Đạo Quân

Chương 1136: Giậu đổ bìm leo (1)




"Thú vị." Chử Phong Bình lớn tiếng cười ha ha, sau đó lên tiếng tăng thêm can đảmcho ba người: "Yên tâm, đều là tu sĩ nước Yến, có ta ở đây, có lời cứ nói thẳng, không cần sợ hắn."

Có người chống lưng, Đổng Kim Hoàn yếu ớt trả lời: "Đạo gia, ba người chúng tôi năng lực có hạn, e là không giúp được gì cho Đạo gia, không muốn trở thành gánh nặng của Đạo gia."

Hai người khác cũng yếu ớt gật đầu, tỏ ý tán thành.

Trong chốc lát, mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo: "Aizzzz!" Tư Đồ Diệu cúi đầu thở dài.

Ngưu Hữu Đạo rất bất ngờ, ba người này có thể nói chính là thủ hạ của hắn, hơn nữa sư môn của ba người cũng dặn dò qua ba người nhiều lần rằng phải nghe lời hắn, hắn thật không ngờ đến ba người này cũng sẽ ở trước mặt mọi người phản bội hắn!

Thời khắc này, thói đời nóng lạnh, lòng người dễ thay đổi, lực xung kích cho người to lớn như thế!

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trở nên sáng ngời dị thường, khẽ gật đầu nói: "Được! Ngước chảy chỗ trũng, người thường đi chỗ cao, các ngươi muốn ở lại thì ở lại đi, ta không trách các ngươi!" Dứt lời quay người, không còn lưu luyến bất cứ thứ gì, dứt khoát rời đi.

Thấy Ngưu Hữu Đạo chán nản cụp đuôi xéo đi, Chử Phong Bình vẻ mặt vui sướng, tựa như mở miệng ác ý, nhưng trong lòng xấu hổ khó mà ổn định lại như cũ, lần này đến vẫn chưa đạt được mục đích quan trọng nhất, rất khó có thể thật sự vui mừng.

Ông ta cũng không ngờ đến, vốn tưởng rằng nắm chuẩn nhược điểm của Ngưu Hữu Đạo, vốn cho rằng vào thời điểm này ra tay Ngưu Hữu Đạo không thể không khuất phục, việc vốn cho rằng việc chắc chắn sẽ thành, ai ngờ đến Ngưu Hữu Đạo vậy mà lại cự tuyệt yêu cầu của ông ta, bảo ông ta làm sao chịu nổi?

Giống như vậy, ông ta cũng biết đưa nữ đệ tử ra ngoài như vậy thực sự không phải là chuyện vẻ vang gì, sự việc nếu như thành rồi có thể nói là một đoạn lương duyên, không vẻ vang thì cũng qua rồi, việc nêu như không thành cả đời này của ông ta đều phải vì chuyện này mà cảm thấy mất mặt, làm sao có thể không xấu hổ?

Này há lại trục xuất Ngưu Hữu Đạo, ép Ngưu Hữu Đạo đến đường cùng thì có thể rửa nhục?

"Đứng lại!" Bên cạnh ông ta đột nhiên có giọng nói dịu dàng hét lên một tiếng, là tiếng nói của một người phụ nữ.

Ông ta quay đầu nhìn, không khỏi nhíu mày, chính là nữ đệ tử của mình Tiêu Như Anh, cũng là người mà ông ta chuẩn bị gả cho Ngưu Hữu Đạo, lúc này xông ra, dường như cũng khó chịu đựng điều gì đó, lập tức trầm giọng cảnh cáo một tiếng: "Như Anh!"

Tiêu Như Anh lần này lại không để ý đến sư phụ của mình.

Ngưu Hữu Đạo nghe thấy dừng bước, quay đầu thấy là một vị nữ tử sắc đẹp coi như không tệ, chỉ là dáng vẻ mặt phấn ẩn chứa sát khí kia vừa nhìn liền biết là người đến không có ý tốt.

Hắn không quen biết người phụ nữ này, nhưng có gặp qua, biết đó là một trong những tu sĩ nước Yến đến đây lần này, xem trang phụ là đệ tử Linh Kiếm Sơn.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay người: "Cô nương có gì chỉ giáo?"

Tiêu Như Anh chậm rãi bước đến, đi đến đứng vững trước mặt hắn, trong ánh mắt hiện lên hàn ý khắc cốt ghi tâm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, gằn từng chữ: "Ngưu Hữu Đạo, ngươi nhớ kỹ tên ta, ta, Tiêu Như Anh!"

Nghiêm Lập và Sơn Hải nhìn nhau, một người nháy mắt ra hiêu, một người hơi nhíu mày, hai người dường như đoán ra được chút gì đó.

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn phản ứng của Chử Phong Bình, đại khái cũng đoán ra được người phụ nữ này là ai, cười nhạt: "Vì sao phải nhớ tên của cô?"

Tiêu Như Anh: "Ngươi tốt nhất là phải sống thật tốt cho ta!"

Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai: "Không nhọc Tiêu cô nương phải nhớ mong, cũng không phiền Tiêu cô nương dặn dò, sâu kiến còn ham sống, ta đương nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp để sống cho tốt."

Giọng nói của Tiêu Như Anh rét lạnh: "Nhục nhã hôm nay ngươi mang đến cho ta, một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp đôi!"

