Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Tôi vừa thúc ngựa tiến lên, vừa nhìn theo hướng Bàn Tử chỉ. Xuyên qua đám cây cối lưa thưa tôi thấy ven hồ có khoảng ba mươi người và hơn năm mươi ngựa đang tụ tập rất đông vui, là một đoàn ngựa thồ rất lớn. Những người đó đang dựng trại ven hồ, có vẻ muốn nghỉ chân qua đêm ngay bênbờ hồ này. Trong đám người có một cô gái đang mở thứ gì đó giống nhưrada ra điều chỉnh thử. Tôi nhìn qua ống nhòm, nhận ra cô gái kia khôngphải ai khác, mà chính là A Ninh ở Hải Nam.
Tôi chửi thề một tiếng, cô ả cũng đến nơi này chứng tỏ những gì chúng tôi suy đoán đều đúng. Người dây dưa với chú Ba chỉ e đúng là họ, không biết công ty mò thuyền vét bùn này đi vào đất liền làm gì.
Hoa hòa thượng thấy đoàn ngựa thồ dưới núi, sắc mặt liền thay đổi, nhỏ giọng hỏi Trần Bì A Tứ phải làm sao bây giờ.
Trần Bì A Tứ liếc mắt một cái, cười khinh khỉnh: “Tới đúng lúc lắm,chứng tỏ chúng ta không đi nhầm đường. Cứ tiếp tục đi thôi, mặc xác bọnchúng.”
Tôi lấy ống nhòm nhìn kĩ từng người mộtnhưng không thấy chú Ba đâu cả. Có điều nếu chú Ba rơi vào tay bọn họ, e là sẽ không dược tự do đi lại, có khi nào đang bị nhốt trong mấy cáilều vải kia chăng? Điều khiến tôi cảm thấy không thoải mái chính là mộtnửa số người dưới kia hình như đều đeo súng trường K-56 (1) trên lưng,ngoài ra tôi còn thấy cả điện thoại vệ tinh và rất nhiều thiết bị hiệnđại khác. Bàn Tử thấy súng phát thèm, đốp lại Trần Bì A Tứ: “Này lãogià, ông cứ nói không mua súng, giờ hãy xem người ta vai vác súng, đạnlên nòng đuổi theo tới đây, nếu xảy ra va chạm thì đối phó kiểu gì? Haylà định lấy chậu rửa mặt làm khiên, dùng băng vệ sinh mà đánh bọn họ?”
Trần Bì A Tứ liếc Bàn Tử một cái, lắc lắc đầu rồi cười nói:”Làm nghềnày xưa nay chúng ta chưa bao giờ dựa vào nhân số, đến vùng núi tuyếtngươi sẽ biết đi theo ta là lựa chọn chính xác.”
Khi trao đổi với nhau chúng tôi đều dùng phương ngữ, Thuận Tử khôngthạo tiếng Hán nên không nghe ra được. Tuy nhiên Thuận Tử dẫn đường đãnhiều năm, cũng biết khách nói chuyện thì đừng nghe, nghe nhiều quákhông chừng người ta giết mình diệt khẩu.
Chúng tôi tiếp tục hướng lên phía trên, cho đến khi trước mắt xuấthiện mấy căn nhà gỗ tồi tàn có cửa sắt, bên trên còn viết khẩu hiệu:“Lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc là bất khả xâm phạm.”
Thuận Tử cho chúng tôi biết đây là trạm tiếp tế cho những trận đánhtiền tiêu. Sau cuộc hội đàm đa phương, mấy trạm gác ở đây đều chuyển đicả, nơi này trở nên hoang phế. Mấy trạm gác trên vùng tuyết cũng khôngcòn ai nữa, nếu chúng tôi cứ đi lên mãi thì sẽ có cơ hội được thấy.
Màn đêm buông xuống, chúng tôi ở tạm trong này một đêm, sáng sớm hômsau thức dậy bèn gấp rút lên đường. Thuận Tử đã cảm thấy kỳ quặc, hiếmcó khách du lịch nào lại bạt mạng như chúng tôi, nhưng dù gì cũng đãnhận tiền nên vẫn thuận theo.
