Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 - Chương 62: Tai họa rắn điên




Nói là tán cây trên đỉnh đầu, kỳ thực là cách chúng tôi rất gần, gần như chỉ có hai, ba mét, ngay cả vảy rắn cũng có thể nhìn thấy rõ từng cái một. Đây là một con trăn cây(morelia viridis), chỗ to nhất phải cỡ bằng cái xô nước, tán cây rậm rạp, phần lớn thân rắn ở trong tán cây, không biết dài đến đâu, nhưng điều làm tôi kinh ngạc đó là, phiến vảy rắn dưới ánh sáng đèn mỏ phản xạ lại ánh vàng nâu, như thể con trăn này được mạ vàng lên vậy.

Lúc này khi trèo lên, xung quanh chắc chắn không có con rắn nào. Con trăn này chắc là lựa lúc chúng tôi nghỉ ngơi mà lần mò theo những tán cây xoắn bện, trườn đến đây. Ngoài lúc săn mồi ra, động tác của trăn rất chậm, hành động thì bí mật, mà bên ngoài lại còn có chút gió, khắp rừng rầm đều nghe tiếng lá cây xào xạc, mọi người đều mơ màng, không hề phát giác ra được. Ngay cả Phan Tử gác đêm cũng không phát hiện ra nó đang tiến lại gần.

Có điều, ở đây có trăn xuất hiện cũng không lấy gì làm lạ. Rừng mưa nhiệt đới vốn chính là quê hương của rắn, mà những chuyện cổ quái tôi đã gặp quá nhiều, chỉ một con trăn to bự dường như vẫn chưa đủ để khiến thần kinh chúng tôi căng thẳng.

Bọn Phan Tử đều là những kẻ đã lõi đời, mọi người đều bình tĩnh cực kỳ, không một ai di chuyển hay kêu lên sợ hãi. Loại rắn này có phạm vi tấn công rất rộng, hiện giờ không biết nó có hứng thú gì với bọn tôi hay không, nếu cử động bậy bạ, làm kinh động đến rắn, nó sẽ lập tức tấn công, chúng tôi lại đang đứng trên cây, thế nào cũng chịu thiệt.

Chúng tôi ở đây cầm cự, con trăn cây chậm rãi cuộn mình trườn xuống, đầu rắn to tướng treo lủng lẳng dưới cành cây, liếc bọn tôi một cái, cặp mắt rắn vàng khè oán độc trong đêm tối khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Phan Tử một tay giơ súng, một tay đẩy đẩy Bàn Tử. Tên khốn này thế mà còn ngủ được, đẩy thế nào cũng không chịu tỉnh. Hắc kim cổ đao của Muộn Du Bình giắt ngang sau lưng, tay kia cầm ngược con dao găm. Tất cả mọi người vô thức lùi về sau, cố gắng giữ khoảng cách với con trăn nọ.

Tôi đứng cuối cùng, thầm nghĩ nếu con trăn muốn tấn công cũng không tấn công tôi trước, tôi nhìn xuống dưới tán cây, nghĩ nếu nhảy xuống đó liệu có được không nhỉ, dù sao ở đây cũng là trên cây, hơn nữa lại khá cao, hoạt động không tiện, nếu liều mạng chỉ sợ sẽ thua thiệt.

Sau cơn mưa to, thác nước đổ xuống hai bên vách đá đã tụ lại thành vô số dòng suối nhỏ dưới đáy khe núi, hiện giờ, những dòng suối nhỏ này đã tụ lại với nhau, bùn lầy bên dưới tán cây đã biến thành một vùng sông nước đen ngòm, bên dưới có lẽ là rễ cây và bùn lầy, không biết có chạy được hay không nữa.

Nghĩ đoạn, quay đầu nhìn khu rừng rậm trước mặt, lúc này từ khắp bốn phía vang lên tiếng tán cây rung động, xào xạc xào xạc, lần này hình như là vang lên từ sau lưng tôi.

