợn, giả thiết này là không hợp lý.

Nghĩ đến đây tôi lại bất giác liếc về phía ông chủ Vương, bỗng dưngcó một dự cảm kỳ lạ dấy lên trong lòng —— người trước mặt tôi đây cóthật là ông chủ Vương không?

Lão ta đang nhăn trán suy nghĩ về cái ý tưởng ban nãy tôi đưa ra,nghĩ đến xuất thần, nhất thời không nhận ra tôi đang nhìn lão với ánhmắt khác lạ. Tôi nhân cơ hội đánh giá dáng vẻ, quần áo của lão và cả rất nhiều chi tiết trên người lão nữa.

Cho đến giờ tôi vẫn chưa có ấn tượng gì nhiều với ông chủ Vương này.Đầu tiên là lão ta rất ít nói chuyện phiếm, thứ hai, hành động của lãocũng không có gì đặc biệt. Lúc trước khi trèo lên cây thanh đồng tôicũng chỉ thấy lão một hai lần, bây giờ không nhớ nổi để mà phán đoánthật giả.

Nhưng vừa nghĩ lại, tôi cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một vấn đề, chỉ là không dám khẳng định.

Để xác thực suy nghĩ của mình, tôi đột nhiên giả vờ nhìn thấy gì đó, phất phất tay trước mặt lão, khẽ gọi: “Ông chủ Vương!”

Lão lập tức quay đầu sang, hỏi: “Gì thế?”

“Đừng nhúc nhích!” Tôi thủ thế, lão không dám động đậy thật, còn bản thân tôi cẩn thận từng bước chầm chậm đi tới.

Lão ta rất căng thẳng, lo lắng nhìn tôi, tưởng trên vai mình dính cái gì, nghiêng mắt nhìn nhìn. Tôi bước đến ấn ấn vào ngực lão, thầm “Aida~” một tiếng, lập tức thu tay lại.

Lão ta không hiểu nổi tôi làm cái quỷ gì, khẽ hỏi: “Làm cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

Trong lòng tôi lúc này đã nắm chắc mấy phần, nhìn lão một cái rồi nói: “Tôi cảm thấy quần áo của ông rất lạ, ông mua ở đâu thế?”

Ông chủ Vương nhìn tôi như nhìn thằng thần kinh, bật cười: “Cậu có nhầm lẫn gì không, sao tự nhiên lại hỏi tôi câu này.”

Tôi nói: “Không nhầm chút nào đâu, ông chủ Vương. Mấy tháng trước,lần đầu tiên tôi đi đổ đấu, chú tôi bảo tôi đi mua đồ. Khi đó tôi cũngmuốn mua bộ quần áo leo núi này của ông, nhưng sau đó lại thôi không mua nữa, ông biết tại sao không? Tại vì… loại quần áo này có hai cái túi ởtrước ngực thoáng nhìn thì rất lớn, nhưng thật ra lại là giả, nó chỉdùng để trang trí. Lúc đó tôi nghĩ quần áo đi thám hiểm đương nhiên càng nhiều túi càng tốt nên đã mua một cái loại khác.”

Ông chủ Vương sờ sờ hai cái túi trước ngực, mặt hơi hơi biến sắc.

Tôi phủi tay, khẽ nói: “Cho nên tôi mới cảm thấy kỳ quái, vừa rồi cái gậy huỳnh quang của ông, còn cả thuốc lá nữa, rốt cuộc là móc từ đâu ra vậy, hả ông chủ Vương?” Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi, tôi cơ hồ bật ra tiếng: “Hay là —— hay tôi phải gọi ông là lão Dương mới đúngđây?”

Ông chủ Vương ngơ ngác nhìn tôi, một lúc lâu sau lão chợt phì cười,cơ thể mập mạp kia bắt đầu co rút lại, cứ như một quả khinh khí độtnhiên bị chọc thủng mà xẹp xuống vậy.

Tôi thấy vẻ ngoài của ông chủ Vương biến đổi từng chút một, dần dầnbiến thành khuôn mặt của lão Dương, thầm khẳng định mình đã đoán đúngrồi.

Cuối cùng thân hình hắn cũng thả lỏng, thở dài nói: “Ngô Tà không hổlà Ngô Tà, đệch mợ từ nhỏ cũng chỉ có cậu chơi xỏ tôi, tôi khó mà lừađược cậu một lần, đều bị cậu vạch trần hết cả.”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Bớt nói nhảm đi, cậu đang chơi trò gì ở đây thế?”

Hắn cười khổ một cái, khoát tay: “Nghe tôi giải thích, nghe tôi giảithích đã, ai da! Tôi cũng biết chuyện này không thể dễ dàng lừa cậuđược.”

