Đạo Quân

Chương 1127: Ba mươi triệu




“Muốn đứng hạng nhất cần tập trung tất cả linh chủng của nước Yên mới đủ, thiếu người của Linh Kiếm Sơn không xong. Ngài không còn lựa chọn nào khác.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Chử Trưởng ông ta thực sự là người tốt. Việc này ta sẽ cân nhắc nghiêm túc, cho ta chút thời gian.”

“Sự kiên nhẫn của ta có hạn thôi, ngài định cân nhắc bao lâu?”

Ngưu Hữu Đạo xoè ra năm ngón tay: “Năm ngày! Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng năm ngày, nhất định ta sẽ cho Chử Trưởng ông ta một câu trả lời chắc chắn!”

“Được, năm ngày!” Chử Phong Bình đồng ý, không nói nhiều nữa, lập tức quay người đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng rời khỏi hốc cây tới hốc của Nghiêm Lập, bán Chử Phong Bình.

Biết hành vi âm thầm của Chử Phong Bình, Nghiêm Lập cười lạnh: “Gia hoả hèn hạ vô sỉ giỏi thật. Đúng là không biết xấu hổ!”

“Nghiêm Trưởng ông ta, ta nghe theo sắp xếp của ngài. Ngài nói không được, ta sẽ lập tức từ chối ông ta.”

“Đương nhiên…” Nghiêm Lập mới nói một nửa đã đưa tay chặn lại, nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Ông ta đệ có thể nói thẳng chuyện này đủ thấy tâm ý của ngài. Ta rất vui. Nhưng tạm thời không nên từ chối, nếu không ông ta gia hoả kia cản trở sẽ phiền phức lắm. Ngài để ta nghĩ biện pháp cẩn thận.”

“Được, vậy việc này giao cho Nghiêm Trưởng ông ta an bài. Đúng rồi, ta có chút việc muốn rời đi một lát, hy vọng Nghiêm Trưởng ông ta phối hợp một chút…”

Quay lại hốc cây của mình, Ngưu Hữu Đạo lại đi tìm Vu Chiếu Hành.

Sau khi trao đổi, biết Ngưu Hữu Đạo muốn rời đi một mình, cũng muốn mình phối hợp yểm hộ, Vu Chiếu Hành từ chối luôn: “Không được, một mình ngài rời đi quá nguy hiểm!”

Dù ai cũng biết hiện giờ có quá nhiều người muốn chơi chết Ngưu Hữu Đạo, dù ông ta có đích thân bảo vệ Ngưu Hữu Đạo rời đi cũng chưa chắc đã có thể đảm bảo hắn an toàn, huống chi là để cho Ngưu Hữu Đạo đi một mình, làm sao ông ta đồng ý cho được.

“Nguy hiểm? Có thể đoán được kết quả của ta sau một năm, còn có chuyện gì nguy hiểm hơn co đầu rút cổ cầu an ổn sao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại.

Vu Chiếu Hành hiểu hắn muốn nói tới chuyện gì. Một năm sau, nếu không đứng hạng thứ nhất, Toa Như Lai sẽ chơi chết Ngưu Hữu Đạo, co đầu rút cổ thế này tạm thời an toàn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ an toàn được một năm. Ông ta nói nhẹ nhàng hơn: “Ngài ra ngoài một mình muốn làm gì vậy?”

“Kết quả một năm sau đã có người sắp xếp rồi, ta không có đường lui…” Hắn rút một nửa thanh kiếm trong tay, nguyệt điệp chiếu rọi xuống thân kiếm như thuỷ ngân lưu động: “Nên chuẩn bị trước! Còn làm gì, ngươi không nên hỏi nhiều. Tóm lại là để bảo mệnh, không phải vì muốn chết!”

Vu Chiếu Hành trầm mặc, cuối cùng, từ từ nói: “Cẩn thận một chút.”

Hắn đi không bao lâu, Nghiêm Lập phái một người có vóc dáng tương tự hắn tới.

