Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 8 - Chương 30




Nơi tôi tỉnh lại là một dòng suối nước lạnh như băng. Khi định thần được, đã thấy bản thân nằm ở giữa hai tảng đá phủ đầy rêu xanh, sau lưng là một đoạn sườn dốc, mưa tụ lại thành dòng suối nhỏ chảy từ trên xuống theo sườn núi, dội trực tiếp lên mặt tôi.

Suối nước lạnh phi thường, tay chân tôi cơ hồ đã tê dại đi, đây là trạng thái khi vừa tỉnh lại, mà tôi không phải là lần đầu tiên trải qua, tôi hiểu một vài phần nội thương có chuyển biến tốt đẹp, nhưng tôi không thể cái gì cũng không làm, tôi cố gắng thử hoạt động tay chân, thân thể chậm rãi có phản ứng lại, tôi cố gắng nhúc nhích thêm vài lần sau đó, rốt cục cũng đứng được lên.

Trời đã bắt đầu sáng, bốn phía tràn ngập một màn sương mù. Bây giờ làm sao đây?

Tôi đứng lên, cố gắng xoa nắn thân mình, làm cho máu tuần hoàn nhanh hơn. Người tôi từng chút ấm lên, suy nghĩ cũng có phần rõ ràng hơn, tôi lập tức phát hiện bốn phía giờ có chút không thích hợp – kiểu dáng thảm thực vật nơi này hoàn toàn không phải là nơi trước khi tôi bị đánh.

Mẹ nó chứ, Vương Bát Đản. Lòng tôi một lúc muốn điên cuồng chửi bới, nhưng khí lực không có đủ để tống ra tràn oán khí.

“Đáng tiếc, ngươi không phải là người quan trọng như ngươi nghĩ. Trên đường xuống âm tào địa phủ, hãy suy nghĩ ta rốt cuộc là ai đi!” Tôi lập tức nhớ tới lời cuối cùng mà hắn nói, lòng thầm nghĩ, lời này rốt cuộc là mang ý gì?

Trong đầu tôi hỗn loạn từng mảnh. Tôi bỗng nhiên ý thức được, chính mình lúc ấy hẳn có thể lột được mặt nạ của hắn ra, dùng đao hẳn là có thể lật mặt.

Tôi nghĩ từ lúc bắt đầu chúng tôi đã không hòa bình, muốn dùng người bên ngoài dịch dung thành một người khác cũng không phải vạn năng.

Đầu tiên là người dùng dịch dung phải là người vốn có vài phần giống nhau với bản mẫu, tôi cùng chú Ba, hoặc là nói Giải Liên Hoàn có quan hệ huyết thống, hình dáng mặt cơ bản cùng loại, lúc này mới có thể dịch dung giống y hệt. Nếu không, không có khả năng dịch dung thành giống nhau hoàn toàn được.

Tôi nghĩ không được hắn rốt cuộc là ai, cả người đau đớn vô cùng, lại thêm rét lạnh làm cho tôi không thể tự hỏi bản thân. Nghĩ về thân thủ người nọ, hắn không phải là đặc biệt mạnh mẽ gì, nhưng thân thủ so với tôi thì tốt hơn nhiều.

Tôi nhìn quanh bốn phía. Vị trí của tôi nhất định là một dòng suối khô cạn hoàn toàn trong núi, trên mặt đất đều là những viên đá cụi to bằng nắm tay lớn nhỏ, len lẫn giữa đá cụi là cỏ dại. Bởi vì trong núi khí hậu ẩm ướt, nên tất cả tảng đá đều phủ một lớp rêu xanh dày. Suối nhỏ theo sườn núi chảy xuống tới cuối dòng rót vào đá cuội dưới này, có thể nghe được âm thanh của dòng nước, lại không nhìn thấy nước.

Tôi xem cây cối bốn phía – thân cây lớn cũng đầy rêu xanh, độ dày đồng nhất. Độ ẩm nơi này so với chỗ tôi bị đánh lén hoàn toàn bất đồng.

Chẳng lẽ tôi đã bị mang đi rất xa?

