Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 - Chương 122: Điểm cuối




Editor:EarlPanda

*****


Bên dưới làn nước sâu đến thắt lưng, ánh đèn mỏ chiếu rõ đến tận đáy, vốn tôi cứ tưởng dưới chân mình vẫn là đá vụn nhỏ li ti, không ngờ, không biết từ bao giờ mặt đất dưới đáy nước đã thay đổi. Trong lớp đá vụn dưới chân chúng tôi bắt đầu có những phiến đá hình thù kỳ quái, tôi lấy tay mò xuống sờ thử, phát hiện hóa ra đó chính là những mảnh vỡ của các vò gốm mà chúng tôi đào được từ trong con thuyền chìm trong thành ma.

Những mảnh vỡ này bị chôn dưới lớp đá vụn, chỉ lộ ra một phần nhỏ, phải nhìn kỹ mới phân biệt được với đá vụn, chứng tỏ ở đây bắt đầu có dấu vết hoạt động của con người thời cổ rồi. Nhưng nhìn số lượng thì hình như không ít, chúng đều ẩn dưới lớp đá vụn.

Mọi người bắt đầu dùng chân gạt lớp đá vụn ra, chả mấy chốc, lộ ra càng ngày càng nhiều mảnh vỡ nhỏ. Bàn Tử giơ đèn mỏ lên cao, soi khắp bốn phía nơi chúng tôi đứng một lượt, để chúng tôi nhìn rõ thêm tình hình dưới đáy nước.

Bên dưới lớp đá vụn có lẫn lộn vô số mảnh sành, chôn cũng không sâu lắm, kéo dài từ chỗ chúng tôi đứng đến xa tít phía trước, không thấy điểm cuối. Hơn nữa, càng đi về phía ký hiệu của Muộn Du Bình chỉ, số lượng mảnh sành lại càng nhiều, trông như thể là bị cái gì từ phía đó gạt sang đây vậy.

Bàn Tử đào sâu hơn nữa, phát hiện ra bên dưới sâu hơn cũng đầy những mành vò vỡ, với số lượng như thế, không thể nào tính sơ được trước kia rốt cuộc có bao nhiêu vò đã được chôn ở đây. Những mảnh sành vỡ dưới nước góc cạnh sắc nhọn cứ như lưỡi dao, nằm lẫn trong các mảnh vỡ còn có những mảnh xương người, mục nát đến mức đầy lỗ thủng trên bề mặt, hơn nữa cũng không đầy đủ, có một số mảnh xương thậm chí còn có ít tóc người dính lên nữa, nhìn mà phát tởm.

Cảnh tượng này rất giống cảnh đồ sứ la liệt phủ kín đáy biển ở gần Hoàng Sa mà tôi từng nhìn thấy ngày trước. Lúc đó, khắp đáy biển toàn là đồ sứ. Nhưng đồ sứ chôn trong lớp cát biển màu trắng, trông vừa cổ kính vừa thần bí, còn đống vò gốm xấu xí này chôn trong lớp đá vụn, bên trong lại còn có xương và tóc người, nhìn mà chỉ thấy gớm ghiếc.

Nhìn những mảnh xương, chúng tôi đều nổi da gà. “Đây là cái thứ quái quỷ gì?” Bàn Tử líu cả lưỡi.

Tôi kể lại với bọn họ chuyện xảy ra sau khi đào được con thuyền chìm trong thành ma, nhưng bọn họ vẫn chưa hiểu rõ lắm. Tôi bèn giải thích lại về những vò gốm tìm được khi ấy. Dựa vào lời của Ô Lão Tứ và nội dung phù điêu, có thể thấy đây cũng là một loại tế phẩm cho rắn.

“Chẳng lẽ đằng sau này cũng có thuyền chìm?” Bàn Tử vừa khua khua đèn mỏ vừa nói.

Tôi lắc đầu, đoán có lẽ không phải thuyền đâu. Thứ nhất, không thể có con thuyền nào lại chìm ở dưới lòng đất sau đến thế này, trừ phi cái hồ này có một đường nước thông ra bên ngoài. Thứ hai, những vò gốm này thuộc vào hàng tế phẩm cho rắn, chắc chắn phải bày ở những nơi có liên quan đến hoạt động thờ cúng tế tự, tôi nghĩ nơi đây chắc chắn có liên quan đến tôn giáo Tây Vương Mẫu. Hơn nữa, số lượng vò gốm nhiều đến vậy, xem ra loại vò này vào thời kỳ đó không phải thứ gì hiếm có.

Tôi vẫn tương đối tán thành với quan điểm của Ô Lão Tứ, cho rằng đây là một loại tế phẩm, chỉ có điều vẫn không biết ý nghĩa của nó. Tôi lại nhớ lại tiếng hét thảm thiết của Ô Lão Tứ lúc đó, không khỏi cảm thấy lòng bàn chân như bị châm thêm phát nữa.