Quay đầu nhìn, mồ hôi lạnh tôi tuôn ra như suối. Ngay phía sau cổ của tôi có một con trăn cây khác nhỏ hơn treo lủng lẳng, cũng là màu vàng nâu, con trăn này chỉ to cỡ bằng một bắp đùi, cách mặt tôi chỉ có một cánh tay, một mùi hôi thối nồng nặc xông vào mũi.

Tôi khiếp sợ co rụt mình lên phía trước, người ở phía trước lại rụt về phía sau, tất cả mọi người túm tụm lại một chỗ. Người trợn mắt nhìn rắn, rắn trừng mắt nhìn người, ngay cả hít thở cũng dằn lại.

Trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, mãng xà là loài động vật sống đơn độc, có tập tính lãnh thổ rất mạnh, rất ít khi săn mồi theo bầy, trừ phi là lúc giao phối, lẽ nào mùa mưa ở nơi này là kỳ giao phối của chúng? Vậy thì đúng là đến không đúng lúc rồi. Hai con trăn một trước một sau, dường như là muốn đánh gọng kìm chúng tôi một cách có ý thức, có thể đây là một đôi rắn đực rắn cái vừa mới giao phối xong, nhớ đến xác người trong đống xương rắn, tôi đã cảm thấy buồn nôn, nghĩ bụng mẹ kiếp tao không muốn trở thành bữa điểm tâm HAPPY của tụi mày đâu.

Hai bên giằng co một hồi lâu, không ai nhúc nhích, có lẽ lũ trăn hiếm khi gặp con người, nhất thời cũng không biết rõ tình huống, cho nên không dám tấn công vội. Hơn nữa, khí thế của Muộn Du Bình và Phan Tử quá sắc bén, hai người trừng trừng nhìn thẳng vào mắt rắn như hai bức tượng đá, lũ trăn dường như cảm nhận được nguy hiểm, do dự không dám tiến.

Mười mấy phút sau, quả nhiên hai con trăn không tìm được kẽ hở của chúng tôi, bèn từ từ lui vào trong tán cây, hình như muốn buông tha.

Nhìn hai con trăn ở hai đầu đều cuộn mình trườn lại lên cây, tôi không khỏi từ từ thở phào một hơi, cơ thể căng cứng của Phan Tử cũng từ từ thả lỏng, nòng súng cũng từ từ hạ xuống. Tôi nghĩ thầm thật may mắn, nói thật chứ, ở nơi này mà phải quần nhau với trăn, không đánh vẫn tốt hơn, chưa tính sức tấn công của trăn, từ trên này mà té ngã xuống dưới cũng vỡ mồm rồi.

Nhưng ngay khi tôi khe khẽ thở phào thả lỏng lại thì, Bàn Tử đứng bên đột nhiên trở mình, ậm ờ ngáy một tiếng khò khè, lại còn kéo một âm mũi rất dài.

Trong tình huống cực kỳ im lặng bỗng vang lên một âm thanh, tất cả mọi người lập tức kinh hãi. A Ninh vội vàng bịt mồm anh ta, nhưng đã muộn. Cả cái cây rung lên bần bật, một cơn gió tanh thốc tới, con trăn cây quay ngoắt đầu trở lại, lúc này thân rắn cong thành hình chữ U, vừa nhìn đã biết là sắp tấn công rồi.

Phan Tử lập tức giơ súng, nhưng vẫn chậm một bước. Đầu rắn nhanh như chớp phóng vèo tới cắn. Trong sát na đó, Phan Tử luống cuồng hụp đầu xuống, con trăn cắn hụt đầu anh, xéo xuống bên hông, Muộn Du Bình đứng sau tầm nhìn bị che chắn, cũng không né kịp, bị cắn phải bả vai. Tiếp đó, con trăn to tướng đầy bắp thịt như cơn cuồng phong thoăn thoắt trườn tới, trong khoảng thời gian cực ngắn, nửa thân trên nó như rồng cuộn, đột ngột húc xuống hố xương rắn dưới chân chúng tôi, đống hài cốt vốn lung lay sắp đổ tức thì đổ sụp, chúng tôi bị thân rắn húc bay ra ngoài, ngay sau đó, dưới chân thụt một cái, mọi người bị té ngã xuống hố xương rắn.

