Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 7 - Chương 46: Treo




Hai người không nói thêm gì nữa, một lần nữa tôi lại cố gắng phân biệt tiếng “thở” kia, cẩn thận lắng tai nghe mới cảm thấy kia dường như không giống tiếng thở, càng như có thứ gì đó đang hít vào vậy, nhưng thanh âm vô cùng biến ảo, không biết là từ nơi nào vọng lại. Vừa nhìn lại dưới mặt đất trong khe đá kia liền hiểu ngay là trên vách động cũng không có thứ gì nằm sấp xuống, cơ bản là nó phải ở trên khe đá. Nơi đó có biết bao xích sắt và một rừng đá dựng đứng, vô cùng khó phân biệt.

Tôi vừa xoay người rút khẩu súng săn ngắn nòng ra, vừa kéo mảnh băng dính ra, cấp tốc dán đèn pin lên trên súng săn. Ngước mắt lên cao quan sát liên tục, nhưng chưa thấy có gì xảy ra.

Trong balo tôi còn đem theo cả pháo lạnh, tôi rút ra mấy thanh rồi châm lửa quăng lên trên, pháo lạnh va vào vách động rồi rơi xuống. Tia lửa văng khắp nơi.

Lần này tới Tiểu Hoa rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, pháo lạnh chiếu sáng cực mạnh, bùng lên khiến tôi hoa cả mắt. Trong không khí bốc lên một mùi kim loại cháy tới gay mũi.

Tôi nhìn những xích sắt bên trên, nhanh chóng rút thêm một thanh pháo nữa sau đó buộc nó với một sợi dây thép lấy từ trong túi, biến nó thành hình một cái móc dán với thanh pháo lạnh, làm vậy dù là không thể treo chúng lên trên mớ xích sắt kia, cũng có thể dựa vào lúc nó rơi từ trên đó xuống mà tính toán được độ cao của vách động.

Chờ tới khi pháo lạnh thiêu xong, tôi dụi dụi mắt muốn lập tức ném tiếp cái thứ hai đi, nhưng lúc này tôi đột nhiên phát hiện tiếng thở kia đã dừng lại. Toàn bộ khe đá chìm trong im lặng. Mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, tôi bỗng phát hiện ánh đèn pin của Tiểu Hoa bị vật gì đó che lấp một phần, trong chốc lát, tôi liền thấy có một đống rơi từ trên xuống.

Phản xạ có điều kiện lập tức tôi nắm lấy đèn pin soi qua, chỉ thấy hồng quang lóe lên, tôi thấy thứ vừa rồi rơi xuống đáp ngay trên thanh pháo lạnh, cuộn thành một đống màu đỏ như máu.

Vật kia kích thước bằng cổ tay, đang tò mò nhìn chằm chằm vào thanh pháo lạnh, một thân huyết sắc cuồn cuộn, đỏ tới  mức đau cả mắt.

Tôi nhận ngay ra nó chẳng phải là con rắn mào gà sao.

Ngoại trừ toát mồ hôi lạnh ra thì tôi cũng không lấy gì làm quá kinh ngạc, nơi này có bình gốm Tây Vương Mẫu thì loài rắn này xuất hiện cũng tương đối là bình thường. Có điều khiến tôi hơi buồn bực chính là tôi trước giờ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp nó khi nhìn tới những bình gốm kia, đáng ra tôi lên ý thức được khả năng này.

Con rắn mào gà này lại nhìn xoáy vào cái đèn pin trên tay tôi, cơ bản là không nhìn ánh sáng của nó mà là cuộn quanh thanh pháo lạnh kia, đột nhiên con rắn ngóc dậy, phát ra vài tiếng thở dốc.

Tôi nghe liền hiểu đó là tiếng gì, hẳn là con này đã nghe thấy tiếng thở của Tiểu Hoa cho nên bắt chước lại, loài rắn này có thể bắt chước được âm thanh của những sinh vật khác phát ra với tần suất âm thanh cao nhất.

Nghe âm thanh vừa rồi, giờ trở lên im lặng tôi cũng có chút trấn định, con mẹ nó chứ vào giai đoạn hiện tại nơi này chắc chỉ có một con, tôi kéo cò súng, liếc về phía đầu rắn mào gà. Nhưng liếc một cái liền phát hiện không thể nổ súng được.

Nổ súng trong cái nơi như này, đạn mà bắn trúng những đinh đồng kia, khởi động cơ quan thì chúng tôi coi như xong đời.

Tôi nhìn nó đang ngửi ngửi pháo lạnh, lại nhìn vào ánh đèn pin lãnh đạm không phản ứng, trong lòng cân nhắc, một lát liền châm thanh pháo lạnh trên tay tôi rồi ném nó về hướng ngược lại trên ổ trục và bánh răng sắt nhằm câu dẫn nó.

Cùng lúc lập tức né người qua một bên, thanh pháo lạnh bùng cháy kịch liệt, mùi kim loại nồng nặc bốc ra.

“Đến đây đi, đến đây đi.” trong lòng tôi thầm niệm, ra đi, mùi này mới tươi sốt này.

Pháo lạnh cháy từ từ cũng ngúm, tôi dùng súng ngắm vào vị trí của pháo lạnh, vừa chờ con rắn mào gà kia bò ra, nhưng rôi vừa nhìn về phía pháo lạnh lại thấy bất thường.

Ánh lửa sáng ngời, khiến cho toàn bộ phòng tối đều được chiếu rực lên, tôi nhìn thấy một thứ như hình người đầy tóc đen, từ miệng giếng bò ra nửa người, toàn thân nhỏ nước.