Đạo Quân

Chương 1092: Ngọc phi (2)




Ông ta cũng cực kỳ lo lắng cho chiến sự Nam châu bên kia, một trận chiến của Thương Triều Tông đã thay đổi thế cục, làm ông ta thở phào, nhớ tới chủ cũ, cũng rất đỗi vui mừng...

Thương Kiến Hùng ngồi sau trác án trong thư phòng cũng đã thấy chiến báo Nam châu, Thương Triều Tông lấy ít địch nhiều, một trận thay đổi chiến cuộc, biến thế thủ của Yến quốc thành thế công.

Với hoàng đế Yến quốc như ông ta mà nói, đây vốn là chuyện đáng mừng nhưng giờ ông ta lại không mừng nỗi.

Uy hiếp của Tống quốc đã bị Mông Sơn Minh phá tan, uy hiếp bên Hàn quốc bị Thiệu Đăng Vân chặn, uy hiếp bên Triệu quốc bị Thương Triều Tông ngăn cản, nói cho cùng tất cả đều là người của Ninh vương, vinh quang này đều được dồn hết lên đầu Thương Triều Tông nhi tử Ninh vương.

Yến quốc gặp nạn, ngăn cơn sóng dữ chính là Thương Triều Tông, còn hoàng đế Yến quốc ông ta thì sao? Dường như không làm gì cả, dường như trở thành ăn không ngồi rồi.

Nhất là bây giờ, ba phái lớn của Yến quốc đều ủng hộ bên Thương Triều Tông, điều này khiến ông ta nghẹn họng.

Tâm tình Đồng Mạch đứng dưới cũng không tốt, Thương Triều Tông càng thể hiện năng lực, càng đắc thế lão càng bất an, năm đó chính lão chủ trì hành động thanh tẩy phe Ninh vương, nếu thật sự để Thương Triều Tông nắm đại quyền, mình sẽ có kết cục gì chỉ nghĩ đã không rét mà run.

Nhưng giờ lão không làm gì được Thương Triều Tông, bên cạnh người ta có một lượng lớn tu sĩ bảo vệ, tay lại nắm binh quyền, cho dù ngươi muốn hại trong sáng hay trong tối đều vô dụng. Lúc này cường thế dồn hết vào Thương Triều Tông, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng khó làm tổn thương được một cọng lông tơ.

Tâm trạng của Thương Vĩnh Trung ở dưới cũng không tốt, bây giờ lão ta thực sự là Đại mã tư trang trí rồi, Thương Triều Tông càng có năng lực càng lộ rõ sự vô năng của lão ta, quá lúng túng.

Cao Kiến Thành đứng dưới mặt không biểu cảm, ông ta sớm đã đặt cược bên cửa Thương Triều Tông, đã đứng ở hàng tam công này, bên này sụp đổ Thương Triều Tông đắc thế, ông ta cũng bình yên vô sự. Ông ta không ngờ hành động bất đắc dĩ lúc trước lại giúp mình đứng ở thế bấy bại, hơi có cảm giác cuộc đời như vở kịch.

Đương nhiên, được biết tin chiến thắng, trong lòng vẫn rất cảm khái, chí ít càng nhận thức được năng lực của đám người Thương Triều Tông, so với người của triều đình thì chỉ có thể khiến ông ta thầm lắc đầu.

Đứng tại độ cao của ông ta nhìn xuống, thế cục nội bộ Yến quốc rất rõ ràng, Thương Triều Tông lần này thật sự đã tạo ra thành tựu, uy vọng như mặt trời ban trưa, Yến quốc bây giờ, có thể thay đổi triều đình không ai khác ngoại trừ Thương Triều Tông.

“Chư vị, các châu phủ bên dưới đều đang nhìn chằm chằm, đều muốn an bài thỏa đáng, không thể thả lỏng, phải siết chặt hơn!” Thương Kiến Hùng chợt ý vị thâm trường nói.

“Rõ!” Ba vị cùng chắp tay lĩnh mệnh.

Ba người đều biết ông ta nói vậy là có ý gì, bây giờ khí thế Thương Triều Tông quá thịnh, các châu phủ mà họ đang nắm trở thành tiền vốn duy nhất của họ, nếu vứt đi cả năng lực khống chế này, bọn họ sẽ không còn chút tác dụng gì với ba phái lớn Yến quốc.

Bao gồm bản thân Thương Kiến Hùng cũng ý thức được, trải qua lần chiến loạn này, ba phái lớn hẳn đã thấy rõ, ủng hộ ai mới có lợi hơn cho ba phái lớn, nếu không thể khống chế được bên dưới, bất cứ lúc nào ba phái lớn cũng có thể vứt bỏ bọn họ lập một triều đình khác có lợi với ba phái lớn hơn.

Nói trăng ra là, bọn họ nhất định phải có năng lực khiến nội bộ Yến quốc đại loạn bất cứ lúc nào, chỉ có như vậy mới có thể khiến ba phái lớn không thể tùy tiện vứt bỏ bọn họ.

Nói ra những lời này, ở mức độ nào đó đã thừa nhận ông ta trị vì triều đình vô năng.

“Ngọc phi đâu?” Thương Kiến Hùng quay đầu lại hỏi Điền Ngữ.

Ngọc phi chính là phi tử Tống hoàng Mục Trác Chân dâng lên, Đồng Mạch, Thương Vĩnh Trung, Cao Kiến Thành bất giác nhìn nhau, Thương Kiến Hùng phong nữ nhân kia làm “Ngọc phi” khiến rất nhiều người bất mãn, ngọc là gì? Dĩ nhiên là chỉ thanh khiết không vất bẩn, một kẻ là hàng xài rồi, là phi tử của nhà người khác đến dây, danh tiết thật sự không thể xứng với danh hào Ngọc phi.

