Đạo Quân

Chương 1151: Sự Việc Thất Bại Rồi




“Ta tên là Phùng Quan Nhi, Đại đô đốc nước Tống là chồng của ta!” Người phụ nữ trong lúc mù mờ nỉ non, “Ngươi đã biết thân phận của ta rồi, hãy thả ta đi!”

Viên Cương như bị sét đánh, đột nhiên ngồi dậy, nhìn nàng ta, sắc mặt đầy khó tin, đúng thật là phu nhân của Đại đô đốc La Chiếu của nước Tống hay sao?

Nhưng thân hình đẹp như chạm khắc trắng như ngà của đối phương khiến hắn ta phải nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều.

Hắn ta hoảng sợ bò lên, tay chân luống cuống mặc đồ lên rồi bỏ chạy bán sống bán chết.

Trong ánh nắng sớm lúc tảng sáng, Viên Cương chạy lên trên tầng cao nhất của Mao Lư sơn trang, Quản Phương Nghi đang đắm chìm trong làn gió ban mai, hai người đứng cạnh nhau mặt đối mặt.

“Đốp!” Viên Cương phất tay cho một cái tát.

Quản Phương Nghi không né, để tùy hắn ta cho mình một bạt tai, bà ta cũng cảm thấy bản thân đáng bị một bạt tai.

Thậm chí Ngô Lão Nhị đứng bên cạnh thấy thế vô cùng sửng sốt muốn ra tay, nhưng rồi bị bà ta đẩy tay ngăn cản.

Ngô Lão Nhị cả giận nói: “Viên Cương, đừng có quá đáng!”

Viên Cương không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Quảng Phương Nghi với đôi mắt giận giữ đến bốc hỏa, đối phương không phản kháng khiến hắn ta đã hiểu ra mình không hề đoán sai, ở nơi Mao Lưu sơn trang này, ngoài người phụ nữ này ra thì không còn ai dám động đến người của hắn ta cả, quả nhiên là “chuyện tốt đẹp” mà nữ nhân này làm ra! Hắn ta giận dữ mắng: “Tiện nhân!”

Hắn ra tay rất nặng, Quản Phương Nghi bị đánh đến nỗi khóe miệng chảy máu.

Quản Phương Nghi đưa tay lên khẽ lau, nhìn vết máu trên tay, cười lạnh nói: “Tiện nhân? Đúng, ta vốn là ả tiện nhân mà ai cũng đều biết, còn ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ tốt đẹp gì? Là ta động tay động chân, nhưng không phải là do ngươi muốn làm sao, phát hiện ra điều kì lạ thì hoàn toàn có thể chạy ra ngoài, chút thuốc này không đến mức khiến ngươi không thể chạy ra được, tại sao ngươi còn muốn tiếp tục? Chính ngươi không được làm chuyện cầm thú kia, chính ngươi trong lòng cũng có ham muốn, chính ngươi không khống chế nổi dụ.c vọng của mình.”

“Người khác ta không biết, việc này nếu đổi lại là Ngưu Hữu Đạo, ngài ấy chắc chắn có thể khống chế được bản thân mình, ngài ấy không muốn làm thì chắc chắn sẽ có thể chạy ra ngoài được, ngươi sờ lại lương tâm của mình xem, hỏi bản thân ngươi xem, ngươi có được coi là chính nhân quân tử hay không? Ha ha, có phải là mượn cớ người khác động tay động chân hay thì ngươi có thể an tâm thoải mái đúng không? Nếu là như vậy, được, ta chiều theo ý ngươi, để ngươi an tâm thoải mái, toàn bộ trách nhiệm đều có thể chuốc hết lên người ta!”

Bà ta bước từng bước một tới gần,

Từng câu nói của bà ta khiến cho Viên Cương thở dồn dập bước lùi về sau, mặt đầy sự xấu hổ, nhưng hắn ta vốn dĩ mặt đỏ nên người khác không hề nhìn ra là hắn đang xấu hổ.

Bị những lời trách móc làm bức bối, Viên Cương đột nhiên bóp cổ bà ta.

Ngô Lão Nhị há có thể ngồi nhìn, lấy tay đẩy ra, chen vào giữa hai người mà ngăn, trầm giọng nói: “Viên Cương, ta cảnh cáo ngươi, nếu còn làm xằng bậy nữa thì đừng trách ta không khách khí!”

Viên Cương lùi về một bước, chỉ tay vào Quản Phương Nghi, cắn răng nói: “Nàng ta là phu nhân của Đại đô đốc La Chiếu của nước Tống, đây chính là đáp án mà các người cần, các người đã hài lòng chưa?”

Vừa nghe xong lời này, Quản Phương Nghi và Ngô Lão Nhị cùng há hốc miệng, toát mồ hôi hột.

Viên Cương quay đầu bỏ đi.

Ngô Lão Nhị giọng yếu ớt hỏi: “La Chiếu hình như đã bị tống vào thiên lao rồi phải không?”

Quản Phương Nghi không một lời đáp lại…

Sau khi trời sáng, Viên Cương an bài một con phi cầm có thể chở người, muốn đưa Phùng Quan Nhi rời khỏi, đưa nàng ta trở về kinh thành nước Tống.

Hắn ta đã không còn mặt mũi nào miễn cưỡng giữ Phùng Quan Nhi ở lại nữa.

Biết được động tĩnh này, Quản Phương Nghi cản hai người lại, hỏi Viên Cương: “Các ngươi muốn đi đâu?”

Phùng Quan Nhi cúi đầu không nói, Viên Cương trầm giọng nói: “Ta đưa nàng ta trở về.”