Tôi vẫn còn đau đầu và mê muội, nhưng cơ thể so với khi nãy đã tốt lên nhiều lắm, tức thời cảm thấy đắc chí trong khoảng thời gian qua đã chịu các loại đả kích. Lần đả kích này, chỉ cần không đem người đánh cho chết, đối với người luôn có sự trợ giúp. Tôi tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, chợt lo lắng sờ mặt mình.

Kỳ thật không phải tôi muốn sờ mặt mình, tôi là muốn sờ cái mặt nạ. Tôi biết người nọ hạ sát, bất quá lúc ấy bởi vì Bàn Tử ở gần bên, tên kia không có cách nào khác phát ra động tĩnh lớn, nếu không hiện tại căn bản tôi vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng cho dù tôi không chết, tôi trên mặt mà bị thương thì nhất định là tôi không có cách nào xử lý được.

Lòng tôi thực tế tự biết rất kỳ quái, tôi hy vọng mặt nạ không bị rách, thủng hay bị lệch, vẫn còn rất tốt. Tóm lại đều có hai luồng ý tưởng. Cái mặt nạ da người này tốt ở chỗ là làm cho tôi có thể mang nhiều người đến nơi này, nhưng lúc sau, nó cho tôi cảm giác rất là phiền toái

Tôi cho tay lên sờ mới biết thật sự đáng sợ- khi tôi vuốt lên vị trí bị va đập, liền cảm giác được vạn phần đau đớn. Bên trong khẳng định là đã hoàn toàn sưng bầm, nhưng mặt nạ bên ngoài không hề có chút tổn hại nào.

Xem ra muốn thoát khỏi tình thế lần này cũng không dễ dàng gì, mặt nạ tôi đang mang hẳn là được chế tác chu đáo hoàn hảo rồi. Mặt nạ đã bao trọn cả khuôn mặt, tôi không có cách nào xử lý vết thương bên trong, nhưng sờ qua cũng cảm thấy không có gì nghiêm trọng, không có cách nào để soi xem được, tôi đành từ bỏ, giờ phải cân nhắc nơi này rốt cuộc là nơi nào.

Tôi men theo vách núi đi một đoạn về phía trước, vách núi thoải thoải, tôi tìm thứ gì có thể trợ lực để đi lên, liền phát hiện phía trên có một đường dốc bám vào sườn núi. Kỳ quái chính là sườn núi phía trên dường như không có cây cối gì, chỉ có một ít bụi cỏ nhỏ. Nơi đó hẳn là từng bị sạt lở, có thể là vài năm gần đây trong núi có hoạt động địa chất mới bị hình thình địa thế như vậy.

Chắc là tôi đã lăn từ sườn núi phía trên kia xuống. Nghĩ thế tôi không khỏi giật mình kinh ngạc là vì sao mình lăn xuống dưới như vậy mà cơ thể lại chưa nát bươm ra. Có điều là hoạt động một chút thì cũng nhận ra rằng toàn thân tôi trên dưới đều có cảm giác hết sức đau đớn.

Thương tích lần này có vẻ khác, tôi tự biết là mình đã bị gãy xương. Chẳng qua thân thể tôi tự biết là không thể dừng lại tại đây được, giờ nó vẫn còn có thể chịu đựng ít nhiều, chờ tiếp qua một thời gian nữa, các vết thương bắt đầu phát tác ra ngoài, có lẽ lúc đó tôi ngay cả đi cũng không nổi.

Tôi tựa vào thân cây, nhìn xung quanh một vòng, đại khái có thể nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua như thế nào. Ngày hôm qua, đích thị là tôi đã bị rơi từ sườn núi phía trên xuống nơi này. Tôi bị tên rùa rút đầu kia đánh lén từ phía sau, hắn nhất định là đã đẩy tôi rơi xuống dưới khiến tôi va vào một mép sườn núi nhô ra kia. Tạm thời tôi cho rằng hắn không muốn đẩy tôi vào chổ chết, nhưng hiển nhiên là hắn cũng không để Bàn Tử tìm ra tôi.