Đệ tử này vào trong hốc cây, Ngưu Hữu Đạo đổi y phục với y, rồi đeo mặt nạ rời đi, để lại đệ tử đó trong hốc cây.

Vu Chiếu Hành đứng chờ trên chạc cây bên ngoài, sau khi ra ngoài, Ngưu Hữu Đạo thì thầm dặn dò vài câu rồi nương theo bóng đêm lặng lẽ chạy trốn theo hướng Nghiêm Lập đã sắp xếp.

Vu Chiếu Hành canh giữ ở cửa hang, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào quấy rầy.



Viên Cương nhận được thư.

Xem chữ viết, hắn ta liền xác định được là do Ngưu Hữu Đạo viết. Đọc xong, Viên Cương huỷ ngay trước mặt Ngọc Thương.

Ngọc Thương hỏi: “Ngươi có biết sắp xếp của Ngưu Hữu Đạo sao?”

Sau lần này, coi như ông ta thực sự nhìn ra rồi, gia hoả mặt đỏ này mới là tâm phúc Ngưu Hữu Đạo tin cậy.

Viên Cương hỏi: “Tiền ở đâu?”

Hắn ta vừa hỏi, Ngọc Thương lập tức biết quả nhiên Ngưu Hữu Đạo có dặn dò, nghiêng đầu ra hiệu, Độc Cô Tĩnh liền tiến lại, lấy ra ba mươi tấm ngân phiếu của Tiền trang Thiên Hạ.

Viên Cương kiểm tra đủ mới cất đi, Ngọc Thương hỏi: “Bí phương ở đâu?”

“Ta không viết chính xác bí phương ngay được.”

Ngọc Thương sa sầm mặt lại: “Cái gì là viết không chính xác? Không cần ngươi viết, Ngưu Hữu Đạo nói bí phương giấu ở đây, ngài ấy không nói cho ngươi giấu ở đâu sao?”

“Đi theo ta.”

Trên lầu các, Quản Phương Nghi biết Ngọc Thương tới, thấy mấy người vào viện tử của Ngưu Hữu Đạo, lại thấy mấy người đi ra ngoài, từ trên nhìn xuống không biết họ muốn làm gì.

Chỉ thấy Viên Cương dẫn sư đồ Ngọc Thương đi thẳng tới sơn động cất rượu, không bao lâu sau, Viên Cương cũng chạy tới.

Viên Phương vừa nghe nói Viên Cương dẫn người ngoài tới chỗ cất rượu bèn vội vàng chạy tới.

Trong sơn động, thấy Viên Cương, Viên Phương hỏi: “Viên gia, tình hình thế nào rồi? Sao ngài lại dẫn người đến?”

Viên Cương đáp: “Nói rõ quá trình cất rượu cho Ngọc Thương tiên sinh.”

“A!” Viên Phương giật này mình. Theo hắn ta đây là đồ của mình, sao có thể nói cho người khác biết. “Đạo gia không ở đây, ngài không thể phá hư quy củ!”

“Đây chính là ý của Đạo gia!”

Viên Phương nhất định không đồng ý: “Viên gia, ngài đừng lừa ta. Đạo gia đã tới bí cảnh Thiên Đô, lấy đâu ra ý của Đạo gia.”

Mùi rượu nồng đậm, sư đồ Ngọc Thương ở bên cạnh quan sát tình hình sơn động cất rượu. Trong sơn động, các hoà thượng đang bận rộn lần đầu thấy có người ngoài đều dừng tay.

Viên Cương nói: “Ngọc Thương tiên sinh tới từ Phiêu Miễu Các. Nhanh lên, đừng có lề mề!”

Viên Phương: “Làm sao ta biết là thật hay giả? Viên gia, không có Đạo gia gật đầu, ta không thể đồng ý.”

