Đạo Quân

Chương 1002: Bạch mã vượt sông (1)




“Rõ!” Quách Hiến Phúc lĩnh mệnh rời đi.

Nhưng vẫn hồ vụt, đám viện quân vốn chạy về bên này, Từ Lai Bình biết tình thế không thể thay chuyển nên lập tức thông báo viện quân rút đi.

Thực ra mười vạn viện quân cũng tử thương nghiêm trọng, lúc cường công phải hao tổn gần ba vạn nhân mã mới công phá được.

Bản thân đám Tôn Cao Thiên cũng không biết mình giết được bao nhiêu quân địch, chỉ biết dựa vào các chướng ngại đã tạo sẵn liều mạng ngăn cản, quả thực là dùng bốn ngàn nhân mã giết chết gần ba vạn nhân mã quân địch, sau này lúc kiển kê chiến trường mới biết.

Kho lương cũng không cướp được, Quách Hiến Phúc dẫn quân mã chạy đến thì quân coi giữ kho lương đã rút lui chỉ để cho Yến quân một đống tro tàn.

Thiêu hủy mớ lương thực này Từ Lai Bình cũng đau lòng, nhưng gã không còn cách nào khác, mang theo nhiều lương thực như vậy không thể chạy thoát, một khi bị quân địch đuổi kịp, chẳng những lương thực có khả năng rơi vào tay địch, thậm chí tướng sĩ áp tải vận chuyển lương cũng khó thoát một kiếp...

Chiến báo Giang Đông đưa đến, đám Cung Lâm Sách trong trướng chủ soái nhận được tin vô cùng vui mừng, phòng tuyến vững như thành đồng của quân Tống đã bị bên này một lần đã công phá được trong thời gian ngắn ngủi như vậy, điều này lúc trước bọn hắn không thể nào tưởng tượng được.

Không thể tránh khỏi là, đám tu sĩ Cung Lâm Sách liên tục tán dương Mông Sơn Minh, khen Mông soái không hổ là Mông soái.

Trận chiến này, nhìn thấy năng lực của Mông Sơn Minh khiến đám Cung Lâm Sách lần lượt đều có lòng tin với chiến sự phía sau.

Nhưng Mông Sơn Minh nhìn thấy chiến báo thì vui mừng không nỗi. Đám Cung Lâm Sách không hiểu, có lẽ người chết trong mắt những tu sĩ này chỉ là một con số thôi, nhưng Mông Sơn Minh ông sao lại không hiểu, ông biết rõ cái giá phải trả lớn đến chừng nào.

Ông vừa nhìn chiến báo đã biết đội ngũ nào ở khu vực nào thảm khốc đến mức nào, không nói đến bên Trương Hổ, chỉ riêng nhân mã bên triều đình, chỉ một lần cường công này đã mất tích gần hai mươi vạn nhân mã. Như vậy cộng thêm tổn thất bên Trương Hổ, tổn thất gộp lại thực ra vượt xa Tống quân ở phòng tuyến Hồ Khẩu.

Mà tất thảy những điều này, chỉ vì một mệnh lệnh của ông mà ra, ông hạ một mệnh lệnh xuống khiến không biết bao nhiêu tướng sĩ Đại Yến cửa nát nhà tan?

Như vậy bảo làm sao ông vui cho được, đối mặt với những lời khen, ông tự thẹn không đảm đương nổi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, từ từ cất tiếng trong bầu không khí vui mừng trong trướng: “Truyền tin chiến thắng cho An Hiển Triệu, Tô Khải Đồng, Sử Tân Mậu, lệnh cho ba bộ chuẩn bị sẵn để vượt sông bất cứ lúc nào! Đồng thời lệnh cho Từ Cảnh Nguyệt bộ tiến quân về phía ta! Lệnh cho Trương Hổ phái người thu bè gỗ vượt sông về.”

“Rõ!” Kẻ truyền lệnh lĩnh mệnh rời đi.

Tin chiến thắng truyền đến bốn bộ Từ, An, Tô, Sử, tướng lĩnh bốn bộ chấn động.

Không phải quân lính bốn bộ không tin vào Mông Sơn Minh, mà không ngờ Mông Sơn Minh có thể công phá phòng tuyến phòng vệ trên sông của Tống quốc nhanh như vậy, đây gọi là thần tốc.

Với kinh nghiệm của bốn vị chủ tướng, đương nhiên bọn hắn biết tuyến phòng vệ trên sông mà La Chiếu bố trí nghiêm mật khó công phá nhường nào, chí có thể nói là rất không có khả năng, cũng đương nhiên biết ý nghĩa khi phòng tuyến phòng vệ trên sông của Tống quốc bị công phá như thế nào, nó có nghĩa là cả tuyến phòng vệ trên sông của Tống quốc đối với Yến quốc đã được buông lỏng.

“Từ lúc chúng ta nhận được tin đánh nghi binh đến bây giờ có vẻ cũng được ba canh giờ đấy nhỉ?” Trưởng lão Nhạc Uyên của Tử Kim động hỏi.

“Đúng vậy, trong khoảng ba canh giờ công phá khu vực phòng thủ Hồ Khẩu ba mươi vạn quân Tống, Mông soái đúng là Mông soái, bảo đao chưa già!” Từ Cảnh Nguyệt vô cùng cảm khái lắc đầu buông tiếng thở dài, trước mắt hắn ta không biết nhiều về tình hình trận chiến, thực sự rất khó có thể tưởng tượng đã công phá như thế nào.

Nhạc Uyện lại hỏi: “Bây giờ lại bảo chúng ta qua đó, là muốn chúng ta vượt sông từ bên đó sao?”