May là trong đống xương rắn xoắn bện đầy dây leo, xương gãy thì có gân nối, sụt đến một nửa thì có dây leo giữ lại. Chân tay tôi quơ loạn lên, bắt được một sợi dây leo, trượt xuống dưới mấy mét thì ngừng, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Muộn Du Bình đang bị con trăn siết chặt, quấn đến giữa không trung, Hắc kim cổ đao không biết đã bị văng đi đằng nào, thân rắn cuộn lại, càng cuộn tròn càng thít chặt, Muộn Du Bình ra sức giãy giụa nhưng vẫn không có cách nào thoát ra.

Tôi quýnh hết cả lên, bèn hét to bảo Phan Tử nổ súng đi, quay đầu lại thì không thấy Phan Tử đâu, không biết đã ngã đi đằng nào rồi. Đúng lúc đó, tôi liền thấy Muộn Du Bình ở giữa không trung bỗng giật bả vai một cái, toàn thân đột nhiên co rụt lại, lập tức thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của con trăn, rơi xuống một cành cây, xoay người nhảy đến một đoạn dây leo xoắn xuýt rồi trượt xuống, loáng cái đã trượt xuống cạnh tôi, gào to với tôi: “Đưa đao cho tôi!”

Tôi vội vã đi rút đao ra, nhưng nó chặt quá, mắm môi mắm lợi rút mà không rút ra nổi. Lúc này, con trăn đã phát hiện mình đang siết một khoảng không, không khỏi giận dữ, vụt cái liền trườn lên trên cây, nháy mắt đã đến trước mặt chúng tôi, đầu rắn lộn một cái liền cắn tới.

“Cái đệch.” Tôi chửi ầm lên một tiếng, mắt thấy cái miệng to như chậu máu của nó nhào về phía mặt mình, sự khủng bố ập thẳng vào mắt này không phải ai cũng trải nghiệm được. Muộn Du Bình túm lấy một sợi dây leo, lập tức rút ra từ trong đống dây leo một cục xương, phi thẳng tới, con trăn vút mình lên không, cho chúng tôi tranh thủ chút thời gian, Muộn Du Bình kêu to với tôi: “Mau nhảy xuống!”

Lúc ấy tôi đã choáng cả rồi, cũng không biết mình nghĩ gì nữa, theo phản xạ co rúm mình lại, không phản ứng kịp, ngay sát na kia khi đầu rắn cong lên, Muộn Du Bình “chậc” một tiếng, nhảy lên đá tôi một cước tôi bay vèo ra ngoài.

Một cước này cực kỳ mạnh, dây leo tôi bám vào liền đứt ra, trong lúc hoảng quá tôi quơ tay cào loạn, nhưng không bấu víu được cái gì, liền cứ thế rơi tự do thẳng xuống dưới, va phải mấy cành cây, sau đó ngã bịch thật mạnh xuống đất. May mà phía dưới là nước và bùn lầy, tôi lăn lộn vài cái rồi nằm sấp thẳng cẳng, cả mồm toàn bùn, nhưng cũng không đau lắm.

Trong lúc hỗn loạn, tôi được người đỡ dậy, kéo ra bên ngoài. Kéo được vài bước tôi mới bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức, lau sạch bùn trên mặt rồi, tôi mới thấy người đang đỡ tôi là A Ninh và Bàn Tử, lại nhìn quanh bốn phía, toàn bộ đèn mỏ đều đã rơi xuống bùn, tắt hết rồi, cái gì trông cũng lờ mờ. Phan Tử đang ghìm súng đứng trên cây ngắm, nhưng đứng từ dưới tán cây nhìn lên, chỉ thấy một khoảng tối đen trong tán cây, không nhìn thấy cái gì cả.

“Anh sao rồi?” A Ninh hỏi tôi.

Tôi lắc đầu bảo không sao, bọn họ kéo tôi ra ngoài, tôi bảo không được, thằng cha kia vẫn còn ở trên cây mà, không thể mặc kệ hắn ta được!