Viên Cương lạnh tanh nhìn hắn ta chằm chằm, chậm rãi đưa tay, cầm chuôi đao sau lưng, chậm rãi rút ra.

Viên Phương bị doạ đến hơi phát run. Trước kia vị này chỉ động quyền cước, vậy mà lần này lại muốn động tới đao, quá nguy hiểm rồi. Hắn ta vội vàng đổi giọng: “Ý của Viên gia chính là ý của Đạo gia. Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Thực ra hắn ta cũng hiểu Viên Cương cũng biết phương pháp cất rượu, nếu Viên Cương muốn nói ra hắn ta cũng không ngăn được. Đối mặt với uy hiếp từ vũ lực của Viên Cương, hắn ta không thể chống đối, chỉ có thể khuất phục làm theo.

Bên này muốn đích thân chỉ dạy quá trình sản xuất, còn tỉ mỉ xác thực hơn cả xem bí pháp gì đó. Sư đồ Ngọc Thương lập tức phấn chấn tinh thần học hỏi, vừa học vừa hỏi, thậm chí Độc Cô Tĩnh còn ghi chép lại cẩn thận quá trình sản xuất.

Tới khi nắm rõ phương pháp sản xuất, thưởng thức qua nguyên tương, khi họ rời sơn động thì đã nửa đêm.

Ngọc Thương không có ý định ở lại lâu, đang định đi thẳng. Viên Cương đưa tiễn vẫn không nhịn được mà hỏi: “Có phải Đạo gia đã xảy ra chuyện gì không?”

Hắn ta hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo, giờ không cần dùng tiền gấp, nếu thực sự muốn đổi bí phương lấy tiền, sẽ không đổi vào lúc này. Trước đó, ngài ấy đã chuẩn bị, hiện giờ lại càng giống chuẩn bị hậu sự. Điều này đã nói rõ, Đạo gia hoàn toàn không nắm chắc chuyện này, đang chuẩn bị cho bên này.

Ngọc Thương trầm mặc một lát rồi đáp: “Ngài ấy không nói với ngươi trong thư sao?”

“Không có.”

Ngọc Thương lắc đầu: “Ngài ấy đã không nói, ta cũng không tiện nhiều lời, an tâm chờ ngài ấy trở về đi. Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”

Ông ta không tiện kể chuyện trong Phiêu Miễu Các ra ngoài. Tình trạng Thiên Cốc đang bị phong toả, nghiêm cấm người ngoài ra vào. Bởi vậy, người ngoài không ai biết chuyện xảy ra ở Thiên Cốc, mà trước mắt, ông ta là người duy nhất ngoài Phiêu Miễu Các biết chuyện, nếu tin này được truyền ra, Phiêu Miễu Các sẽ nghi ngờ ông ta lắm miệng đầu tiên.

Ngoài ra, ông ta còn lo lắng, nếu để người ngoài biết Toa Như Lai đẩy Ngưu Hữu Đạo vào tuyệt cảnh, còn không biết bên Nam Châu này sẽ xảy ra chuyện gì.

Lòng người khó dò, biết Ngưu Hữu Đạo không về được, ai biết người Nam Châu có ném mình đi để tìm đường khác?

Đây không phải là điều ông ta muốn thấy, chỉ cần có một chút khả năng Ngưu Hữu Đạo về được ông ta sẽ không làm bừa. Chuyện này có liên quan đến đại nghiệp của Hiểu Nguyệt Các, ông ta không hy vọng Nam Châu đại loạn.

Viên Cương: “Nói cách khác, Đạo gia thực sự xảy ra chuyện rồi sao?”

Ngọc Thương: “Không nên nghĩ nhiều, chỉ xảy ra chút chuyện thôi, nhưng đã qua rồi, trước mắt ngài ấy an toàn rồi, chỉ xem trong bí cảnh Thiên Đô có thuận lợi không thôi. Đúng rồi, nghe nói ngươi có thể hoá giải khổ thần đan?” Câu nói sau, ý vị thâm trường.