Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 - Chương 102: Đêm thứ ba: Người trong sương mù




.


Ở trong đây, ngoài trừ tiếng nước ầm ầm ở ngoài thì gần như không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì khác, vậy nên giọng nói này cực kỳ đột ngột, bất chợt vang lên, tôi không kịp đề phòng, giật mình đến toát mồ hôi lạnh.

Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đó có phải là người của chú Ba hay không? Lẽ nào ở đây vẫn còn có người sống sót?

Giọng nói vừa vang lên, có thể khẳng định là có người đang nói chuyện. Tôi biết không phải mình bị ảo giác, trước đấy tôi còn không quá kỳ vọng có thể gặp được người sống, lần này đúng là làm tôi an tâm hơn một chút. Tôi dừng độc tác, thò đầu ra nhìn ra phía đằng sau Bàn Tử, nhưng chỉ toàn thấy cành cây khô chất cao ngút đan gài vào nhau, ánh sáng lại yếu ớt, không nhìn rõ được cái gì.

Chắc là người của chú Ba rồi, tôi nghĩ như vậy, trong khu rừng này không thể còn có những người khác được nữa, nếu đột ngột đụng phải một người, chỉ có thể là người của chú Ba mà thôi. Có lẽ đây là người ban nãy đã gọi tôi, sau đó trước khi tôi té ngã xuống ao bùn thì bị nước cuốn tổi đến nơi này, nghe lời nói vừa nãy thì hình như người này đang nói chuyện với ai khác, vậy có thể không phải chỉ có một người.

“Ai đang ở đó?” Tôi gọi một tiếng, mắt nheo lại cố gắng nhìn về phía đó. Nếu ở đây gặp được người của chú Ba thì đúng thực là ông trời phù hộ, có thể biết tăm tích và gặp được chú Ba rồi.

Nhưng đợi mãi hồi lâu, phía sau Bàn Tử vẫn hoàn toàn yên lặng, không có bất kỳ hồi âm nào. Bên kia miệng thú bị cành cây che lấp như đông cứng lại, cũng không có động tĩnh gì.

Tôi lập tức cảnh giác, trong lòng có một dự cảm không lành, vừa lần mò lấy một cây gậy gỗ dài, nhặt lên cầm lấy, sau đó từ từ tới gần nơi đó. Vừa đi được mấy bước, chợt tôi nghe từ trong đống cành cây lại vang lên một âm thanh yếu ớt: “Cậu Ba?”

Âm thanh đó vô cùng kỳ dị, phát âm rất nhanh, có điều quả đúng là giọng nói của con người, lại còn gọi biệt hiệu của tôi nữa, tôi lập tức an lòng, như vậy chắc chắn là người của chú Ba rồi. Hơn nữa nhất định còn quen biết tôi nữa.

Tôi liền thở phào nhẹ nhõm: “Là tôi đây!” Tôi lập tức nhào tới, gạt đống cành cây ra, vừa gạt vừa hỏi: “Ai ở trong đó? Có phải bị mắc kẹt hay không, đừng lo, tôi tới cứu ngay!”

“Cậu Ba?” Từ sâu trong đống cành cây lại vang lên câu hỏi.

“Là tôi đây! Tôi đây!” Tôi lại gọi, vừa dọn đống cành cây ra thành một cái lỗ, ló đầu vào cái lỗ đó tìm xem ai kẹt trong đó.

Đã đào bới ra được một đoạn khá lớn rồi mà vẫn không thấy người nào cả, bên trong toàn là cành cây mục nát, người ở trong đó cũng không nói gì nữa. Tôi lấy làm lạ, chửi thề một câu bằng giọng Trường Sa, nói: “Ôi cái mụ nội nhà nó, rốt cuộc đứa nào ở bên trong, giở trò quỷ gì đấy, nói một câu xem đang ở chỗ nào nào.”

Gọi mấy tiếng liền vẫn không có hồi đáp, tôi cảm thấy có chút không ổn, nghe giọng nói của người đó không giống như đang bị thương hoặc bị mắc kẹt không cử động được, nghe tiếng tôi gọi như thế cũng phải đáp gì chứ, sao gọi lâu thế rồi mà cứ im bặt như vậy? Hay là, người đó không nghe rõ tôi đang nói cái gì? Hay là đã ngất rồi?

Nghĩ tới đó, tôi đột nhiên nhận ra, tuy bản thân tôi không bị ảnh hưởng gì, nhưng trong đầm lầy ban nãy toàn là khí đen, ở đây chắc cũng có một ít, người này có thể cũng bị rắn cắn rồi. Nếu trúng độc nặng quá thì nhất định là thần trí lẫn lộn, hoặc nếu không bị rắn cắn thì cũng có thể bị dòng nước ban nãy xô đẩy mà đầu bị va đập, không nghe rõ tôi nói cái gì.

Nghĩ vậy, tôi không gọi nữa, cắn răng cố gắng đào bới đống cành cây, muốn đào người này ra ngoài, nếu đối phương quả thực trúng độc, vậy thì phiền phức to rồi, tôi một thân một mình sao chăm sóc nổi cho hai người, nhưng cũng không thể làm lơ vờ như không biết gì được.

Đống cành cây này cao chừng sáu, bảy mét, nhìn không lớn, nhưng phải đào ra một cái lỗ to tướng để tìm người thì tương đối khó khăn, tôi nén nhịn đau đớn, lấy tay gạt đống cành cây ra, tìm suốt hai ba phút mới đào ra được một chút không gian, tôi lập tức nhoài vào trong tìm, nhìn về phía âm thanh kia lúc nãy vang lên.

Vốn tôi tưởng sẽ nhìn thấy một người kẹt trong đó, thế nhưng, điều khiến tôi ngạc nhiên đến há hốc chính là, trong đống cành cậy ấy vậy mà lại không có bất cứ cái gì cả, không hề có người nào, phía bên kia chính là cái miệng thú.

“Thế là thế nào?” Tôi mắng một tiếng, lời còn chưa dứt, bỗng nhiên ở ngay bên cạnh cái lỗ do tôi đào ra từ đống cành cây bất chợt vang lên một âm thanh âm u yếu ớt, nghe như tiếng quỷ mỵ.

“Cậu Ba?”

Âm thanh kia gần như vang lên ngay bên cạnh lỗ tai tôi, tôi sợ đến sởn hết da gà, suýt thì té ngã xuống khỏi đống cành cây, quay phắt đầu nhìn lại, liền phát hiện ra ở một bên cái lỗ, trong bóng tối nơi các cành cây đan chéo nhau, có một người cũng đang nhoài người giống tôi, trong khe hở lộ ra một cặp mắt đỏ ngầu như máu, đang nhìn tôi chằm chằm.