Thấy tôi không tiếp lời hắn mới lên tiếng: “Mục đích của tôi khôngphải lừa cậu, nhưng không còn cách nào khác. Đợi lát nữa nghe tôi giảithích xong, cậu sẽ biết tôi bất đắc dĩ mới phải làm thế.”

Tôi thấy hắn tùy ý kiểm soát ngoại hình của mình, thậm chí có thể sửdụng khả năng này ngoài sức tưởng tượng của tôi, suy ra hắn đã biết mộtsố chuyện ở đây. Mục đích cả bọn mò đến cái chỗ này chắc chắn không phải là vì tiền, bởi vì một khi đã có năng lực này rồi thì tiền không còn là vấn đề nữa.

Nhưng với khả năng có thể nói là vô địch này rồi, hắn còn có chuyệngì cầu mà không được nữa, sao phải mò đến cái nơi quỷ quái này? Chẳng lẽ có năng lực này rồi vẫn chưa đủ?

Dẫu sao thì giờ đây tôi đã có thể khẳng định, lúc trước hắn một mựcnhờ cậy tôi chính là một cái bẫy có chủ đích mà tôi cứ thế ung dung rơivào. Nói cách khác bây giờ hắn lại sắp bắt đầu nói láo, tưởng tôi còntin tưởng hắn như trước nữa sao? Cái con rùa chết tiệt này, nếu tôikhống chế được năng lực kia, tôi nhất định sẽ biến hắn thành con heo.

Lão Dương thấy nét mặt tôi biến đổi, biết rõ dù bên ngoài tôi vẫn tỏra bình thản nhưng kỳ thực trong lòng đã phát hỏa đến cực độ, nhất thờichẳng biết làm gì để dập tắt lửa giận của tôi, chỉ đành im lặng đứngnhìn.

Ngây người một hồi, hắn đột nhiên thở dài, cứ như đã suy nghĩ thôngsuốt điều gì đó, liền móc từ cái túi trước ngực ra một tấm hình, nói:“Cậu xem cái này đi rồi tôi sẽ giải thích cho cậu.”

Tôi cầm lấy tấm hình: người trong hình là mẹ hắn, mái đầu đã điểm hoa râm vì một đời vất vả. Xem ra chuyện lão Dương phải ngồi tù mấy năm đãgiáng cho bà một cú sốc lớn. Mẹ hắn lúc còn trẻ rất đẹp, đối xử vớichúng tôi cũng rất tốt. Chúng tôi đều gọi bà là dì Xinh Đẹp. Cha tôi vàtôi mỗi năm đều đến thăm bà mấy lần.

Tôi không biết hắn cầm theo tấm hình này ra ngoài làm gì, nói: “Cậu có ý gì vậy?”

Hắn thở dài, chán nản cười khẩy: “Tôi không phải đã nói tôi cần tiềnsao? Thật ra tôi lừa cậu đấy, mục đích tôi tới chỗ này là vì mẹ tôi. Mẹtôi trong lúc tôi ngồi tù… đã đi rồi.”

Tôi à lên một tiếng, dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi nhìn hắn, nhíu mày hỏi: “Mẹ cậu… qua đời rồi?”

Hắn im lặng gật gật đầu, nói: “Ngay sau ngày ra tù, tôi vội vàng vềnhà, muốn cho mẹ tôi một sự bất ngờ. Nhưng đúng lúc tôi đẩy cửa phòng ra thì ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Mẹ tôi gục trên máy may khôngnhúc nhích. Tôi cho là bệnh tim của bà ấy tái phát, lập tức chạy đến đỡbà. Lúc tôi đỡ bà dậy, cậu biết con mẹ nó tôi nhìn thấy gì không?!”

Lão Dương nhắm mắt lại, thống khổ rên rỉ: “Mặt của bà… bị dính luôntrên máy may, kéo một cái mà toàn bộ bị rách ra hết, ôi trời ơi —— “

Tôi không biết mẹ hắn đã qua đời, nhất thời không biết phản ứng thếnào mới phải, chỉ biết đứng trân trân nhìn hắn. Lão Dương là người vôcùng hiếu thuận, hắn tuyệt đối sẽ không lôi chuyện mẹ hắn ra mà nóichơi.

Hắn xoa xoa trán, lại nói: “Sau khi làm lễ khâm liệm cho mẹ tôi xong, một mình tôi ở trong căn phòng trống không, nhất thời không biết nênlàm gì. Tôi cũng không dám ngủ, vừa nằm xuống là lại thấy hình ảnh mặtmẹ tôi bị dính vào máy may. Cứ như vậy chín ngày liền, tôi đã đói bụngmuốn chết, nghĩ thầm không bằng chết đói luôn cho rồi. Nhưng đúng lúcnày, đột nhiên tôi liền ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra,thật giống như có người ở đó nấu thức ăn. Tôi qua đó xem, thấy mẹ tôi tự nhiên lại xuất hiện, thấy tôi đến còn nói: chờ một chút, xong ngayđây.”