Khi chúng tôi thức dậy thì tuyết cũng bắt đầu rơi, nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống. Người miền nam rất khó có thể thích ứng với thờitiết này, ngoại trừ Bàn Tử và Diệp Thành, những người khác không khỏicảm thấy thân thể mình đông cứng.
Cứ đi mãi rồi cũng tiến vào vùng núi phủ tuyết, chúng tôi rốt cuộc đã thấy tuyết đọng trên mặt đất. Ban đầu lớp tuyết còn mỏng, càng lên caocàng dày, cây cối ngày càng ít, các loại đá tảng lại nhiều thêm, Trần Bì A Tứ nói đó là dấu vết của một công trình đã được xây dựng ở đây.
Đến giữa trưa thì bốn phía xung quanh chúng tôi bao phủ trong một màu trắng xóa, lớp tuyết trên mặt đất dày đến độ phủ kín cả lối đi, tất cảchỉ biết đi theo Thuận Tử cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường.
Đúng lúc này bỗng nổi lên một trận gió to, Thuận Tử quan sát đám mâyrồi hỏi nhóm chúng tôi hay là hôm nay chỉ đi đến đây thôi? Xem chừng sẽcó gió to, núi tuyết đã hơi nghiêng ngả rồi, tiếp tục đi lên có thể sẽgặp nguy hiểm.
Trần Bì A Tứ lập tức khoát tay, bảo hắn cứ từ từ. Chúng tôi dừng lạinghỉ ngơi, ăn chút lương khô, vài người thì ngắm phong cảnh xung quanh.
Chúng tôi đang ở trên lưng chừng một ngọn núi thấp, có thể nhìn thấycánh rừng nơi chúng tôi bắt đầu tiến vào. Lão dõi mắt nhìn ra xa rồi chỉ vào một dải đất trũng, nói với chúng tôi. “Thời cổ khi xây lăng mộngười ta thường lấy vật liệu tại chỗ, ngươi xem mảng rừng kia rõ ràngthưa thớt hơn những cánh rừng gần đó rất nhiều, trăm năm trước chắc chắn là có người phát quang cây mà thành. Vả lại dọc đường tới đây chúng tađi đứng hơi vất vả nhưng không có chướng ngại gì đặc biệt khó qua, gầnđây chắc chắn từng có một công trình cổ đại, thế núi ở đây từng có người tu sửa. Chúng ta đã đi đúng hướng rồi, phải tiếp tục hướng lên caonữa.”
Diệp Thành hỏi: “Lão gia, dãy núi này có hơn mười ngọn đều bắt đầu từ đây đi lên, chúng ta tìm kiểu gì bây giờ?”
Trần Bì A Tứ nói: “Cứ vừa đi vừa quan sát, đầu rồng hẳn phải có điểmđặc biệt. Chỗ địa mạch ngắt quãng chính là long huyệt, nơi này nhiều núi nhưng địa mạch chỉ có một, chúng ta đang đi dọc địa mạch, không sợkhông đến nơi, cùng lắm là mất nhiều thời gian thôi.”
Tôi nhìn theo hướng nhìn của Trần Bì A Tứ, chỉ thấy từng mảng từngmảng cây cối, trông chẳng có gì khác nhau, trong lòng không khỏi cảmthấy xấu hổ.
Quay đầu nhìn Muộn Du Bình, tôi đã thấy hắn chăm chú nhìn lên núituyết phía trước; đôi mày khẽ nhíu lại, tựa như đang lo lắng điều gì.Tôi biết chắc hỏi hắn bây giờ cũng như không, bèn xoay người tìm Bàn Tửnói chuyện phiếm.
Thuận Tử nghe chúng tôi nói muốn đi tiếp lên trên, bèn thở dài, lắcđầu nói nếu muốn lên cao hơn nữa sẽ không thể cưỡi ngựa, phải dùng đếnxe trượt tuyết kéo bằng ngựa. Núi Trường Bạch vào mùa đông thật ra lạilà nơi giao thông thuận lợi nhất, ngoại trừ những khi có bão tuyết, bình thường dùng ngựa kéo xe trượt tuyết là có thể đến bất kì nơi nào ngựacòn đi được. Nhưng một khi gió nổi lên thì chúng tôi tuyệt đối phải nghe lời hắn, hắn nói quay lại là quay lại, tuyệt đối không được có ý kiến.
