Đạo Quân

Chương 1072: Ai đánh thì người đó tới trị (2)




"Thất vọng đau khổ nha!" Ngô Công Lĩnh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đó nói với mọi người: "Dù sao cái mạng này của lão tử ở trong tay các ngươi, nói nhiều rồi nói nhảm không có ý nghĩa, chi bằng nhìn ta hành động thực tế. Cho dù trong tay La Chiếu có bao nhiêu quân, ta vẫn có thể giải quyết xong hắn, đạt được mục đích của Kim Tước như thường. Nếu như không làm được, bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể lấy mạng lão tử, thế các ngươi đã vừa lòng chưa?"

Mọi người cứ "ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta", xem ra trước mắt cũng chỉ có thể như thế.

Tề Bích Tang trầm giọng nói: "Tốt nhất ngươi đừng giở trò gì đó!"

"Xùy!" Ngô Công Lĩnh khinh thường phất tay, đi về phía Huệ Thanh Bình, nhân tiện quàng tay ra sau lưng bà ta: "Bình Bình, giận sao?"

Huệ Thanh Bình như bị rắn cắn, đột ngột quay đầu lại, vung tay đẩy ông ta ra, nghiêm khắc cảnh cáo: "Cách xa ta một chút!"

Bà ta không chịu được tên này trước mặt mọi người như vậy, nhưng chẳng thể vứt bỏ ông ta.

Ai ngờ ngay sau đó, Ngô Công Lĩnh đột ngột bế bà ta lên, "Hôm nào cũng thắm thiết mà còn sợ à?" Vừa chạm vào đã hôn liền.

Thật khó coi! Ai nấy đều im lặng quay đi, thật sự không nhìn nổi, sợ làm cho Huệ Thanh Bình xấu hổ, coi như hai người đó làm gì cũng không ai thấy.

Bốp! Âm thanh giòn giã vang lên, kế đó là tiếng vật nặng ngã xuống đất.

Mọi người nhìn lại, chỉ trong chốc lát, Ngô Công Lĩnh đã nằm sấp trên nền đất, miệng mũi chảy máu, nằm bất động tại đấy.

"..." Bọn họ trợn mắt há hốc mồm một hồi, nhìn gương mặt lạnh như sương của Huệ Thanh Bình, vì quá sợ hãi nên tranh nhau bỏ chạy.

"Huệ Thanh Bình, bà điên rồi sao?" Trưởng lão Bách Xuyên cốc - Tào Dũng lách mình đứng trước mặt Huệ Thanh Bình và nghiêm nghị chất vấn, lúc này nếu đánh chết Ngô Công Lĩnh, mọi người biết báo cáo kết quả nhiệm vụ thế nào?

Thấy mọi người có vẻ cứu giúp Ngô Công Lĩnh, hơn nữa còn phẫn nộ nhìn mình, giống như ngược lại là mình sai, bộ ng,ực Huệ Thanh Bình dồn dập phập phồng, sắc mặt bà ta lúc đỏ lúc trắng, hết sức tức giận.

May mà sau khi kiểm tra, bọn họ phát hiện Huệ Thanh Bình ra tay xem như còn chừng mực, Ngô Công Lĩnh chỉ bị đánh hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Sau khi làm phép cho hơi thở lưu thông, Ngô Công Lĩnh mới cất tiếng "ừm", mở hai mắt tỉnh lại.

Mới tỉnh lại, Ngô Công Lĩnh đã nổi giận, vung tay đẩy người vừa giúp mình rồi lảo đảo bò dậy, nửa bên mặt sưng phồng lên với tốc độ nhanh đến mức có thể thấy được.

Đơn Đông Tinh nhìn mà lắc đầu, thầm nghĩ, đây đã là lần thứ ba bị đánh thành dạng này rồi?

Ngô Công Lĩnh lắc lư thân mình, chỉ vào Huệ Thanh Bình rồi nói với mọi người: "Với thái độ này, xem như ta đã nhìn ra, các ngươi chỉ đang lợi dụng ta, lợi dụng xong rồi giế,t chết ta đúng không?"

"Đại tướng quân, đừng hành động theo cảm tính, trước tiên xử lý vết thương một chút đi." Hướng Thiên Quang xòe tay định làm phép giúp ông ta giảm bớt vết sưng.

"Không cần ngươi làm người tốt." Ngô Công Lĩnh gạt tay hắn ta ra, chỉ vào Huệ Thanh Bình mà nói: "Ai đánh thì người đó đến trị, yêu cầu này không quá đáng chứ? Cái gì mà gả cho ta, lừa gạt ta chơi à? Các ngươi đã từng gặp loại thê tử này chưa? Giờ đây, một khi các ngươi đạt được mục đích, bà ấy không giết ta mới là lạ, ta còn có đường sống sao?"

"Ôi!" Hướng Thiên Quang dở khóc dở cười nói: "Đại tướng quân, người suy nghĩ nhiều rồi, thật sự là trước mắt bao người, người hành động quá mức liều lĩnh, lỗ mãng, Huệ trưởng lão... Ôi, phu nhân chịu không được mà thôi, người ta cũng đã là của người, không tồn tại vấn đề người vừa nói đâu."

"Tốt, hy vọng là ta đã nghĩ nhiều rồi. Nhiều huynh đệ đang nhìn như thế, vậy mà ta lại bị phu nhân đánh ngã trước mặt mọi người, bộ mặt này của ta biết để vào đâu? Bảo ta lĩnh quân thế nào, uy tín của ta ở đâu? Mặt mũi này ta phải tìm trở về, phu nhân của ta đi theo hầu hạ ta, không đủ sao?" Ngô Công Lĩnh chỉ chỉ mặt mình, lại chỉ vào Huệ Thanh Bình và nói: "Không cần người khác, bà ta đánh thì bà ta trị. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, làm thê tử phải có dáng vẻ làm thê tử, không cho phép tránh ta, đàng hoàng tử tế ở bên cạnh hầu hạ lão tử!"