Tôi nghe đến đó liền ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Lão Dương tiếp tục nói: “Lúc đầu tôi còn tưởng do mình nhớ mẹ muốnđiên lên rồi nên mới xuất hiện ảo giác. Sau đó, tôi dần dần phát hiện có cái gì đó không đúng. Đây không phải là ảo giác. Không chỉ có tôi, ngay cả người bán thức ăn cũng nhìn thấy mẹ tôi. Lúc đó tôi biết rằng mẹ tôi đã thật sự trở lại, bà quả thật giống hệt với trước kia, ngay cả mùi vị thức ăn bà nấu cũng không khác xưa.

“Nếu là người khác có thể sẽ nghĩ mình gặp quỷ, nhưng tôi thì không.Tôi bắt đầu suy nghĩ chuyện này là sao đây? Dần dần tôi bắt đầu pháthiện, tình cảnh này có cái gì đó không ổn mà tôi không sao diễn tả bằnglời, nhưng lại không tìm được điểm mấu chốt. Cho đến một hôm, tôi ngồixem TV suốt đêm, kết quả là gì cậu có đoán được không? Đêm hôm đó độtngột bị cắt điện, cả khu chỉ nhà tôi là có điện, tất cả thiết bị điện dù không có điện vẫn mở được như thường, thậm chí không cần cắm phích.

“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc này, anh họ tôi gửicho tôi một phong thư, trong thư anh nói anh cũng gặp phải chuyện tươngtự. Lúc đó tôi hiểu được một phần, rằng chuyện này và cái cây thanh đồng kia chắc liên quan đến nhau.

“Tôi xem rất nhiều sách, biết được cái cây này có thể chính là HứaNguyện Xà Thần Thụ mà cổ nhân nhắc đến. Năng lực này của tôi có thểchính là từ cây thanh đồng mà ra. Lúc đầu tôi rất phấn khởi, tưởng mìnhsẽ phát tài. Nhưng đến khi tôi nghiên cứu kỹ hơn năng lực này, đồng thời sau khi bắt đầu có thể khống chế được nó, đã xuất hiện vấn đề.

“Một khi cậu dùng ý nghĩ để điều khiển năng lực này, nếu như cậukhông thể gạt bỏ tạp niệm, rất nhiều thứ sẽ trở nên hỗn loạn, sẽ hỏngbét hết. Cho nên có một ngày, lúc tôi thức dậy, nhìn thấy mẹ tôi ngồiquay lưng lại ở bàn may, vừa nhìn thấy bà ngồi trước máy may, tôi đã sợrun, rón ra rón rén đi tới, cậu biết tôi nhìn thấy gì không, ôi trời ơi, mẹ tôi… mặt của bà…”

Tay lão Dương khua khoắng nhiều động tác, nhưng rồi thật sự không nói thêm được câu nào nữa, lén thở dài vài tiếng.

Tôi nghe xong trong lòng thầm cảm thấy lạnh cả người, thật sự không cách nào tưởng tượng tình cảnh khi đó đáng sợ đến mức nào.

Lão Dương thất thần từ trong người lần ra được một điếu thuốc lá bỏvào miệng, không cần đến bật lửa đầu điếu thuốc đã đỏ rực. Hắn hít mộthơi thật mạnh, nói tiếp: “Bắt đầu từ lúc đó, tôi ý thức được loại nănglực này kinh khủng đến thế nào. Nhưng tôi không cam lòng, tôi rất muốnmẹ tôi quay về. Cho nên tôi phải tìm một người nữa tới đây, tìm mộtngười biết mẹ tôi, lại là người có tâm hồn vô cùng trong sạch, chính làcậu, lão Ngô. Đồng thời, tôi còn phải tiêu trừ hết năng lực này củamình.”

Tôi không nghĩ lão Dương vì chuyện này mà đến đây, nói: “Nhưng mà,lão Dương, chuyện này hình như là đi ngược lại ý trời, người chết khôngthể sống lại.”

Hắn nói: “Lão Ngô, tôi cũng không phải kẻ quá tham lam. Tôi chỉ muốnba năm, chỉ cần được sống bình an cùng mẹ tôi ba năm nữa thôi. Cậu đãnhiều lần đến nhà tôi, lẽ nào cậu đành lòng nhìn mẹ tôi chết trong côđơn như vậy sao?”

Tôi thở dài, nghĩ nếu như mẹ của hắn thật sự sống lại, liệu tôi cócòn dám đến nhà hắn nữa hay không. Cây thanh đồng này không biết kẻ nàođã dựng lên thẳng đứng ở nơi đây, thậm chí còn có năng lực ma quái. Cáingười này, rốt cuộc có được tính là người không đây.