Chúng tôi đều gật đầu đồng ý, lập tức dỡ hết hành lí xuống, đặt lênxe trượt tuyết. Chuẩn bị xong xuôi, Thuận Tử hô lớn rồi quất roi thúccon ngựa của mình đi trước dẫn đường, ngựa chúng tôi tự động theo sau,cả đoàn người lướt đi như bay trên đất tuyết .
Vừa mới ngồi vào xe trượt tuyết tôi cảm thấy rất thích thú, cái nàycũng giống như đi bằng xe chó kéo vậy. Nhưng chỉ lát sau, không biết cóphải vì gió lớn hay ngồi trên xe trượt không thể nhúc nhích mà tứ chiđều lạnh run lên, thân thể cứ như mất hết tri giác. Vì đây là đường núinên ngựa chạy không được êm, cứ xóc nảy liên tục. Bàn Tử vì quá nặng nên mấy lần bị lật xe, ngã dúi vào đống tuyết làm chúng tôi cũng lại phảidừng lại chờ.
Chúng tôi cứ chạy mãi như thế cho đến khi màn đêm dần buông, gió càng lúc càng mạnh, ngựa chạy ngày càng chậm. Chúng tôi phải đeo kính chắngió mới có thể nhìn rõ phía trước, khắp nơi đã trắng xóa một màu khôngbiết là tuyết rơi trên trời xuống hay là tuyết lở trên núi xuống. Tiếnggió thổi vù vù bên tai, muốn nói một câu thôi mà mới mở miệng ra giólạnh đã thốc thẳng vào vòm họng, nói theo cách của Bàn Tử là mấy câuchửi thề cũng muốn đông cứng lại trong cổ họng rồi.
Chạy một hồi lâu, cuối cùng con ngựa dẫn đầu của Thuận Tử cũng dừnglại. Tôi mơ hồ thấy có gì đó không ổn, bây giờ mới 2h chiều, sao trời đã xám xịt như tro rồi? Chúng tôi chạy ngược gió, nhanh chóng bắt kịpThuận Tử, chỉ thấy hắn vừa xoa xoa cổ vừa quan sát bốn phía, mặt nhănmày nhó.
Chúng tôi vây lấy Thuận Tử hỏi hắn xem có chuyện gì, hắn tặc lưỡi một cái: “Gió to quá, hơn nữa nơi này hình như đã xảy ra tuyết lở, nhìnkhông giống lần trước tôi đi qua. Còn nữa, mọi người nhìn xem, trước mặt toàn là tuyết từ trên núi lở xuống, vừa dày vừa xốp, tiến lên một bướclà tuyết ngập đến tận bụng ngựa, lũ ngựa không chịu đi qua đâu. Loạituyết này bên trong còn có bọt khí, rất dễ sụp xuống, cực kì nguy hiểm,nếu đi tiếp sẽ không thể tụ tập cùng nhau.”
“Vậy phải làm gì bây giờ?” Phan Tử nhìn trời, “Xem chừng thời tiết hôm nay không tốt, có nên quay về không?”
Thuận Tử hết nhìn bầu trời lại nhìn sang chúng tôi, nói: “Cũng chưachắc, nhưng một khi gió nổi lên thì phải ít nhất hai ngày hai đêm mớitạm ngừng, nếu chúng ta cứ ở lì lại đây thì chỉ có con đường chết. Không xa về phía trước có một trạm gác biên phòng bỏ hoang, chúng ta có thểvào đó tránh gió tuyết. Tôi thấy bây giờ có muốn quay lại cũng không kịp nữa rồi, chỉ còn cách đi bộ qua đó thôi.”
Bàn Tử đè chặt cái mũ che tai trên đầu, nhón chân tiến thử một bước,kết quả bị lún vào tuyết đến đùi. Hắn chật vật nhích lên từng bước, chửi thề: “Con bà nó chứ, cứ như hành xác.”
