Đạo Quân

Chương 1009: Vào trong sương mù (2)




Mặc dù tin tức nước Yến công phá thành công phòng tuyến nước Tống đã được truyền khắp kinh thành nước Yến, nhưng lại không có bất kì hào khí vui mừng nào.

Giấy không thể bọc được lửa, quân Tống cách kinh thành nước Yến càng ngày càng gần, tin tức đã không thể giấu diếm được nữa.

Quân Yến công phá phòng tuyến quân Tống thì sao? Kinh đô nước Yến sắp thất thủ rồi, Thương Triêu Tông vì lợi ích của mình mà không còn để ý đến lợi ích của Đại Yến nữa.

Dưới sự gieo rắc và khiêu khích của kẻ có dã tâm, thái độ của bách tính trong kinh thành đã thay đổi, hầu như đều đang chửi bới Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh, mắng hai ông là quốc tặc, hận không thể nghiền xương hai kẻ giặc thành tro!

“Tin chiến thắng!”

Một tiếng yếu ớt từ bên ngoài truyền đến ngự thư phòng, một tên thái giám biết rõ không khí hôm nay, ba chữ “iin chiến thắng” hắn không dám nói lớn tiếng, cẩn thận từng li từng tí nâng tin chiến thắng tiến vào.

Ánh mắt của Đồng Mạch, Thương Vĩnh Trung, Cao Kiến Thành đều hướng về phía tờ tin báo mà Thương Kiến Hùng đang xem.

Mấy tên đệ tử Tam Đại Phái trong ngự thư phòng phụ trách trông coi thờ ơ đứng nhìn, từ khi Thương Kiến Hùng tự tiện điều động đội quân phía bắc, Tam Đại Phái đã cư xử như vậy rồi.

Thương Kiến Hùng không có chút biểu cảm nào với nội dung trong tin chiến thắng, đưa cho Đồng Mạch ba người họ xem.

Ba người xem xong biết được, đại quân công Tống lại tiêu diệt gần bốn mươi vạn quân tinh nhuệ của đối phương.

Theo lý thuyết, đây là thắng lợi thật đáng mừng, nhưng trong ngự thư phòng không một người nào cảm thấy vui mừng cho được.

Thương Viễn Trung lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ là lệnh bắt người liên tục đến, lúc vượt sông mạnh mẽ tấn công, buộc quân triều đình xung phong, tâm hắn đáng chết!”

Đúng lúc này, trưởng môn Linh Kiếm Sơn Mạnh Tuyên xuất hiện ngoài cửa, không mời tự vào.

Sau khi đứng trong ngự thư phòng, Mạnh Tuyên đưa ánh mắt lạnh lùng đảo qua khắp mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Thương Kiến Hùng: “Bệ hạ, đại quân công Tống đã chiến đấu quên mình, có công có thưởng, sao bệ hạ vẫn chưa hạ ý chỉ sắc phong hầu tước cho hai vị công thần?”

Thương Kiến Hùng trầm giọng nói: “Chiến đấu quên mình? Đẩy nhân mã triều đình lên trước chịu chết, chỉ là vượt một con sông, trong chốc lát liền hao tổn hai mươi vạn quân của triều đình, quân trư hầu lại núp ở phía sau bảo toàn thực lực! Người chết là binh lính của triều đình, cái được dùng là mạng của tướng sĩ của triều đình, nhưng kẻ lập công được thưởng lại là người của nước chư hầu, thiên hạ có đạo lí như vậy sao?”

Mạnh Tuyên mặt không chút biểu cảm: “Bệ hạ quá xúc động rồi, binh lính của triều đình hay binh lính của chư hầu gì, nói cho cùng cũng đều là tướng sĩ của Đại Yến, các tướng sĩ nơi tiền phương chém giết đẫm máu, đem phần thưởng khích lệ tinh thần, xin bệ hạ hãy hạ chỉ!”

Mạnh Tuyên kìm nén bực tức trong lòng, giải thích không thông, mà hắn cũng không muốn phải nói nhiều lời vô ích nên trực tiếp bức bách, Cung Lâm Sách ở tiền tuyến nhưng khi bọn họ đưa ra lời bảo đảm nội trong ba ngày sẽ đưa mọi thứ về nguyên trạng, Mạnh Tuyên ở hậu phương trấn thủ, nếu ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong, chẳng phải là đang hủy đi lời hứa của Cung Lâm Sách hay sao? Bây giờ chính là lúc đồng tâm hiệp lực.

Bị bắt buộc không thể làm gì khác, Thương Kiến Hùng cuối cùng cũng hạ chỉ phong hầu.



Phong Lôi đường là nơi quan trọng bàn việc quân cơ của nước tề, người không có phận sự không được tự tiện xông vào.

Thượng tướng quân Hô Duyên Vô Hận chắp tay canh giữ trước một tấm bản đồ, khi thì nhìn chằm chằm vào bản đồ và suy nghĩ, khi thì đi đi lại lại trước tấm bản đồ.

Nơi mà ông ta nhìn chằm chằm vào chính là nươc Yến, bản đồ sông Đông Vực cách quân tống khá xa, gần đây ông ta hầu như luôn ở đây, tiện lúc chờ tin tức tình hình chiến tranh bên kia.