Quản Phương Nghi: “Cô ta muốn về thì tự mình về, không cần ngươi phải đưa.”

Viên Cương: “Để tiện cho ngươi ngầm bố trí sát thủ sao?”

Đây là vấn đề mà hắn ta luôn lo lắng, lúc Ngưu Hữu Đạo còn ở đây thì hắn ta đã lo lắng chuyện này rồi.

Người khác không hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo là kiểu người gì, nhưng hắn ta thì biết rõ, đó là người hắc đạo cự phách một thời, là người bước ra từ trong mưa gió máu tanh, kẻ chết dưới tay ngài ấy nhiều không kể hết. Tuy về sau Đạo gia đã tu thân dưỡng tính, mài đi liệt khí bên ngoài, hầu như không còn làm những chuyện chém chém giết giết kia nữa, nhưng những dấu vết đen tối của gió mưa còn khắc sâu trong xương thì khó có thể phai mờ.

Những thứ khác không nói, trước khi ngài ấy vào nước Tề bán đậu phụ, mười mấy quân vùng biên giới được bí mật sắp xếp, sau đó khi tiếp ứng phát hiện toàn bộ đều đã chết hết.

Nơi được bố trí rất ẩn mật, không có mấy người biết, hắn ta vừa điều tra, từ miệng Viên Phong biết được rằng Đạo gia đã biết rõ sự tình, hắn ta đã hiểu ngay có chuyện gì xảy ra.

Sợ hắn thay thế thân phận quân biên giới bí mật hấp thụ ánh sáng, sợ gây nguy hiểm đến sự an toàn của hắn ở kinh thành nước Tề, tất cả đã được Đạo gia bí mật xử quyết, diệt khẩu hết rồi!

Ngưu Hữu Đạo tuy không nói là muốn đem Phùng Quan Nhi làm gì, nhưng Viên Cương đã đoán được Ngưu Hữu Đạo sẽ làm gì, vì vậy mà cẩn thận canh chừng bảo vệ.

Không nói đến những nguyên nhân bảo vệ khác, ít nhất hắn ta không thích Ngưu Hữu Đạo lạm sát người vô tội!

Quản Phương Nghi hai tay ấn ấn: “Con khỉ mặt đỏ, ta không muốn cãi nhau với ngươi, ngươi thả cô ta đi cũng được, ta không đáp ứng nổi cô ta, nhưng ngươi không thể đi đến kinh thành nước tống được!”

Viên Cương: “Ta phải đi ngươi quản được sao?”

Không ít người nghe được chạy ra xem hai người cãi nhau.

Ngưu Hữu Đạo không có ở đây, mâu thuẫn lập tức xảy ra, ai có thể quản được ai, ai chịu phục ai?

Hắn ta không quản được bà ta, bà ta cũng không chịu phục ông ta, ba phái cũng sẽ không nghe theo bọn họ như trước mãi, Ngũ Lương Sơn cũng sẽ không làm theo lệnh của người khác nữa, bọn họ không truyền lệnh được cho Thương Triêu Tông, Đại Thiền Sơn cũng sẽ không coi bọn họ ra gì, phủ Vạn Động Thiên cũng sẽ không bàn bất cứ chuyện hợp tác nào với bọn họ.

Không có Ngưu Hữu Đạo ở đây, rất nhiều sự việc đều là như vậy.

Cãi nhau ầm ĩ xong, Quản Phương Nghi tức giận nói: “Viên Cương, Đạo gia không có ở đây nữa, có phải ngươi muốn phá hỏng tâm huyết của Đạo gia? Chẳng kẽ ngươi không biết thái độ của nước Tống đối với Đạo gia như thế nào sao? Ngươi đi như vậy, một khi rơi vào tay quân Tống, ta cứu hay là không cứu? Sau này Đạo gia quay về phải làm sao đây?

Câu nói đó làm cho Viên Cương bình tĩnh trở lại, nếu như hắn ta thực sự rơi vào tay quân Tống, Mao Lư sơn trang có một đám người đứng về phía hắn ta, nếu Quản Phương Nghi không cứu, mao Lư sơn trang lập tức sẽ sụp đổ.

Nếu cứu, Quản Phương Nghi lấy cái gì đi cứu? Làm sao có thể cứu được hắn ta từ trong tay quân Tống đây?

Ở thế cục hiện tại, Mao Lư sơn trang thực sự không có khả năng đi chà trộn vào nước Tống bên kia.

“Ta có thể không đến nước Tống, nhưng ngươi làm thế nào để đảm bảo sẽ không động đến nàng ta?” Viên Cương muốn ép Quản Phương Nghi thả Phừng Quan Nhi đi.

Quản Phương Nghi càng thêm tức giận, hai tay chống nạnh nói: “Không cần lão nương phải cam đoan, ngươi cho người đưa cô ta là được! Ta cho ngươi biết, đây là lần nhượng bộ nhiều nhất của ta rồi, nếu ngươi không muốn hủy hoại Mao Lư sơn trang, vậy thì ta cũng không còn gì để nói, vậy thử động thủ thử xem, hai người các ngươi đừng ai muốn đi khỏi đây!”

Viên Cương hơi im lặng, để người khác đưa Phùng Quan Nhi đi cũng là một cách, Đạo gia không có ở đây nữa, có một số người sẽ không nghe theo lời của Quản Phương Nghi.

Sau đó cứ thế mà làm, hắn ta sắp xếp để Đoạn Hổ đích thân tiễn Phùng Quan Nhi quay về, cũng liên tục dặn dò phải bảo vệ an toàn cho Phùng Quan Nhi, đồng thời đã khống chế những con phi cầm khác, tránh có người có cơ hội đuổi theo.