Chúng tôi xỏ giày đi tuyết vào chân, ngược gió mà kéo xe trượt ngậpsâu trong tuyết, chật vật tiến lên. Chỗ này là đầu ngọn gió, nằm chínhgiữa hai sườn núi, gió rất lớn chả trách sao có tuyết lở. Chúng tôihướng về phía đầu ngọn gió, Thuận Tử nói cứ đi khoảng một tiếng nữa sẽtới trạm gác, nhưng lại không tính tới chuyện chúng tôi đang ì ạch tiếnlên như rùa. Mà hình như Thuận Tử đã nhầm đường, chúng tôi đi hơn 6tiếng, đến khi trời chạng vạng vẫn không thấy bóng dáng cái trạm gác kia đâu.
Thuận Tử bối rối đi qua đi lại, bỗng “Ai da!” một tiếng: “Xong rồi, tôi biết trạm gác ở đâu rồi!”
Chúng tôi vây quanh, thấy sắc mặt hắn cực kì khó coi: “Sao tôi lạikhông nghĩ ra chứ, chỗ này vừa có tuyết lở, hẳn là trạm gác bị tuyết vùi mất rồi. Có khi nó nằm ngay dưới chân chúng ta cũng nên, bảo sao tìmnửa ngày trời mà không thấy!”
Phan Tử thở dài, nói một câu, dựa theo khẩu hình chính là: “Mẹ cái đất chết tiệt này!”
Bàn Tử gào lớn hỏi Thuận Tử: “Vậy bây giờ tính sao? Ngựa thì không có, lẽ nào chúng ta phải chết ở đây sao?”
Thuận Tử chỉ chỉ về phía trước: “Còn một hi vọng cuối cùng, tôi nhớgần đây có một suối nước nóng nằm trong một sườn núi, nhiệt độ rất cao.Nếu có thể đến đó, chúng ta có thể ăn lương khô sống tạm vài ngày, suốinước nóng kia tương đối cao, chắc vẫn chưa bị tuyết vùi. Chẳng may tìmkhông được thì chỉ còn cách dựa vào ý chí sinh tồn, từng bước từng bướcmột mà quay về.
“Anh có dám chắc chắn không đó?” Bàn Tử bắt đầu không tin tưởng Thuận Tử.
Thuận Tử gật đầu: “Lần này tuyệt đối không sai, nếu không tìm được suối nước nóng thì anh cứ trừ tiền công của tôi.”
Tôi cười khổ trong lòng. Con mẹ nhà anh chứ, nếu thực sự phải trừtiền công của anh thì chỉ e đến kiếp sau chúng tôi mới có cơ hội.
Mọi người đeo lên vẻ mặt như đưa đám, theo Thuận Tử tiến lên trên.Càng đi trời càng tối, Thuận Tử lấy dây thừng ra buộc vào từng ngườichúng tôi. Do tầm nhìn bị hạn chế, không thấy rõ người, gọi cũng khôngnghe tiếng nên chỉ còn cách dùng dây thừng mới có thể tập hợp chúng tôilại một chỗ.
Tôi đi mãi đi mãi cho tới khi mắt hoa lên, không thể nhìn rõ đượcnữa. Người phía trước càng lúc càng xa, người đằng sau càng lúc càng tụt lại. Tôi nhìn trước nhìn sau đều không thấy bóng người, trong lòngtrống rỗng, thầm nghĩ phải chăng lên núi vào lúc này là một sai lầm,không lẽ mình phải bỏ mạng ở đây? Không đâu, bước đi của Thuận Tử vẫnrất ổn định, tuy tôi không nhìn thấy hắn nhưng có thể cảm nhận đượchướng đi của sợi dây thừng truyền lại rất kiên định, hẳn là đã quen đứng vững trong gió tuyết, chắc đi theo hắn sẽ không sao đâu.
Tôi vừa tự an ủi mình vừa tiếp tục tiến về phía trước, chợt thấytrong màn tuyết trước mặt xuất hiện một bóng đen mờ mờ ảo ảo, thoạt nhìn không thể nhận ra là ai. Đi được vài bước, bóng đen kia đột ngộtnghiêng ngả rồi ngã nhào xuống tuyết. Tôi vội vàng chạy tới xem xét, thì ra người gục xuống tuyết đó chính là Thuận Tử.