Vừa dứt lời, cả cái cây liền rung lên bần bật, Muộn Du Bình đạp thân cây nhảy vút xuống như một con khỉ, cùng với đó là một bóng đen quấn đầy lá và vỏ cây vun vút lao xuống theo như một cơn gió. Hai cái bóng như quấn lấy nhau ngã vào bùn lầy, bọt nước còn chưa kịp rơi xuống, liền thấy con trăn bổ nhào vào hắn mà cắn, Muộn Du Bình cúi thấp người rồi biến mất trong bọt nước, không nhìn thấy nữa.

Tôi vừa nhìn thấy liền kêu thầm ôi đệt, hắn thế mà đang quần nhau với con trăn này, bèn vội vàng hét to với Phan Tử, mau đi hỗ trợ!

Phan Tử không chờ tôi nói đã sớm vừa chửi vừa nhào tới, nghiêng đầu tránh bọt nước, giơ súng nhắm vào, cuối cùng cũng bắn loạt đạn đầu tiên. Kỹ thuật bắn súng của anh cực giỏi, một phát súng đã trúng ngay đầu rắn, khiến con trăn lại vút lên vặn vẹo thân mình, Muộn Du Bình lập tức lăn ra từ dưới thân con trăn, chạy ra phía ngoài. Con trăn kia thế mà chưa chết, nó lộn nhào một cái, lại xoay người bắn tới như cái lò xo, nhưng cùng lúc đó, Phan Tử lại bắn phát nữa, khiến nó rụt mình lại. Anh cũng lui về phía sau, kêu to với bọn tôi: “Tôi yểm hộ! Mấy người mau đi ——!”

Chưa dứt lời, bỗng nhiên từ trên cây lại có một con trăn khác nhảy vút xuống, loáng cái đã cắn trúng bả vai Phan Tử, sau đó lập tức cong mình, hất văng anh lên.

Tấn công quá chớp nhoáng, không một ai kịp phản ứng, chúng tôi cả kinh, anh đã bị siết chặt ở giữa không trung rồi. Tôi nhìn thấy tay chân anh khua khoắng loạn lên, tức thì trong lòng trầm xuống, nghĩ không xong rồi!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Phan Tử lúc hấp hối vẫn không hề sợ hãi, nắm tay xoay vài cái, liền rút ngay con dao quân dụng ra xoay một cái, xọc thật mạnh xuống, đâm trúng vào mắt con trăn. Con mãng xà khổng lồ đau đến mức cong cả người, lập tức nhả ra, Phan Tử bị quăng đi, ngã lộn nhào va đập vào một thân cây, khắp mặt toàn là máu. Sau đó, A Ninh bèn rút từ trong ba lô ra hai quả pháo lạnh, hai tay quét một cái vào đầu gối liền châm lửa, sau đó xông vào giữa con trăn với Phan tử, dùng pháo lạnh ngăn con mãng xà lại, kêu to với bọn tôi: “Mau kéo anh ta đi, chạy!”

Tôi gào lên đừng! Pháo lạnh nhiệt độ không đủ! A Ninh đáp, anh biết rắn không biết!

Tôi và Bàn Tử xông lên, đỡ Phan Tử dậy rồi chạy về phía rừng cây, thế nhưng chưa đi được vài bước, đột nhiên thấy bọt nước với bùn lầy gợn sóng lên. Quay đầu nhìn, thấy con trăn sau lưng Muộn Du Bình thế mà vẫn chưa chết, đầu rắn toàn là máu, cơ thể to tướng điên cuồng đuổi theo Muộn Du Bình. Cơ mà kẻ kia lại đang vọt tới về phía tôi, con mãng xà khổng lồ điên cuồng uốn éo ở đằng sau, thoạt trông như đang bay.

