Đạo Quân

Chương 1005: Quách mỗ xin đợi đã lâu (1)




“Lương thảo của Mông Sơn Minh không đủ, nỏ mạnh hết đà, chỉ cần cắn sau lưng Mông Sơn Minh không buông, không cho hắn cơ hội thu hoạch lương thảo thì sẽ nhanh chóng mài chết hắn thôi!”

Văn Du ghi lại rồi mau chóng rời đi, đưa chiến lược trọng đại này khẩn cấp truyền cho Ô Quần Liệt.

“Haizz!” La Chiếu ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài, tự nhủ: “Mông Sơn Minh nếu muốn có hành động gì ở trong Tống quốc thì tất nhiên phải tiêu diệt được nhân mã chủ lực của tuyến phòng thủ trên sông của ta, nếu một khi bị nhân mã chủ lực của tuyến phòng thủ trên sông cắn lấy, tình hình lương thảo Yến quân căn bản sẽ không chịu nổi dày vò. Chỉ mong như vậy! Chỉ mong Ô Quần Liệt không phạm phải hồ đồ nữa, nếu không Mông Sơn Minh sẽ trấn giữ được tuyến phòng thủ trên sông, đại quân ta e là muốn trở về cũng không được. Khốn cảnh không đủ lương thảo của quân Yến e là sẽ rơi lên người quân ta.”

Kẻ bên cạnh nghe thổn thức không thôi, vẫn đang chìm đắm trong tin tức không hay kia, vẫn khó có thể tin được sự thật tuyến phòng thủ trên sông có thể bị công phá dễ dàng như vậy.

Suy nghĩ của La Chiếu quanh quẩn, phiền muộn trong lòng ứ đọng khó tiêu, biến số quá lớn! Gã ta biết có thể mình đã gặp phải một biến số cực lớn.

Cho dù cho tới bây giờ, Tống quốc vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, dù tuyến phòng thủ trên sông có bị công phá, khốn cảnh của quân Yến vẫn rất nan giải, theo lý thuyết đánh bại quân Yến căn bản không thành vấn đề, nhưng Mông Sơn Minh một lần đã đánh tan tuyến phòng thủ trên sông vẫn để lại bóng ma khó xóa trong lòng gã ta.

Mấu chốt của vấn đề vẫn nằm ở Mông Sơn Minh, có thể biến chuyện một lần công phá được tuyến phòng thủ trên sông không thể thành có thể, ai dám cam đoan Mông Sơn Minh không thể lội ngược nghịch cảnh?

“Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận...” La Chiếu đi qua đi lại ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.

Gã ta nghĩ tới hành vi vô lễ của mình khi tặng Mông Sơn Minh con ngựa trắng kia, cũng nhớ đến hồi âm của Mông Sơn Minh, nói tất có hậu lễ báo đáp!

Gã ta hơi hối hận, không phải hối hận vì sự vô lễ của mình, đó vốn là cách khích tướng, muốn khích Mông Sơn Minh đuổi đến, có điều Mông Sơn Minh không mắc lừa mà thôi. Gã hối hận vì không nên đưa đại quân xâm nhập, nên đích thân chính diện đối đầu với Mông Sơn Minh, nhưng ai có thể ngờ tuyến phòng thủ trên sông lại bị công phá nhanh như vậy?

Đứng trên lập trường của gã ta lúc đó mà nói, đây là trận chiến nhằm khiến Yến quốc diệt quốc, gã ta nhất định phải tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho Tống quốc, hao tổn binh lực trong trận quyết đấu với Mông Sơn Minh là hành động không sáng suốt, chỉ khiến tiện nghi cho Hàn quốc, gã ta nhất định phải để dành đủ thực lực mưu đoạt địa bàn Yến quốc với Hàn quốc.

Thế cục biến hóa như thế, gã ta không thể đích thân tới tiền tuyến, không cách nào kịp thời chỉ huy nhân mã tuyến phòng thủ trên sông tác chiến, gã ta thật sự lo lắng Ô Quần Liệt có thể là đối thủ của Mông Sơn Minh sao?

Cho dù Ô Quần Liệt chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng giờ gã ta thật sự không hề có chút chắc chắn nào!

Phiền toái hơn vẫn là phía bên triều đình, ngươi đánh thắng trận thì nói thế nào cũng có lý, chỉ cần một câu “các ngươi không hiểu chiến sự” là có thể chặn một vài người không nói được lời nào. Một khi thất bại, những kẻ trong triều đình có thể lấy ra vô số sai sót của ngươi, lúc trước ngươi có đúng cũng có thể biến thành ngươi nói sai...

Bên này gã ta vừa đưa ra kế hoạch chiến lược mới, trận đại chiến ở phòng tuyến Hồ Khẩu đã một lần nữa bắt đầu, đại quân chém giết, tiếng giết rung trời!

Ba mươi vạn đại quân của Liêu Nam Thanh Thanh Cừ cùng với mười ba vạn quân còn sót lại của Từ Lai Bình liên kết tấn công, bất chấp mọi giá tấn công mạnh mẽ, đánh lui nhân mã Trương Hổ vừa chiếm lĩnh phòng tuyến Hồ Khẩu.

Phòng tuyến Hồ Khẩu nhân mã Yến quốc vừa đắc thủ đã bị nhân mã Tống quốc cướp lại...

Trên đường rút lui, bộ hạ Trương Hổ hơi bất mãn, càu nhàu: “Đại tướng quân, chúng ta vẫn chưa dùng hết sức, phòng tuyến Hồ Khẩu bị mất oan ức quá!”