Thế mà còn "được một tấc muốn tiến thêm một bước", Huệ Thanh Bình cả giận nói: "Làm như ta không dám giết ngươi hay sao?"

"Sư muội!" Tề Bích Tang lập tức ngăn cản Huệ Thanh Bình đang kích động.

Ngô Công Lĩnh cũng nghiêm túc, quay người hắng giọng gầm thét một tiếng, "Truyền quân lệnh của ta, ngừng bước!"

Ông ta vừa ra lệnh, đội quân đang đi nhanh quả thật ngừng lại.

"Thê tử của ta, yêu cầu của ta rất quá đáng sao? Ta đã thấy rõ thái độ của bà, nếu bà thật sự muốn qua cầu rút ván, dù sao lão tử cũng từng chết một lần, chết sớm chết muộn không quan trọng, cũng chẳng có gì phải sợ. Cho các ngươi thời gian một nén nhang, tự các ngươi xử lý, nếu không được thì lão tử không đùa đâu, đại quân lập tức rút lui trở về, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được!" Ngô Công Lĩnh nói, đưa mắt nhìn Đơn Đông Tinh rồi ôm mặt, sờ sờ cũng không đau, tê hết cả rồi.

Đơn Đông Tinh liếc mắt nhìn mọi người rồi cũng đi theo.

Mọi người im lặng, lần lượt nhìn về phía Huệ Thanh Bình, cũng không nên nói thêm gì, song đều nhờ Tề Bích Tang nháy mắt, ám chỉ khuyên nhủ.

"Sư muội!" Tề Bích Tang nắm lấy tay Huệ Thanh Bình.

Huệ Thanh Bình hất ra, phẫn nộ nói: "Ta đã thành ra như vậy, còn muốn ta như thế nào? Hắn là một người vô sỉ vô lại, ta bẽ mặt còn chưa đủ sao?"

"Ôi!" Tề Bích Tang thở dài: "Cũng đâu ai ngờ được như vậy, nhưng chuyện đã thế rồi thì phải làm sao đây? Ta biết muội uất ức, nhưng muội hãy ngẫm lại xem lúc trước vì sao muội đồng ý, muội không vì bản thân mình, cũng phải vì những đệ tử kia mà ngẫm lại. Cả đám chúng nó đều do muội trông coi từ nhỏ tới lớn, chẳng khác nào con gái ruột thịt, muội nhất thời xúc động đã đánh mất quyền làm trưởng lão, khiến chúng nó rơi vào tình cảnh khó xử; bây giờ muội lại làm hư việc, muội có nghĩ tới chúng nó không? Chỉ khi muội tiếp tục đứng vững thì mới có thể trở thành chỗ dựa vững chắc của chúng nó. Nếu trước kia đã làm ra quyết định thế này, thành ra như vậy, sao phải khiến mình uất ức không công chứ? Nghe lời sư tỷ đi, tuy con này đi không hẳn là tốt nhưng chưa chắc không có đường ra, ta không tin muội không hàng phục được kẻ phàm phu tục tử như hắn!"

Ở trên không, có thể nhìn rõ lưu vực bên dưới.

Tô Chiếu cùng ngồi trên phi cầm cúi xuống nhìn, có thể xác định bên dưới là sông Đông Vực, cũng có thể xác định người đã cưỡng ép đưa nàng về nước Yên.

“Trận chiến Tống Yên kết thúc rồi à?” Nàng quay sang hỏi Viên Cương bên cạnh.

Hắn ta nhìn nàng chăm chú: “Nàng quan tâm tới trận chiến này nhỉ.”

“Chẳng lẽ chàng không quan tâm sao? Thắng bại thế nào?”

Viên Cương nhìn thẳng, không trả lời.

Tô Chiếu cắn môi. Nàng hiểu ý hắn ta, không nói ra thân phận của mình, nàng đừng mong hỏi ra được cái gì. Nhưng nàng cũng có nỗi lo của mình, dù cực kỳ lo đến tình hình chiến sự nhưng vẫn không dám để lộ thân phận….



Nhân mã quân Tống rút lui thoáng cái đã vượt qua sông Đông Vực, toàn diện rút sâu vào trong.

Hai nước Tống Yên đàm phán kết minh, không cần giữ lại nhân mã phòng thủ sông Đông Vực, trước tình cảnh cạn lương, khu vực liên quan đều bị Mông Sơn Minh dọn sạch, quân Tống cũng không còn sức thủ nổi nữa. Mà đây chính là điều nước Yên cần, đánh tới lúc đối phương chịu thoả hiệp kết minh, nước Yên cũng không cần tiêu hao quá nhiều binh sĩ tài nguyên nơi này nữa.

Mà chiến lược chiến thuật của Mông Sơn Minh cực kỳ cao minh, từ đầu tới cuối vẫn giữ lại một đường lui phòng ngừa vạn nhất. Sử Tân Mậu dừng ở hậu phương còn chưa rút lui, chẳng những có thể củng cố hiệu quả, còn có thể ứng biến bất kỳ lúc nào, cũng có thể nói là ở lại phòng thủ sông Đông Vực.

Từ nay không còn mối lo nữa, Mông Sơn Minh có thể yên tâm suất lĩnh đại bộ phận nhân mã ứng phó với nguy cơ có thể xảy ra ở các nươi khác. Hiện giờ quan trọng nhất là chờ lương thảo chi viện của nước Vệ.