Biết rõ ông ta đàn tập trung cao độ theo dõi trận chiến này, một tướng sau khi có được tình hình chiến tranh mới nhất liền nhanh chóng bước vào, dâng trình báo: “Thượng tướng quân, phòng tuyến Hồ Khẩu quân Tống thảm bại, quân lương viện trợ cho Hồ Khẩu bị phục binh quân Yến cướp rồi, đội quân coi giữ bị quân Yến nội ngoại giáp công, bốn mươi vạn nhân mã bị giết sạch!”

Hô Duyên Vô Hận cầm chiến báo trên tay, sau khi xem xét kĩ càng, thổn thức lắc đầu nói: “Đây là tử chiến không lùi, đáng tiếc, khinh địch rồi”. Rồi lại ngẩng đầu lên hỏi: “Nhưng có biết rõ là đội quân đánh úp làm sao qua sông trước khi quân Yến vượt sông không?”

Tướng lĩnh kia trả lời: “Trước mắt còn không biết tình hình, nhưng sớm muộn cũng sẽ biết thôi ạ.”

Hô Duyên Vô Hận phất phất tay, ý bảo cho tướng lĩnh kia lui, tự mình lại đứng trước bản đồ suy nghĩ.

Ông ta gần đây đang suy nghĩ việc này, phòng tuyến quân Tống bị công phá một điểm, toàn tuyến sẽ buông lỏng, quân bảo vệ Hồ Khẩu bị thảm bại như vậy, cũng không phải ngoài ý muốn, ngược lại là tốp quân mai phục trước khi vượt sông khiến cho ông ta vô cùng hứng thú, trạng thái phòng thủ của quân Tống kín đáo như vậy, quân Yến làm thế nào mà có thể đem một lượng binh mã lớn như thế ẩn núp?

Người ta đều nói: Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận!

Nhưng ông ta lại không hiểu Mông Sơn Minh tại sao làm được điều đó, căn cứ vào tình báo, quân Tống đến nay vẫn cứ hồ đồ, đến nay như lọt vào trong sương mù thất bại.

Hai người nổi danh khắp thiên hạ, thực sự không hiểu được chiến pháp của Mông Sơn Minh, ngay cả lúc đi ngủ ông ta cũng cảm thấy bất an, cứ lật qua lật lại suy nghĩ việc này.

Thân là một đại danh tướng mà lại không hiểu được chiến pháp của tướng lĩnh nước người, hơn nữa ngay cả sau khi sự việc xảy ra cũng không hiểu được tại sao, ngay cả hoàng đế nước Tề Hạo Vân Đồ hỏi tới sự tình, ông ta cũng không rõ một hai ba ra làm sao, khiến ông ta làm sao có thể an tâm?

Nghĩ đến ánh mắt lạ lùng mà Hạo Vân Đồ nhìn mình, và cả vẻ cứ như đang muốn nói nhưng lại thôi, ông ta có thể đoán được đối phương đang muốn nói cái gì, chỉ là để ý sắc mặt ông ta ngại mà không nói ra thôi, khiến ông ta trong lòng rất khó chịu.



Mảnh vải trướng nhếch lên, La Đại An và một tu sĩ từ trong lều vải đi ra.

Một đám người chờ tại cửa vào, Trương Hổ không nhịn được hỏi một câu: “Đại An, Mông soái thế nào rồi?”

La Đại An gật đầu: “Mông soái tỉnh rồi, mời chư vị vào trong.”

Khi đi vào lều, Cung Lâm Sách hỏi một vài đệ tử vừa đi ra: “Ông ấy thế nào rồi?”

Đệ tử kia đáp: “Không có gì đáng ngại nữa, vừa mới ăn viên linh đan bổ khí huyết.”

Cung Lâm Sách khẽ gật đầu, tiến vào trong lều

Từ Cảnh Nguyệt dừng bước ở bên cạnh La Đại Bình, hỏi một tiếng: “Cậu là trưởng tử của La An?” Trước đây không lâu Trương Hổ cũng nói với cậu ta như vậy.

“Vâng!” La Bình cúi khom người: “Bái kiến Từ Tướng quân.”

Từ Cảnh Nguyệt quay đầu vẫy tay, một tướng đi tới dâng lên một thanh bảo kiếm, Từ Cảnh Nguyệt nhận đến tay rồi lại đưa cho La Đại Bình: “Ta với phụ thân cậu là bằng hữu, cây kiếm này rất tốt, cậu giữ ở bên người dùng phòng thân đi.”

“Tạ ơn ý tốt của tướng quân! Tướng quân chắc chưa biết quy tắc của sư phụ ta, không cho phép các đệ tử tùy tiện nhận quà của người khác.”

La Đại An khéo léo từ chối, nhẹ nhàng dùng tay đẩy kiếm trả lại, thái độ đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Từ sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân khóc rất nhiều, trải qua lần đó, cậu ta cũng trở nên từng trải hơn nhiều.

Mẫu thân tuy là con nhà nông dân, chỉ biết đọc vài chữ, nhưng lại hiểu được một vài đạo lý, bà ấy từng nói với cậu ta rằng, hai huynh đệ bọn họ sở dĩ có thể được Mông Sơn Minh và Lam Như Đình coi trọng và nhận làm đệ tử là do phụ thân của cậu ta liều mạng dành lấy, cơ hội tốt như vậy bao nhiêu người cầu cũng không được, khiến cho hai huynh đệ bọn họ nhất định không chịu thua kém, nhất định, hăng hái tranh giành.

Thử hỏi, La Đại An sao có thể tùy tiện phá hỏng quy tắc, dễ dàng thu nhận lễ vật cho được.