Những người khác có lẽ không biết lời này của nàng ta có ý gì, trên thực tế cho dù là bên phía Linh Kiếm Sơn, chuyện này có lẽ cũng chỉ có Chử Phong Bình và nàng ta mới biết.

Vẫn là câu nói đó, việc này không phải là chuyện vẻ vang gì, thêm vào đó lại liên luỵ đến tranh chấp giữa ba phái, sẽ không sẽ không trắng trợn nói toạc ra.

Kỳ thật từ trước đến nay, nàng ta ở Linh Kiếm Sơn cũng là một người rất thanh cao, nam nhân bình thường nàng ta thật đúng là không để vào mắt.

Cho nên ngay từ đầu, nàng ta không đồng ý chuyện này, sau này qua sự thuyết phục của Chử Phong Bình, nàng ra cũng thu thập tình hình của Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ tỉ mỉ một chút.

Trước đây chỉ là nghe nói về Ngưu Hữu Đạo, cũng chưa từng hiểu cặn kẽ, vừa hiểu rõ mới phát hiện là một nhân vật thật sự, hơn nữa là một hào kiệt hiếm có của giới tu hành, phát hiện gược lại cũng xứng với nàng ta, gả có người này trở thành nữ chủ nhân của Mao Lư sơn trang sẽ không bôi nhọ bản thân.

Cân nhắc đến lợi ích của môn phái, còn có sư phụ nhiều lần thuyết phục, nàng ta không đồng ý cũng không từ chối, nhưng lại đi với sư phụ đến bí cảnh Thiên Đô.

Điều này tương đương với đồng ý rồi, Chử Phong Bình biết rõ trong lòng, cũng không cần vạch trần, để tránh cho khó xử, làm theo kế hoạch là được.

Tiêu Như Anh đương nhiên là phải xem Ngưu Hữu Đạo trông như thế nào.

Lần đầu gặp gỡ ở Thiên Cốc, Ngưu Hữu Đạo coi nhẹ Phiêu Miễu Các đại khai sát giới, thật sự là khiến nàng ta kinh diễm!

Lần đầu mới gặp, hành động vĩ đại của Ngưu Hữu Đạo liền khiến nàng ta trợn tròn mắt, làm cho nàng ta rung động, Linh Kiếm Sơn từ trên xuống dưới ai dám, ai có lá gan như vậy?

Có được nguyên nhân, lại thấy một màn kia, tim nàng ta đập thình thịch, cảm thấy đây mới là nam nhân mà Tiêu Như Anh nàng tìm kiếm.

Về sau Tiêu Như Anh vẫn luôn lặng lẽ quan sát Ngưu Hữu Đạo.

Tướng mạo của Ngưu Hữu Đạo không thể nói là ưa nhìn, nhưng tuyệt đối sẽ không kém, trên người còn có một loại khí chất khác biệt, có một hương vị không thể thấy trên những người bình thường.

Đã có tâm tư đó, càng xem càng vừa ý, nàng ta không thể không thừa nhận, trong số những đệ tử cùng thế hệ ở Linh Kiếm Sơn không ai bằng vị này.

Lại về sau, Chử Phong Bình tìm Ngưu Hữu Đạo vạch trần chuyện này, Ngưu Hữu Đạo nói phải suy xét, Chử Phong Bình cho hắn suy nghĩ.

Chử Phong Bình cho rằng đây là chuyện ván đã đóng thuyền, Ngưu Hữu Đạo loại người này không thể nào không thức thời, tất nhiên sẽ đáp ứng. Tóm lại chính là không cho rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ từ chối, do đó sau khi vạch trần với Ngưu Hữu Đạo, lại lập tức tìm đến Tiêu Như Anh, hi vọng Tiêu Như Anh cho một câu trả lời chắc chắn, không thể tiếp tục che giấu nữa rồi, đừng đến khi đó Ngưu Hữu Đạo đồng ý rồi, vị này lại bắt đầu làm mình làm mẩy.

Lần nữa được hỏi đến, Tiêu Như Anh cũng có chút khó mở miệng, chỉ hỏi một câu Ngưu Hữu Đạo sẽ đồng ý sao? Chử Phong Bình còn có thể nói như thế nào? Kết quả có thể tưởng tượng được.

Sau hôm đó, Tiêu Như Anh thuận theo tự nhiên liền cho rằng mình và Ngưu Hữu Đạo nhất định là sẽ trở thành vợ chồng.

Nàng ta bắt đầu nghĩ từ nay về sau nên ở chung với nhau như thế nào, sau khi có thai rồi sẽ quay về Linh Kiếm Sơn hay là theo Ngưu Hữu Đạo trở về Mao Lư sơn trang? Lại nghĩ sau khi trở thành nữ chủ nhân của Mao Lư sơn trag nên giao tiếp với Hồng Nương Tề Kinh kia như thế nào, thông qua tìm hiểu nàng ta được biết bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có tồn tại một nữ nhân tên Hồng Nương, quan hệ của hai người mọi người đều biết.

Nói chung nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều, ai ngờ hôm nay, ngược lại trở thành mong muốn đơn phương của nàng ta, ngược lại trở thành nàng ta bị dội một gáo nước lạnh.

Thiệt thòi nàng ta còn đáp ứng sư phụ, vì lợi ích của môn phái, sau khi chuyện thành rồi thì mau chóng mang thai cho Ngưu Hữu Đạo.

Bây giờ nghĩ lại, bản thân lại có thể không kiên trì như thế, bảo nàng ta làm sao chịu được?