Mãng xà rất tức giận! Hậu quả rất nghiêm trọng!(*) Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu này, nhìn thấy cảnh tượng kia mà hai chân mềm oặt, Muộn Du Bình kêu to “Nằm xuống”, Bàn Tử lại kéo tôi cắm đầu chạy về phía trước vài bước, đột ngột nằm ụp xuống nước. Con trắn nháy mắt đã xông tới, Muộn Du Bình và A Ninh nghiêng người, cũng lăn xuống bùn, mình trăn to tướng dán ngay sau lưng tôi mà trườn, không phanh lại được, liền húc thẳng vào một cây đại thụ. Cái cây gần như là bị húc gãy luôn, lá cây và những thứ bám trên cây rơi rào rào xuống.

(*) Đây là nhại theo một câu kinh điển trong phim “Thiên hạ vô tặc” năm 2004.

Chúng tôi đứng lên, cũng không phân rõ được phương hướng nữa. Bàn Tử sát tâm nổi lên, chửi to một tiếng: “Cái mụ nội nhà mày, tao liều mạng với mày!” Nói rồi rút một con dao giắt bên hông ra, xông thẳng về phía con trăn đang choáng váng. Tôi vội chạy tới, ôm eo anh ta kéo lại, ngăn anh ta qua đó. Muộn Du Bình cũng đứng lên, tôi thấy bả vai hắn toàn là máu, hiển nhiên là bị thương rất nặng. Hắn thở hổn hển, chỉ vào khu rừng rậm bên cạnh, kêu chúng tôi: “Chạy mau, hai con rắn này không ổn!”

Thấy Muộn Du Bình bị thương thành như vậy, Bàn Tử cũng chỉ đành lầm bầm, sau đó cõng Phan Tử lên, ném súng của Phan Tử cho tôi. Tôi mang súng đi đoạn hậu, đoàn người lập tức bỏ chạy vào trong rừng sâu. Vừa chạy vào bụi cây, phía sau bọt nước lại văng lên, con trăn kia lại xông tới rồi.

Không ai có thời gian mà quay ra sau nhìn nữa, bên dưới các cây cối là những bụi cây cực kỳ rậm rạp tươi tốt cũng các loài dương xỉ, chúng tôi lập tức vọt vào trong đó, các cành cây đều có gai, rạch qua làn da trần của tôi, tạo nên vô số vết máu, tôi đau đến há cả mồm, nhưng không quan tâm được nhiều vậy, cắn chặt răng mà chạy điên cuồng.

Không ai ngờ chúng tôi có thể chạy trong rừng rậm mà đạt đến được tốc độ này, nếu cứ với tốc độ này, chỉ cần một buổi từ sáng đến trưa là vượt qua khe núi này rồi. Chẳng mấy chốc, chúng tôi chạy đến sát biên giới khe núi, trên vách núi đá toàn là thác nước, nước sâu đến tận đầu gối, đến đây thì không chạy nhanh được nữa.

Chúng tôi quay đầu lại nhìn, mẹ kiếp, con trăn kia chẳng cách xa chúng tôi là mấy. Thân rắn như rồng cuộn lướt vèo vèo giữa các bụi cây như tia chớp, nhắm thẳng đến đây. Chúng tôi muốn chạy tiếp, tiến lên trước nữa là một thác nước, hết đường rồi, Bàn Tử bèn mắng: “Khốn kiếp, đứa nào dẫn đường đấy!”

Cả lũ đều hoảng rồi, ở đây nước sâu đến vậy, muốn chạy cũng chạy không nổi. Mà loài trăn ở trong nước cực kỳ linh hoạt, lần này thực sự là lành ít dữ nhiều. Lúc này, A Ninh như thấy cái gì, kêu lên với chúng tôi: “Ở đây!”

Chúng tôi quay ra nhìn theo hướng đèn mỏ của cô ta, chỉ thấy đằng sau thác nước ở một bên vách đá, có một cái khe nứt, có lẽ có thể ẩn náu được, Bàn Tử cuống quýt kêu lên: “Mau mau!”

Chúng tôi xông lên, nhào vào trong thác nước. Cái khe nứt rất hẹp, con trăn kia chắc chắn không vào được, cả đám chúng tôi chui vào đã rất gượng ép rồi, mấy người lách mình chen vào trong, bên trong cũng toàn là nước, cả đám tụi tôi gắng gượng chen vào, còn Bàn Tử đánh chết cũng không chen vào được.