Ngày hôm qua, tôi cùng Bàn Tử tra hỏi hắn khu vực bên cạnh cũng không có đoạn đường dốc này, xem ra hắn cố tình kéo tôi đi vào đây là có chủ đích. Giờ tôi trở về tìm Bàn Tử xem ra xác suất thấy anh ấy là rất thấp.

Tôi nhấc chân, bất đầu cố gắng hướng sườn núi phía trên mà đi lên, đi một lát lại dừng, đi không biết bao lâu thì phát hiện thực vật bắt đầu có vẻ quen mắt, nhưng còn cách sườn núi phía trên một đoạn rất dài. Tôi thật sự đi không nổi nữa, nhìn xuống phía dưới, kỳ thật bản thân lết cũng chưa được là bao. Sườn núi thật sự rất dốc,rất khó đi.

Cuối cùng là một đoạn đường dốc gần như là thẳng đứng, tôi đồng thời sử dụng cả tay và chân nằm bò lên mà đi, được một đoạn mấy thước cũng không quá tệ. Sau đó tôi ngẩng lên, liền phát hiện phía trên là một đoạn dốc khá thoải, cây cối cũng cao lớn hơn, dây leo uốn quanh, cùng cây cối quấn thành một mớ, giống như không còn chỗ để bám vào.

Ánh mặt trời càng ngày càng mãnh liệt, tôi tựa vào phía dưới một thân cây, bị ánh mặt trời soi cho cảm giác các vết thương đau đớn vô hạn, có chổ đau tới mức không thể diễn tả thành lời được. Hơn nữa đi hồi lâu như vậy rồi, toàn thân tôi đã không còn nhiều khí lực.

Ngàn vạn lần đừng gãy xương, lòng tôi thầm cầu nguyện. Ở đây mà bị gãy xương chẳng khác nào đi chết, nếu chỉ là mấy đoạn xương sườn thôi thì tốt rồi.

Ngẫm nghĩ một lát. Tôi bỗng buồn cười. Nhớ tới vài năm trước từng trải qua không ít chuyện, chật vật như hiện giờ cũng đâu phải lần đầu tiên đối mặt. Tình cảnh này cũng vẫn còn hạnh phúc chán, từ bối rối tôi đã lấy lại được bình tĩnh. Tôi cảm giác mình như là một con ruồi vậy, ruồi bị phẩy mấy cũng không chết, tới cuối cùng thì tôi cũng chợt ý thức được vấn đề không phải vì cái gì lại không chết, mà là chính mình bị đánh thành ra cái dạng này, tại sao còn muốn chờ ở đây với cái vợt phía dưới.

Có điều là ít nhất tôi cũng không muốn ở trong này bị đánh chết, lòng tôi nói, thượng đế chỉ mới đánh cho tàn phế, khẳng định không phải là muốn tôi chấm dứt ở trong này.

Tôi đánh tan cơn buồn ngủ của mình, lại cắn răng đứng lên, sau đó tôi vừa cúi rạp trên mặt đất tìm kiếm các dấu vết thật nhỏ trong các bụi cây bị bẻ gẫy , ở tàng cây cao tìm từng chút, từng chút, trời chiều chạng vạng buông xuống rồi nhưng tôi vẫn tìm, tôi giờ mới có cản giác mình đã về tới nơi mà trước đây từng cùng Bàn Tử tra hỏi tên tiểu tử kia.

Buổi tối đó chúng tôi tới đây, căn bản không có ghi nhớ gì đặc biệt về đặc điểm địa hình, hiện giờ một chút ấn tượng cũng không có, đương nhiên cũng không thấy Bàn Tử.

Tôi không dừng lại, cố gắng vắt óc ra mà nhớ, muốn đi tìm nơi đội người nước ngoài hạ trại lúc ấy. Nơi đó thể nào chẳng có dấu vết lửa trại và những rác thải sinh hoạt của họ bỏ lại, tìm được nơi đó là tôi có thể xác định vị trí khu vực khác. Nhưng mà, không biết xảy ra vấn đề ở đâu mà lúc này tôi có cẩn thận căn cứ như thế nào cũng không thể nhớ lại mà đi tìm được, cẩn thận quan sát những dấu vết bụi cây bị bẻ gẫy, cũng đều không thu hoạch được gì.