Nhớ lại những trải nghiệm ở thành ma, tôi vẫn nghĩ mà ghê, có điều ở đây cũng sẽ không gặp phải bất trắc giống thế. Xem mức đổ tổn hại của các vò gốm này, chắc chắn không còn lũ sâu nữa rồi, xương người cũng mục nát rồi, động cái là nát như tương. Những thứ này bị ngâm đến hơn một ngàn năm, chưa rữa thành cát bụi đã là may lắm rồi. Hơn nữa, vò gốm có thể hút nước, cho dù có phong kín vò rồi, nhưng ngâm trong nước lâu đến thế, nước vẫn có thể ngấm từng chút từng chút vào, bên trong chắc chắn là đầy nước, lũ sâu chỉ có nước chết đuối.

“Nhiều tế phẩm đến thế, liệu tiếp theo đây có phần mộ Tây Vương Mẫu hay không?” Một gã người làm của chú Ba hỏi.

Suy nghĩ một chút, cũng không phải là không có khả năng này. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ mà thôi. Tôi nghĩ thầm tốt nhất là không phải.

Bàn Tử bảo: “Mặc xác nó là cái gì, chúng ta cứ phải cẩn thận chút. Đừng có giẫm lên những cái vò này nữa, không biết mấy mẩu xương này có độc hay không. Tiểu Ngô chú phải mau mau rửa vết thương đi, không kẻo bị nhiễm trùng, lại phải cưa chân đi thì thảm rồi. Vơi cả, những thứ này là tế phẩm hiến cho lũ rắn, vậy có thể ở đây có lũ rắn cổ gà rừng đấy, phải cẩn thận vào.”

“Cám ơn đã quan tâm.” Tôi tức giận trừng mắt lườm anh ta. Anh ta chẳng thèm để bụng mà nói: “Nói đến kỳ lạ, hình như từ lúc vào đây đến giờ vẫn chưa thấy con rắn nào, lũ lạp xường này không biết treo đi đâu rồi?”

Không biết lúc trước là tôi giẫm phải mảnh xương sọ hay là mảnh sứ vỡ, nhưng mà dù là cái nào cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Lúc này, Hắc Hạt Tử lặn xuống nước, lôi từ trong một vò gốm ra một hộp sọ chỉ còn một nửa, phần ót bị vỡ mất. Có thể thấy bên trong hộp sọ còn một chút chất keo dính màu xám, kết cấu giống như tổ ong, đây chính là kiệt tác của bọ ăn xác chúa. Vì sao trong cái đầu lâu này lại có bọ ăn xác chúa thì không thể khảo chứng được nữa, nhưng có thể suy đoán, những vò gốm được phong kín, bên trong bỏ đầu lâu người vào là để nuôi dưỡng lũ sâu bọ khủng khiếp này, hơi giống người hiện đại nuôi ong vậy. Nếu suy đoán của Ô Lão Tứ chính xác, hoạt động này có lẽ bắt nguồn từ một số tập tục bí hiểm thời Tây Vương Mẫu, không biết bọn họ bắt lũ sâu xây tổ trong đầu người này từ đâu.

Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, đặc biệt cẩn thận dưới chân kẻo lại bị mảnh vỡ đâm bị thương. Càng đi vào sâu bên trong, lượng mảnh vỡ dưới chân lại càng nhiều. Cứ thế, đi khoảng một kilomet, chúng tôi nhận thấy mình đã đến một bãi nước cạn từ vô vàn mảnh gốm vỡ chồng chất lên nhau.

Toàn bộ khu đất đều được hình thành từ mảnh gốm vỡ, cái lớn cái nhỏ, màu sắc phần lớn là đỏ sẫm và vàng. Vả lên, bên dưới lớp mảnh vỡ này hình như còn chôn không ít vò đầu quỷ còn nguyên vẹn, hình như bên dưới đáy nước còn chồng chất thêm mấy tầng như thế nữa.

Chúng tôi không thể biết được bên dưới lớp mảnh vỡ này còn chôn bao nhiêu tầng vò gốm nữa, nhưng cảnh tưởng này đã đủ khiến cho ai nấy đều sởn gai ốc. Chỉ sợ giẫm bể đống vò đầu quỷ, chúng tôi không ai dám bước lên. Thế là đội ngũ liền dừng lại.

Bàn Tử không có hứng thú với đống đồ đồng nát này, còn đám người chú Ba thì không ai dám đụng vào, chỉ uống rượu trắng cho bớt lạnh. Hắc Hạt Tử thì lại rất có hứng thú, hết lần này đến lần khác lặn ngụp xuống nước để xem cho kỹ đống vò đầu quỷ. Bàn Tử không kìm được hỏi: “Ê bốn mắt, ngắm người chết còn chưa chán à? Cứ đi mò cái thứ của nợ ấy làm gì?”

Tìm kiếm một vòng, khắp bốn phía cũng chỉ như vậy, khu vực này quá lớn, nếu muốn đi qua thì hoặc là quay về, tìm cách đi vòng qua, hoặc là bất chấp tất, giẫm lên đống xương người và mảnh vỡ sắc nhọn này để trèo qua.

