Đạo Quân

Chương 1070: Phản bội nhiều lần




A Tước dịu dàng nói: "Tước nhi hiểu, bệ hạ còn lựa chọn nào khác."

Mục Trác Chân: "Nàng hận trẫm sao?"

A Tước không nói hận hay không: "Bảy mươi triệu kim tệ, bảy mươi ngàn xe lương thực, sự sống chết của hai triệu tướng sĩ, Tước nhi không ngờ giá trị của mình lớn như vậy." Vừa nói, nàng vừa gạt tay Mục Trác Chân ra.

Mục Trác Chân lại ôm nàng vào lòng, quyết liệt muốn hôn. A Tước đẩy hắn ta ra, lẳng lặng nói rằng: "Có người bảo Tước nhi hại nước hại dân, bảy mươi triệu kim tệ, bảy mươi ngàn xe lương thực, sự sống chết của hai triệu tướng sĩ. Từ hôm nay trở đi, Tước nhi không còn nợ Đại Tống thứ gì nữa."

Mục Trác Chân ngây ngác đứng đó, bị nàng từ chối cái ôm, kinh ngạc nhìn nàng lẳng lặng rời.

"Tước nhi, trẫm thề với trời. Rốt cuộc sẽ có một ngày trẫm đón nàng trở về!" Mục Trác Chân chợt lớn tiếng rít gào.

A Tước không quay đầu lại mà đi ra cửa. Tổng quản đại nội Mạc Cao khom mình hành lễ, phần eo cúi thấp đến tận cùng, trong mắt ngấn lệ.

A Tước để mặt mộc, không mang theo món trang sức nào của nước Tống, ngay cả những gì thị nữ chuẩn bị cho nàng, nàng cũng không cần.

Ngoại trừ xiêm y trên người, nàng chỉ nhận từ Tổng quản đại nội Mạc Cao một chiếc mũ sa đội đầu che khuất dung nhan, sau đó theo tu sĩ cưỡi Phi Cầm bay lên cao rời đi, đi một cách sạch sẽ giống như nàng nói, không bao giờ thiếu nợ nước Tống thứ gì nữa.

Lúc đi nàng cũng không có động tĩnh gì, cứ như vậy lặng lẽ cất bước.

Vốn dĩ đây không phải chuyện vẻ vang gì, cũng không định để nhiều người biết. Nước Yến đồng ý giữ bí mật, nhưng hứa hẹn mà thực hiện mới lạ, Thương Kiến Hùng không làm cho cả thiên hạ biết mới lạ.

Mặc dù biết rõ không gạt được người trong thiên hạ nhưng vẫn lặng lẽ đưa tiễn, không thể nào gióng trống khua chiêng.

Dưới mái hiên, Mục Trác Chân dõi theo chấm đen dần biến mất nơi trời xa, tim hắn ta đau như dao cắt, đành nhắm mắt thì thào: "Tước nhi bay đi rồi..."

...

"Đại tướng quân, quân lệnh từ Mông soái đã đến."

Một bức thư được đưa vào trong lều, Thứ sử Phục Châu - Sử Tân Mậu xem xong lập tức hạ lệnh ngay tại chỗ: Tập hợp đại quân, lập tức rút lui!"

"Tuân lệnh!" Chư tướng lĩnh mệnh mà đi.

Trưởng lão Linh Kiếm sơn - Tổ An Đức thấy vậy mới hỏi: "Chiến sự bên sông Đông Vực đã kết thúc rồi ư?"

Sử Tân Mậu nói: "Ngay từ đầu vốn không đánh nhau, triều đình và nước Tống bàn bạc đã có kết quả. Nước Tống chịu trả giá lớn, thậm chí hoàng đế bên ấy còn đưa phi tử mình yêu nhất ra làm lễ vật, còn triều đình thì đưa Thái tử qua đấy làm con tin, đôi bên liên minh chống lại nước Hàn. Mông soái tuân theo ý chỉ của triều đình, chuẩn bị thả quân La Chiếu về. Dựa theo ước định, đội chúng ta phải rút lui trước. Có lẽ đội lương thảo của nước Tống sẽ tới tiếp ứng chi viện cho quân La Chiếu."