Từ Cảnh Nguyệt khẽ gật đầu: “Có lẽ là vậy, chúng ta cách bên đó gần nhất, khu vực phòng thủ Hồ Khẩu lại bị Mông soái khống chế rồi, ngoại trừ bảo chúng ta vượt sông từ khu vực phòng thủ Hồ Khẩu,

Hẳn cũng không còn nguyên nhân nào khác. Bây giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng ý nghĩa gì, cứ gặp Mông soái ắt sẽ biết.”

Dứt lời liền quay đầu hét: “Truyền lệnh, đại quân tập kết, xuôi xuống Giang Nam!”

Sau khi ra lệnh, Cung châu kẹp theo một bộ nhân mã của triều đình tức nhổ trại, đại quân đi men theo con sông...

“Cái gì?”

Trong phủ tổng đốc đô phòng hộ, Ô Quần Liệt cả đêm khó ngủ nhận được chiến báo Hồ Khẩu thất thủ liền vô cùng sợ hãi, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lung lay sắp đổ.

“Đại nhân!” Tướng lĩnh trong đường kêu lên, vội vàng đỡ lấy ông.

Ô Quần Liệt lắc mạnh đầu, ổn định lại tâm thần rồi vung hai tay, giận dữ hất người đang đỡ ông ra, sắc mặt vô cùng khó coi, bộ dạng đau đớn thấu xương nói: “Chưa đến ba canh giờ mà mất phòng tuyến Hồ Khẩu, ngay cả nửa ngày cũng không giữ được, chỉ cần kiên trì nửa ngày, viện binh Thanh Cừ ta đã có thể đuổi tới rồi! Từ Lai Bình ơi Từ Lai Bình, ngươi đã phụ sự tin cậy của Đại đô đốc, ngươi tội đáng vạn lần chết! Ngươi bảo ta bàn giao thế nào với đại đô đốc đây! Ngươi bảo Đại đô đốc làm sao bàn giao với triều đình đây?”

Xoẹt! Ông đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đánh xuống, trực tiếp cắm xuống một góc bàn, cả người tức giận run lẩy bẩy.

Một tướng nói: “Đại nhân, việc đã đến nước này, tức giận cũng vô ích. May là Từ Lai Bình cũng không ngu, bảo tồn được thực lực mười ba vạn nhân mã. Trương Hổ bộ cũng tổn thất nặng nề, Từ Lai Bình dự đoán nhân mã của Trương Hổ tổn thất không dưới hai mươi vạn, đồn lương cũng bị Từ Lai Bình châm đuốc đốt, không đến mức rơi vào tay Yến tặc, trong tay Yến tặc thiếu lương thảo, sắp không chống đỡ được nữa, thế cục vẫn có thể vãn hồi!”

Ô Quần Liệt chống kiếm đứng vững, thở phào ra một hơi, trầm giọng nói: “Nói cách khác, trên tay Trương Hổ chỉ còn chừng ba mươi vạn nhân mã... Lập tức bảo tàn binh của Từ Lai Bình hợp lại với nhân mã Thanh Cừ của Liêu Nam Thanh, tập kết nhân mã hai bên, bất chấp mọi giá đoạt lại khu vực phòng thủ Hồ Khẩu cho ta!”

Lệnh này vừa hạ xuống không lâu, bên ngoài lại truyền tới cấp báo: “Báo, bộ Từ Cảnh Nguyệt bờ bên kia có động tĩnh, nhân mã Từ Cảnh Nguyệt đang nhanh chóng di chuyển về phía khu vực phòng thủ Hồ Khẩu!”

Một đám tướng lĩnh lập tức đi đến trước địa đồ xem xét, một tướng nói: “Đây rõ ràng là đang chuẩn bị cho nhân mã Từ Cảnh Nguyệt vượt sông từ khu vực phòng thủ Hồ Khẩu, mở rộng lượng binh lính khống chế khu vực phòng thủ Hồ Khẩu, chuẩn bị để đại quân Yến quốc vượt sông tiếp.”

Ô Quần Liệt quay đầu lại hỏi: “Nhân mã của An Hiển Triệu, Tô Khải và Sử Tân Mậu bờ bên kia có động tĩnh gì không?”

Bên dưới đáp: “Trước mắt tạm thời chưa có động tĩnh.”

Rầm! Ô Quần Liệt nện một đấm lên tường, sách lược của Mông Sơn Minh rất rõ ràng, không điều động tất cả nhân mã tập kết ven sông vượt sông từ khu vực phòng thủ Hồ Khẩu, mà chỉ muốn kiềm chế bên này, muốn ngăn phần lớn nhân mã bên này, khiến bên này không dám toàn lực đi viện binh, cho nên giờ chỉ dám dùng phương pháp tiếp viện kiểu hút dầu.

Đại quân đô phòng hộ bên này của ông thử to gan rời đi mà xem, chỉ cần người vừa đi, một khi phòng thủ trống rỗng, An Hiển Triệu, Tô Khải và Sử Tân Mậu đối diện sẽ lập tức vượt sông tiến đánh, như vậy có thể không chỉ mất phòng tuyến Hồ Khẩu thôi đâu.

Đây chính là cục diện bất đắc dĩ mà phòng tuyến không thể không đối mặt sau khi có một điểm bị công phá.

“Lại truyền lệnh cho Liêu Nam Thanh, lệnh cho viện binh Thanh Cừ tăng tốc tiến quân, cần phải mau chóng hội hợp với tàn quân của Từ Lai Bình, cần phải giành lại được tuyến phòng thủ Hồ Khẩu trước khi Từ Cảnh Nguyệt bộ vượt sông!” Ô Quần Liệt lại đấm một đấm lên tường.

...

Trời đã sáng, mưa tạnh, nhưng mùi ẩm ướt trong không khí rất rõ ràng, giống như chỉ cần bóp một cái không khí cũng có thể chảy ra nước vậy.