Đang do dự, tôi thấy Văn Cẩm cứ nhìn xuống chân như có điều suy nghĩ, bèn hỏi. Cô bỗng nói: “Có phải chúng ta đã đến nơi rồi không?”

“Đến nơi? Tức là sao?” Tôi lấy làm lạ, nhưng rồi hiểu ra ngay. “Ý cô là, đây chính là mục đích của chúng ta?”

Văn Cẩm gật đầu: “Xem ra chúng ta đã đến một nơi chất đống tế phẩm, những nơi như thế này thông thường là nơi cúng tế. Đi cũng được một quãng xa rồi, cháu nói xem liệu có phải đây chính là đích đến của chúng ta rồi không?”

Tôi nhìn dưới chân, lại nhìn khắp bốn phía, cảm giác không quá có khả năng này, ít nhất là bản thân tôi không tiếp nhận nổi. Đây là cái nơi nào chứ, ở đây chẳng có cái quái gì cả trừ những vò đầu quỷ, chúng tôi trải qua bao gian nan vất vả, đến đây làm cái gì? Thích xem vò đầu quỷ thì tôi cũng đã xem chán ở thành ma rồi.

Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, hắn vẫn không lên tiếng. Văn Cẩm liền lấy gậy huỳnh quang ra, bẻ mấy cây cho sáng lên, rồi ném xuống nước khắp bốn phía. Mọi người nhìn, rồi cũng học theo, bẻ gậy huỳnh quang rồi ném ra ngoài. Chả mấy chốc, khắp đáy nước đã sáng bưng một màu xanh biếc.

Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm, bất kỳ chỗ nào đáng nghi đều tìm cả, dưới ánh sáng xanh âm u, mặt nước trở nên quỷ dị vô cùng. Lúc này nhìn thật kỹ, vẫn không thấy có phát hiện gì bất thường, chỉ toàn vò gốm với vò gốm.

Chúng tôi có chút nản lòng, tôi nhìn đáy nước mà thầm nghĩ, nếu nơi này chính là mục đích, như vậy, khả năng duy nhất chính là có vật gì đó được chôn trong đống vò gốm này. Nhưng cũng không thể thế được, ở đây đã từng có nhiều người đặt chân tới, nếu vật đó ở dưới, chắc chắn người ta đã đào lên rồi. Vậy rõ ràng đây chưa phải điểm cuối, chúng tôi phải tiếp tục tìm kiếm.

Ghét nhất là tôi vẫn hoàn toàn không biết mục đích của chúng tôi là cái quái gì, Muộn Du Bình chẳng nhớ ra cái gì cả.

Tôi đạp nước mấy cái cho tan bớt hơi lạnh. Đúng lúc đó, tôi chợt thấy bóng mình chiếu xuống nước bị móp méo thành hình dáng rất quỷ dị, sau đó, tôi nhìn thấy bóng mặt mình chồng lên nửa người dưới, bỗng nhận ra điều gì, tôi ngẩng phắt đầu dậy nhìn lên trần, phát hiện ra không biết từ lúc nào trần hang đã cao lên rất nhiều, nhìn lên chỉ thấy tối mịt.

Tôi cầm đèn mỏ lên chiếu, ánh đèn chiếu vào bóng tối, vẫn không thấy đỉnh đâu. Ánh đèn mỏ yếu ớt cự ly chiếu chỉ được khoảng bốn mươi mét, trần hang ở đây hẳn đã vượt quá khoảng cách này. Tôi điều chỉnh cường độ ánh sáng của đèn mỏ, ngay lập tức, một luồng sáng trắng bắn ra.

Tôi vặn nấc đèn mỏ làm mọi người xung quanh chú ý, tôi mặc kệ bọn họ, hướng ánh đèn chiếu lên đỉnh, soi sáng trên trần hang.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi liền ngẩn cả người. Tôi nhìn thấy, trên vách đá trên trần hang có khảm một vật khổng lồ đến mức không diễn tả được thành lời.

Vật này lớn vô cùng, gồ lên khỏi trần hang, có hình cầu, hoàn toàn không ước lượng được đường kính, gần như phủ lên toàn bộ phạm vi tầm nhìn của chúng tôi. Nhìn chất đất thì hình như cũng là đá, nhưng màu sắc lại hoàn toàn khác với các vách đá chung quanh và vách trần hang động. Điểm lạ lùng là, bề mặt tảng đá này đầy những lổ hổng đen sì to bằng cái thùng nhựa đường, dày đặc, trông khó coi vô cùng, cứ như lát cắt một củ sen vậy.

Những người khác cũng ngẩng đầu lên nhìn theo tôi, loáng cái tất cả đều im bặt, cứng ngắc người, bầu không khí dường như ngưng đọng lại.

“Cái gì thế nhỉ?” Bàn Tử lẩm bẩm một câu.

Văn Cẩm lẩm bẩm nói: “Trời ơi, đây… đây là một tảng thiên thạch.”