Tổ An Đức ồ lên một tiếng: "Sao có thể như vậy? Không phải muốn đánh cho quân La Chiếu tàn phế ư? Một khi thực lực nước Tống ổn định, nước Hàn chỉ có thể chọn quả hồng mềm để bóp, không động vào nước Tống được thì rất có khả năng động đến nước Yến đấy? Mông Sơn Minh làm trò quỷ gì vậy, phải trả giá rất lớn mới đánh cho thành cục diện ngày hôm nay, chiến lược do hắn ta nghĩ ra sẽ thay đổi thế nào?"

Sử Tân Mậu đưa quân lệnh cho ông ta xem rồi nói: "Chẳng phải Mông soái còn giữ lại chúng ta sao? Mông soái nói, xem thử Ngô Công Lĩnh bên kia có động thủ hay không. Nếu Ngô Công Lĩnh truy sát đến tận địa phận nước Tống, chúng ta sẽ rút lui theo kế hoạch đã định, quân La Chiếu vừa mệt mỏi vừa thiếu lương thảo nên sẽ chạy không nhanh; còn nếu Ngô Công Lĩnh không đuổi giết, bên ta sẽ mượn cơ hội khiêu khích, cấp tốc đánh ngược, phải làm tổn thất hàng triệu quân La Chiếu mới được dừng tay!"

"Ồ! Thì ra là thế." Tổ An Đức xem chỉ thị trên quân lệnh xong bèn liên tục gật đầu, sau đó chần chừ nói: "Đã đưa Thái tử qua làm con tin để làm cơ sở đôi bên kết đồng minh. Nếu chúng ta động thủ, chỉ e Thái tử bị nguy hiểm đến tính mạng!"

Sử Tân Mậu cười lạnh nói: "Tổ Trưởng lão, đối với chúng ta mà nói, có quan trọng không?"

Tổ An Đức hơi cau mày, không nói gì.

...

"Nước Vệ chi viện lương thực thế nào?"

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn bên bờ sông, cất tiếng hỏi.

Cung Lâm Sách nói: "Còn đang trên đường biển, đoán chừng vài ngày nữa là vào địa phận nước Yến hoặc đổ bộ lên Nam Châu."

Mông Sơn Minh: "Giữ lại một phần ba đưa cho Nam Châu."

Cung Lâm Sách không có ý kiến gì, đây là điều kiện đã sớm bàn xong: "Lần này nước Tống bồi thường, triều đình sang tay toàn bộ cho nước Vệ và nước Tề trả nợ."

"Nước Tống bằng lòng giao ra năm mươi triệu kim tệ, năm mươi ngàn xe lương thực, bệ hạ thà rằng ít đi để đoạt lấy nữ nhân kia, các ngươi không thấy hoang đường sao?" Mông Sơn Minh lạnh lùng hỏi.

Cung Lâm Sách cười khổ lắc đầu, không nói gì.

Mông Sơn Minh không nhìn Cung Lâm Sách nữa mà trông ra dòng sông cuồn cuộn, tâm sự nặng nề.

Qua việc này ông đã nhìn ra, thế lực của Thương Kiến Hùng tại nước Yến và trong lòng ba phái lớn vẫn có trọng lượng nhất định, không phải ai cũng có thể dễ dàng thay thế.

Đứng trên lập trường của ba phái lớn là hiểu. Với tình hình nước Yến trước mắt, ba phái ấy không hy vọng nội bộ lại xảy ra nhiễu loạn, Thương Kiến Hùng sống chết muốn giữ vững cục diện, ba phái lớn đành phải thỏa hiệp.