Nghĩ nửa ngày, tôi lắc lắc đầu: “Chuyện này tôi không làm được đâu.Lão Dương, mẹ cậu đã chết, bà đã về với đất rồi, cậu… cậu hãy để cho bà đi đi, không nên cứ giữ bà như vậy.”

Lão Dương cười cười: “Từ từ đã, lão Ngô, cậu không hiểu. Chuyện nàychẳng liên quan gì đến chuyện cậu có muốn giúp tôi hay không, cũng là lý do tại sao tôi không nói với cậu mục đích chúng ta đến đây. Bây giờ tôi nghĩ mục đích của mình đã đạt được rồi.”

Tôi không hiểu hắn nói gì, hỏi: “Ý cậu là sao?”

Hắn giơ giơ tay, nói: “Thì cậu cứ thử một lần xem cậu có thể cụ thể hóa ra được thứ gì đó không.”

Tôi không biết hắn muốn làm gì, nhìn xuống hai tay mình, trong lòngthầm tưởng tượng ra hình dạng một tảng đá, cố gắng dùng ý niệm của mìnhthực thể hóa nó. Nhưng mà dùng sức hồi lâu, trên tay vẫn trống không.Không nghi ngờ chút nào, năng lực này rất khó sử dụng. Người bình thường rất khó khống chế tiềm thức của bản thân.

Lão Dương có chút đắc ý nói với tôi: “Cậu xem, loại năng lực này, khi cậu cố gắng làm gì đó thì nhất định không hữu dụng. Nếu không thì vừarồi lúc đói bụng hẳn là sẽ có vịt nướng bay tới rồi. Chỉ có một số tìnhhuống nhất định nó mới xuất hiện, khó khăn vô cùng. Lão Ngô, năng lựcnày chỉ có thể hướng dẫn mà không cách nào sử dụng, cho dù có qua huấnluyện đi chăng nữa cũng vô cùng khó khăn. Ví như nếu cậu muốn biến rathứ phức tạp như cái TV ở chỗ này thì có tưởng tượng cỡ nào cũng khôngra.”

Tôi nhìn hắn, “Ý cậu muốn nói khả năng này thụ động? Cần một người hướng dẫn tâm lý?”

Hắn gật đầu, “Đúng, ví như tôi vừa rồi nói với cậu những lời đó là để hướng dẫn những suy nghĩ trong não cậu hiện thực hóa ra một người ngồi trong nhà tôi cách đây cả trăm dặm.”

Tôi ngây người nhìn hắn, nói: “Vô lý, con mẹ nó cậu cho là tôi thực sự cái gì cũng tin sao?”

Lão Dương lắc lắc đầu, đúng lúc đó đột nhiên cây thanh đồng và khốihổ phách chấn động mạnh một cái. Hai người chúng tôi bị trượt chân,thiếu chút nữa đã ngã xuống. Vội vàng túm lấy dây xích bên cạnh câyđồng, cúi đầu xuống nhìn chỉ thấy dưới chân chúng tôi là vực thẳm, giống như có thứ gì đó đang quằn quại. Mỗi lần nó ngọ nguậy, cây thanh đồnglại bị rung lắc dữ dội tựa như động đất, đứng cũng không vững.

Tôi túm chặt dây xích trên cây thanh đồng, cảm thấy kỳ lạ, trong đầunghĩ ra một chuyện, quay đầu lại hỏi lão Dương: “Đúng rồi, lúc nãy cónhững âm thanh kỳ quái “Híc híc híc” ấy, có phải cũng do cậu hiện thựchóa ra không vậy?”

Lão Dương cũng nghi ngờ nhìn nhìn phía dưới, gật đầu nói: “Đúng vậy,tôi dùng âm thanh này để dụ cậu vào bên trong, sau đó tôi đứng bên ngoài đánh ngất ông chủ Vương. Cái vô tuyến điện kia quấy nhiễu, chẳng qua là không muốn để cho cậu nghe thấy tiếng tôi và ông chủ Vương đánh nhauthôi.”

Tôi nhíu mày, kêu lên: “Nếu thế không biết chấn động này là do cái gì gây ra?”

Lão Dương cũng đổi sắc mặt, nói: “Tôi cũng không biết, nhưng mà lãoNgô này, khi nhìn thấy cây thanh đồng ấn tượng đầu tiên của cậu là gì?”

Tôi vừa nghe hắn nói như vậy, đột nhiên sợ run cả người, “Tôi nghĩ…là nó thông đến Địa ngục…” Vừa nói vừa nhìn xuống phía dưới, “Không thểnào, cậu không định nói… cái thứ này… là…”

Lão Dương đá mạnh tôi một cước, kêu to: “Đồ ngốc, đừng có hoang tưởng!”

Vừa dứt lời, một con mắt khổng lồ hiện ra trong bóng đêm đen như mựcbên dưới, con ngươi màu tím híp lại thành một đường ti hí quái quỷ,trông như mắt mèo.