Điền Ngữ lặng lẽ đưa mắt nhìn phản ứng của ba vị đại thần, khẽ trả lời: “Ở ngự hoa viên.”

Thương Kiến Hùng lập tức quét sạch ưu phiền, vui mừng đứng dậy bỏ đi.

“Bệ hạ!” Đồng Mạch ngăn cản, khuyên can: “Long thể quan trọng, không nên quá mức vất vả, tiết chế!”

Nhìn đôi mắt thâm quầng của Thương Kiến Hùng, lão thật sự không kìm được khuyên.

Trong cung có truyền tin, vị hoàng đế này quá “dốc sức” vào nữ phân kia, sủng hạnh không ngừng, tình trạng mưa móc bị mất cân bằng nghiêm trọng làm cho cả đám trong hậu cung rất có ý kiến. chớ xem thường đám nữ nhân hậu cung kia, không ít người nhà mẹ đẻ đều là người có quyền thế, chỉ cần có ý kiến thì sẽ xảy ra vấn đề.

Ngay cả hoàng hậu cũng không vui, hoàng hậu là nữ nhi duy nhất của Đồng Mạch lão, ngay cả nữ nhi lão cũng không kìm được oán trách người làm cha là lão.

Nói oán trách là dễ nghe, chứ thật ra chẳng khác gì mắng, hỏi có phải muốn nàng ta nhường luôn vị trí hoàng hậu của mình không?

Thương Kiến Hùng nổi giận, trừng hai mắt từng bước tới gần Đồng Mạch: “Tiết chế cái gì?”

Mặt mo của Đồng Mạch xấu hổ, bị ép lui từng bước đến trước cây cột, không thể nào lui thêm nữa.

Thương Kiến Hùng nhìn chằm chằm lão chất vấn: “Tâm tình quả nhân không tốt, chỉ tìm Ngọc phi nói chuyện phiếm giải buồn, cũng không được sao?”

“Rất tốt!” Vẻ mặt Đồng Mạch đau khổ cứng nhắc phun ra hai chữ.

Thương Kiến Hùng quay đầu nhìn đám người: “Lần trước, trrong cơm canh dâng lên cho Ngọc phi không được sạch sẽ, có một số việc quả nhân mở một mắt nhắm một nhắt không muốn truy cứu quá mức, nhưng đừng nghĩ quả nhân mù lòa, đừng quá đáng, tay chư vị đừng duỗi quá dài, ai còn dám duỗi tay vào nhà quả nhân... Đừng nghĩ sự nhân từ của quả nhân là mềm yếu, nếu còn có lần sau, chắc chắn không dễ tha đâu!”

Có người hạ độc? Cao Kiến Thành và Thương Vĩnh Trung trao đổi ánh bắt, cũng không biết là ai làm, có điều đây là chuyện trong dự liệu, một nữ nhân không quyền thế bối cảnh vào cung lại được sủng hạnh quá lức, nữ nhân có tính ghen ghét trời sinh, huống chi cảm đám nữ nhân, bị người ta ghen ghét, có người hạ độc là chuyện quá bình thường. Năm nào chả có vài người chết không minh bạch chứ.

Thương Kiến Hùng hừ lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi, Điền Ngữ nhìn ba người một chút rồi bước nhanh theo.

Đồng Mạch dựa vào cột “phù” một tiếng, hai vai trũng xuống, gương mặt già cỗi đầy bất đắc dĩ.

Thương Vĩnh Trung đi tới, thấp giọng hỏi: “Tướng gia hạ thủ với nữ nhân kia sao?”

Đồng Mạch trợn mắt: “Vương gia, người có biết người đang nói gì không?”

“Haha, chỉ hỏi thử thôi, chỉ hỏi thử thôi, đùa ấy mà, tướng gia đừng nghĩ là thật.” Hai tay Thương Vĩnh Trung bỏ vào tay áo ôm trước bụng hết nhìn đông lại ngó tây.

Cao Kiến Thành mặt không thay đổi nhìn ra ngoài cửa buông tiếng thở dài: “Hồng nhan họa thủy!”

Đồng Mạch tán thành gật đầu, lão cũng háo sắc, trước đó không tán đồng lắm câu “hồng nhan họa thủy”, nhưng giờ thì quá cảm khái.

Thương Vĩnh Trung cũng không kìm được lắc đầu: “Lúc này lại vì một nữ nhân ngoại lai làm hậu cung không yên, sợ là sẽ khiến rất nhiều người không vui.” Lúc nói lời này mắt lão ta híp lại, ngay cả lão cả cũng động sát cơ với Ngọc phi kia.”

Hai người khác dĩ nhiên biết “rất nhiều người” mà lão ta ám chỉ là ai, chính là những người đứng sau lưng các nữ nhân trong hậu cung.

Giờ đang phải dựa vào những người kia để khống chế thế cục, lúc này Hoàng đế lại độc sủng một người thật sự không thỏa đáng lắm, nhưng nữ nhân kia có Hoàng đế bảo vệ, Hoàng đế để tâm, người ngoài cũng khó ra tay.

Tất cả mọi người không hi vọng bởi vì một nữ nhân mà ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người.

“Tướng gia, tốt nhất người nên nói chuyện với Đại tổng quản Điền Ngữ một chút.” Cao Kiến Thành ám chỉ.

Thương Vĩnh Trung âm thầm gật đầu, muốn động vào một nữ nhân được Hoàng đế bảo vệ trong hậu cung, không có Điền Ngữ trợ giúp, gần như không thể nào đắc thủ.