“Dông dài cái gì, bảo ngươi lui thì cứ lui, ở đâu ra mà lảm nhảm nhiều vậy?” Trương Hổ quát lớn một tiếng, chợt lại hạ lệnh: “Đại quân dừng tiến lên, chỉnh đốn sơ bộ đi.”

Ông ta vừa nhảy xuống ngựa, Cung Lâm Sách cũng cũng nhảy xuống ngựa đi tới, hỏi một tiếng: “Nơi này cách quân địch không xa, giờ dừng lại, không sợ bị đuổi đánh sao?”

“Đuổi đánh?” Trương Hổ hừ hừ khinh thường một tiếng: “Vất vả lắm mới đoạt lại được phòng tuyến Hồ Khẩu, Cung chưởng môn cảm thấy bọn họ còn dám vứt sao? Không dám phân tán binh lực đuổi theo đâu! Phòng tuyến Hồ Khẩu chính là cái hố Mông soái đào sẵn, vào hố của Mông soái còn muốn leo ra sao?”

Cung Lâm Sách như suy nghĩ gì đó: “Đây chính là lý do Mông soái chỉ cho phép bại không cho phép thắng?”

Trương Hổ gật đầu: “Chi nhân mã này của quân Tống đã bị dính chặt ở phòng tuyến Hồ Khẩu, đã là cá trong chậu!”

Cung Lâm Sách ừm một tiếng: “Khi nào động thủ lấy lại?”

Trương Hổ: “Không vội.

Để bọn hắn đắc ý đã, tiện nghi của Mông soái há chiếm được dễ dàng như vậy?”

Còn tình hình cặn kẽ Trương Hổ không chịu nói, chỉ khẳng định nói được làm được.

Có điều thấy bên này đã có tính toán, Cung Lâm Sách cũng không hỏi nhiều...

Phòng tuyến Hồ Khẩu vô cùng hỗn độn, xung quanh đều thê luổng nát, chỉ có ánh lửa cháy hừng hực.

Liêu Nam Thanh và Từ Lai Bình tuần sát trong mớ tàn phá phát hiện quân Yến không hề lưu lại gì cho bọn hắn, thứ gì không mang đi được hoặc đốt hoặc hủy, ngay cả một căn nhà có thể đặt chân cũng không để lại cho bọn hắn.

Đại quân bỏ chạy, thời gian gấp gáp, lên đường đơn giản, căn bản không mang đồ quân nhu, giờ đang mùa mưa, e là giờ mấy trăm ngàn nhân mã phải ăn gió nằm sương rồi.

Càng làm cho bên này nhức đầu là, Yến quốc cũng không rút xa, thỉnh thoảng lại chạy tới tập kích quấy rối.

Mục đích quân địch rất đơn giản, khi dễ bên này không dám bỏ phòng tuyến đuổi theo xa, cứ quấy rối mãi như vậy là muốn để bên này không thể nào nghỉ ngơi.

Bên này vừa đuổi, nhân mã tập kích quấy rối lập tức bỏ chạy, nhân mã truy kích không dám chạy xa, sợ bị chủ lực quân Yến bao vây tiêu diệt.

...

“Tin chiến thắng! Tin chiến thắng!”

Trong phủ tổng đốc tuyến phòng ngự trên sông, một vị tướng cầm tin chiến thắng chạy vào trong Trấn Giang đường.

Ô Quần Liệt thức đỏ kè hai mắt đứng bật dậy từ sau án, lộ ra ánh mắt cực kỳ mong chờ.

Tiểu tướng tiến vào trong đường trước mặt các tướng, hai tay trình lên tin chiến thắng: “Liêu tướng quân và Từ tướng quân hợp binh đã một lần đoạt được phòng tuyến Hồ Khẩu!”

“A!” Chư tướng trong đường lập tức mừng rỡ xôn xao.

Ô Quần Liệt cướp lấy tin chiến thắng đọc thử, sau khi xem xong mừng rỡ không thôi nói: “Tốt! Rất tốt!” Lại tiếp tục giơ tin chiến thắng trong tay đưa cho mọi người nói: “Theo hai tướng báo về, quân Yến chỉ có hai mươi vạn nhân mã cho nên khó cản được thế quân ta, vì thế bị đánh hạ ngay. Xem ra khi vượt sông, nhân mã thuộc bộ Trương Hổ đã tổn thất rất thê thảm, nằm ngoài dự đoán của chúng ta, không chỉ tổn thất hai mươi vạn, e là tổn thất hơn ba mươi vạn!”

Truyền tin chiến thắng cho mọi người thay phiên nhau xem.

Một vị tướng sau khi xem xong nói: “Vượt sông cường công với điều kiện như vậy, lại chỉ dựa vào vài bè gỗ, tổn thất nặng nề không thể tránh khỏi.”

Một tướng khác sau khi xem xong nói: “Cũng có thể thấy Từ Lai Bình đã thật sự cố gắng.”

Có người cau mày nói: “Công trình của tuyến phòng ngự trên sông đều đã bị quân Yến làm hỏng, một khi Từ Cảnh Nguyệt bộ vượt sông đến, phía sau lại có tàn quân Trương Hổ, tổn thất nặng nề không thể tránh

Trong đường yên tĩnh, đây đúng là chuyện phiền phức. Tàn quân Trương Hổ chắc chắn sẽ không để hai người Liêu, Từ có cơ hội xây dựng lại công trình tuyến phòng ngự trên sông, tất nhiên phải không ngừng quấy rối, phối hợp với nhân mã Từ Cảnh Nguyệt vượt sông.

Sau khi Ô Quần Liệt hơi trầm mặc: “Trước mắt chỉ có thể để hai người Liêu, Từ bất chấp mọi giá cản trở, sau đó bên ta lại rút thêm bốn mươi vạn nhân mã đi trợ giúp.”