Muộn Du Bình từ phía sau cũng vừa đuổi kịp, thấy đó là Thuận Tử bènnhanh chóng đỡ hắn đứng lên. Chúng tôi khoác vai Thuận Tử rồi kéo mạnhdây thừng để những người khác nhanh chóng tập trung lại.
Bàn Tử vừa nhìn thấy Thuận Tử, nét mặt đã trở nên vô cùng cổ quái,hét lớn: “Con mẹ nhà hắn làm dẫn đường kiểu gì vậy? Không biết đườngcũng chưa nói, đằng đây chúng ta còn chưa ngất hắn đã xỉu rồi. Chúng tabiết làm sao bây giờ?” Hắn còn định mắng tiếp nhưng nửa câu sau đã bịmột cơn gió vừa thổi tới cuốn đi mất.
Tôi phóng mắt nhìn ra xung quanh, trời đất ơi, tình hình bây giờ đãkhông kiểm soát được nữa rồi. Gió dữ cuốn theo vô vàn bông tuyết đập vào nham thạch, vờn quanh chúng tôi, cách một mét đã không thấy gì, đến cảnhững dấu chân cũ của chúng tôi cũng bị gió thổi bay biến. Chúng tôikhông thể phân biệt phương hướng, mỗi khi gió dữ thổi qua, đến đầu cũng không ngẩng lên nổi, bây giờ mà đứng lên sẽ bị gió thổi bay mất.
Mặt mũi ai nấy đều trắng tái, mắt Trần Bì A Tứ còn nổi cộm lên, xemra lão già này gặp phải hoàn cảnh khắc nghiệt cực độ đã rơi vào trạngthái nửa hôn mê rồi. Nếu Thuận Tử không ngã xuống thì chắc lão cũngkhông thể chịu đựng lâu hơn nữa.
Phan Tử nói: “Chúng ta không thể đứng đây chờ chết, suối nước nóng có lẽ ở ngay gần đây thôi. Chúng ta sẽ nối thêm dây thừng, tản ra tìmkiếm, ai tìm được thì kéo dây thừng làm tín hiệu.”
Mọi người tản ra xung quanh, tôi cũng không biết mình đang đi vềhướng nào, mới đi vài bước đã hoa mắt chóng mặt, cảm giác tê dại theo tứ chi truyền khắp thân thể. Trước đây tôi xem rất nhiều phim đều nói ởtrên núi tuyết, người ta càng đi sẽ càng nguy khốn, lỡ ngủ quên thì sẽvĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Có người còn sinh ra vô vàn ảo giác,ví dụ như trước mặt hiện lên bát cơm nóng hổi chẳng hạn.
Tôi ra sức nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng lại không thể kiêntrì cho nổi. Mỗi bước đi là mắt giống như đeo thêm một khối chì, nặng nề đến nỗi chỉ chực cụp xuống.
Đúng vào lúc ai nấy tưởng chừng mất hết hi vọng, đột nhiên lại ngheBàn Tử kêu lên một tiếng, do gió quá mạnh nên không nghe rõ hắn kêu cáigì. Tôi nhìn lại, chỉ thấy bóng hắn thoắt cái đã biến mất. Muộn Du Bìnhlập tức quay đầu, phái hiện dây thừng trên mắt đất đột ngột bị kéo mạnh, mặt lập tức biến sắc, thét to: “Không xong rồi! Mau cởi dây thừng, cóngười thụt xuống hố tuyết!”
Lời còn chưa dứt, tuyết dưới chân hắn đã đột ngột sụp xuống, cả người hắn bị dây thừng kéo vào hố tuyết, kế đến là tôi – người đứng gần hắnnhất. Chúng tôi bị Bàn Tử kéo vào trong tuyết từng người một giống nhưmột chùm nho, cứ lăn lông lốc không biết bao lâu mới dừng lại.
Mắt tôi bị tuyết bịt kín, không tài nào mở ra được, chỉ nghe tiếngPhan Tử bảo mọi người đừng nhúc nhích. Anh ở cuối dây thừng, đợi anh bòxuống rồi tính sau.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe tiếng Diệp Thành kêu lên: “Khoan đã!Tiên sư nó, đừng ai đi xuống, trong đống tuyết kia có cái gì vậy?”