"Đại soái, đã chuẩn bị xong cả rồi." Trương Hổ đi vào bẩm báo một tiếng.

Gương mặt Mông Sơn Minh không biểu lộ cảm xúc: "Vượt sông!"

Theo lệnh ông, đại quân chính thức vượt sông quay về địa phận nước Yến.

Quân La Chiếu cũng vậy. Đôi bên thành ra "ngươi cứ chạy lên trên, ta cứ bơi về dưới", không ai quấy rầy ai.

...

Huệ Thanh Bình ngồi ngay ngắn trong đình, Ngô Công Lĩnh lại không thể nào đàng hoàng, cứ lắc lư qua lại rồi nhịn không được, đưa tay sờ cằm Huệ Thanh Bình.

Bốp! Huệ Thanh Bình hất tay ông ta ra. Tuy hai người đã là phu thê, nhưng giữa ban ngày ban mặt, Ngô Công Lĩnh không biết xấu hổ, Huệ Thanh Bình còn gì mặt mũi.

Bà ta ra tay không nhẹ, làm Ngô Công Lĩnh đau đến mức nhe răng há miệng.

Đại chưởng môn của Đồng Hương các - Đơn Đông Tinh đi vào đình viện thấy vậy thì chợt dở khóc dở cười. Trước đó y tưởng Ngô Công Lĩnh nói đùa, ai ngờ tên ngốc này thật sự làm được, quả thực tự giao mình tới tay Huệ Thanh Bình.

Đơn Đông Tinh cũng là một trong những người chứng kiến hôn lễ, vì giữ bí mật nên tổ chức rất đơn giản, chỉ vài bàn tiệc rượu đã bái thiên địa rồi.

Dường như hôn lễ cũng không quan trọng. Y nghe đám đệ tử phía dưới phụ trách bảo vệ Ngô Công Lĩnh nói rằng, trước buổi hôn lễ ông ta đã động phòng rồi, sau đó mang theo thương tích ra khỏi phòng tân hôn, tìm người của Đồng Tiên các chữa trị.

Hình như gần đây ngày nào cũng động phòng, Đơn Đông Tinh thật sự bội phục Ngô Công Lĩnh, bội phục cả Huệ Thanh Bình. Sao bà ta có thể chịu đựng được người như Ngô Công Lĩnh...

"Đại tướng quân, phu nhân." Đơn Đông Tinh bước ra chào một tiếng.

Trước danh hiệu "phu nhân" này, Huệ Thanh Bình bỗng không biết ứng đối ra sao, lạnh cả mặt.

Ngô Công Lĩnh nhận thấy ánh mắt của Đơn Đông Tinh nên xoay người kéo y đi ra.

Sau khi đến một nơi hẻo lánh, Đơn Đông Tinh mới buông lời trêu chọc: "Gần đây tinh thần của Đại tướng quân đúng là chẳng ra làm sao, cần phải tiết chế đấy!"

Ngô Công Lĩnh vui vẻ cười ha ha rồi hỏi nhỏ: "Có chuyện gì?"

Đơn Đông Tinh cũng nói rất nhỏ: "Mông Sơn Minh gửi thư, bảo chúng ta vượt sông ngay lập tức, bằng không đội quân của Sử Tân Mậu sẽ đổi sang tuyến đường đi về phía chúng ta, hắn nói được thì sẽ làm được!"

"Mẹ nó!" Ngô Công Lĩnh cất tiếng hừ: "Một đám làm như lão tử dễ ức hiếp, chờ đó cho ta!"

Tuy nói vậy nhưng ông ta vẫn hơi kiêng dè Mông Sơn Minh, nhất là chuyện Mông Sơn Minh đại khai sát giới ở nước Tống khiến ông ta rùng mình; bây giờ đối phương bằng lòng cho ông ta một con đường sống, bảo ông ta lập tức cút về nước Yến, ông ta không có lý do gì mà không đồng ý.