Chúng tôi liền mạng kéo anh ta, anh ta cũng liều mạng chui vào trong, cũng chỉ nhét được một cái chân vào, A Ninh ở bên trong bèn chiếu ánh đèn ra ngoài, con trăn to tướng đã ở ngay bên ngoài màn nước của thác nước rồi, đó là một cái bóng khổng lồ. Bàn Tử cuống quýt, gào lên chiếu cái gì nữa! Mau tắt đèn tắt đèn!

Tôi lập tức bịt miệng anh ta lại, khẽ kêu anh ta câm miệng vào. Thế nhưng, tất cả mọi người đều biết, điều đó chắc chắn vô dụng, bèn nhặt hết vũ khí lên, chuẩn bị liều mạng.

Thế nhưng, kỳ lạ là, con trăn cứ quẩn quanh bên ngoài thác nước, không thò đầu vào trong thác, chỉ chần chừ một hồi lâu, rồi quay đầu đi mất.

Đến lúc này, chúng tôi quay qua nhìn nhau, đều ngơ ngác không hiểu gì. Chỉ cần con trăn này hơi thò đầu vào trong tìm, Bàn Tử chắc chắn toi đời, chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên đó sẽ là một trận tử chiến, không chết phân nửa là tốt lắm rồi, thế mà nó bỗng nhiên lại đi, lẽ nào nó sợ thác nước này?

Lúc này, chúng tôi bỗng nghe thấy từ chỗ sâu bên trong khe nứt liên tiếp vang lên tiếng “khặc khặc khặc khặc”, nghe hơi giống tiếng gà kêu, bên ngoài thì tiếng nước rào rào, cũng không vang lắm, thế mà lại nghe thấy tiếng gà kêu ở đây, như ngay bên tai, tất cả chúng tôi đều nghe thấy.

Mọi người quay đầu, lúc này mới có hơi sức mà quan sát cái khe nứt, phát hiện nước ở trong này còn chưa đến eo bọn tôi, nhìn vào trong khe, đi vào thêm chút nước là hết đường rồi, mà ở tảng đá cuối khe nứt, có cái gì đó đang đứng. Thứ này hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối, với ánh sáng dư của chiếc đèn mỏ thì không thể nhìn ra được.

Mắt tôi hoa lên, cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng tôi nhìn thấy tư thế đứng của vật này, liền cảm giác có gì không ổn. Tôi cũng không nói ra được là kỳ quái ở chỗ nào, vì vậy bèn bảo A Ninh xoay đèn lại đây.

Ngọn đèn vừa chiếu đến nơi, vật kia liền lộ ra bộ mặt thực sự. Tôi nhìn thoáng qua, chừng hai, ba giây, còn chưa kịp ý thức đó là cái gì, đó là hai, ba giây của sự kinh ngạc cực độ, tôi lập tức phản ứng lại được, quả thực không thể tin vào mắt mình.

Tôi nhìn thấy ở tận cùng bên trong khe nứt, có một con rắn to chừng bằng cổ tay, con rắn này không phải mãng xà, toàn thân đỏ hồng, đầu rắn là một hình tam giác cực kỳ nhọ, phía trên còn có một cái mào gà cực kỳ to cực kỳ dài. Mà khiến tôi không thể tin được chính là, con rắn này thế mà lại đứng thẳng tắp ở đó, đầu rắn hơi rủ xuống, ánh mắt hung dữ nhìn tôi, toàn bộ tư thái này thật giống như một con người mà không có tay chân vậy.

Tôi thấy ánh mắt của con rắn kia, thoáng cái gần như không thể động đậy nổi, cứ cho nó trừng mắt nhìn như thế, mãi đến khi A Ninh kéo kéo tôi, trong nháy mắt tôi mới ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì, liền hiểu ra ngay vì sao con trăn kia lại muốn buông tha cho chúng tôi. Nỗi khiếp sợ từ thuở tấm bé bỗng trỗi dậy lan ra khắp cơ thể tôi.