Đạo Quân

Chương 1155: Hồng Cái Thiên (1)




Ngưu Hữu Đạo than thở nói: “Đám người nước Triệu rõ ràng sẽ không bỏ qua cho ta, rõ ràng khi đi theo lối ra để trở về chính là kiếp nạn sinh tử của ta, thậm chí rất có thể khi vừa tiến vào bí cảnh liền triển khai đuổi giết ta, ta có cơ hội tránh được một chút phiền toái thì há có thể nương tay?Nhưng ai nghĩ tên khốn Sa Như Lai lại không nói đạo lý… Đứa cháu trai của Sa Như Lai kia hãy chờ đó, ta sớm muộn gì cũng sẽ thanh toán hắn.”

Vu Chiếu Hành xùy một tiếng, nói: “Ngươi thanh toán hắn? Một câu nói của hắn cũng có thể khiến ngươi nằm bò ra rồi, ngươi còn muốn thanh toán hắn? Hắn đứng đó để cho ngươi động vào, cho ngươi mượn một trăm lá gan, ngươi dám động vào sao? Ngươi tốt hơn hết là hãy tưởng tượng xem hắn quay lại thanh toán ngươi thế nào?”

“Tranh luận điều này không có ý nghĩa gì hết, tóm lại ngàn cái sai vạn cái sai đều là lỗi của ta, mấy vị cực khổ rồi, cảm phiền lại tiếp tục chịu khổ thêm một chút, chỉ cần chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài, ta tất không bạc đãi chư vị.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay trước ba người, coi như nhận lỗi, cũng coi như là thỉnh cầu.

Cũng thực sự không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Khắp bốn phía đều không thấy dấu hiệu có người sinh sống, trời mãi cao vời vợi, đất mãi rộng thênh thang, cứ thế tiếp tục đi không biết điểm dừng trên vùng đất man hoang nguyên thủy này.

Đột nhiên mất đi mục đích, việc đi lại kiểu này trở nên vô cùng buồn tẻ vô vị, ngay đến người cũng đều tê dại, cảm xúc của con người sẽ chịu ảnh hưởng của các nhân tố bên ngoài.

Ngưu Hữu Đạo sẽ tự mình tìm thú vui, tà tâm bất tử, muốn tìm vật để cưỡi

Ba người bọn Vân Cơ đứng xa ra một chút, sợ bị liên lụy, đứng thành một hàng, như ba pho tượng không có chút cảm xúc gì, hoặc gác tay, hoặc khoanh tay, đơ ra là xem Ngưu Hữu Đạo giống một tên ngốc đuổi theo một lũ nhóc lộn xộn chạy tới chạy lui, kèm theo tiếng oa oa đầy dọa nạt.

Chờ hắn nghịch phá xong rồi, mọi người cũng chẳng lấy gì làm lạ với bộ dạng kì cục của hắn, tiếp tục lên đường.

Trên đường lúc nghỉ ngơi khôi phục pháp lực, Vu Chiếu Hành ba người đều đã ngồi xuống, lại nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo kéo đổ một gốc cây, bổ chém chồng chất.

Những việc lặt vặt ngay đến Vân Hoan cũng không vui vẻ làm nữa, hắn đành phải tự mình động tay vào.

Vu Chiếu Hành liếc mắt: “Tên này thật đúng là không chịu ngồi yên tí nào, lúc nào cũng có thể tìm được chuyện nhàm chán để làm, yên tĩnh một chút đi được không?”

Ngưu Hữu Đạo vẫn tiếp tục, đem một đống củi cho vào đốt, nghiêng mình tới, vẫy tay với bọn họ, nói:”Đừng đứng ở đó, trốn xa một chút.”

Vân Cơ cũng không kiên nhẫn nổi nữa: “Ngươi lại làm cái gì vậy?

Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ lên cột khói đang bay lên.

Ba người nhìn chằm chằm vào cột khói đặc đang bốc lên, tựa hồ đã hiểu điều gì đó.

Ngư Hữu Đạo giải thích: “Làm liều như vậy cũng không phải cách, chỉ cần có người trong phạm vi thị lực có thể trông thấy, nhìn thấy cột khói chắc sẽ chạy đến kiểm tra, chúng ta trốn xa một chút quan sát, ôm cây đợi thỏ.”

Ba người nhìn nhau, thấy đây đích thực là một cách hay, chăm chú nghe hắn nó, cùng nhau núp ở một nơi quan sát.

Có mục đích rồi, mọi người lại lấy lại được chút tinh thần.

Nhưng mà vận may có vẻ hơi kém, một đống thứ cháy hết, khói cũng tan đi rồi mà vẫn chưa thấy xung quanh có một ai xuất hiện.

Tiếp tục đi về phía trước, trên đường lại áp dụng cách này, mỗi khi nghỉ ngơi đều đốt lên một cột khói, buổi tối thì đốt một đống lửa trên đỉnh núi, hy vọng có thể để người ở xa nhìn thấy, thu hút người tìm đến.

Trong đêm, một loạt bóng đen lướt nhanh, đột nhiên có người kêu lên: “Tam Đại Vương, ngài xem!”

Một tráng hán râu đỏ mi đỏ nhấc tay lên, một đám người lần lượt dừng trên ngọn cây nhìn theo, thấy trên một đỉnh núi phía xa xa có ánh lửa thuận hoà vui vẻ.

“Đêm hôm khuya khoắt nhóm lửa trên đỉnh núi, tất có kỳ quặc!” Một hán tử mày gian mắt chuột hỏi người râu đỏ.

Hán tử râu đỏ gật gù đắc ý nói: “Làm vậy dễ thấy, chỉ sợ người khác không thấy mình. Đám hỗn đản kia không có ý tốt, hẳn là dụ dỗ chúng ta vào bẫy, chúng ta mặc kệ đi, tiếp tục đi đường, tránh xa đám Vương Bát Đản kia một chút.

Hán tử mày gian mặt chuột giơ ngón cái lên: “Tam Đại Vương anh minh!”

“Đi!” Hán tử râu đỏ vung tay lên, một đám người lại hoá thành cái bóng nhanh chóng đuổi theo.

Trong ánh lửa hừng hực trên đỉnh núi đối diện, bọn Ngưu Hữu Đạo đang ẩn mình trong một tán cây đối diện trên đỉnh núi, thay phiên nghỉ ngơi, thay phiên quan Xem ảnh 1 sát bốn phía.

Ngưu Hữu Đạo ra lệnh cho Vu Chiếu Hành tiếp tục quan sát bốn phía. Ông ta mở to mắt nhìn xunh quanh, lại quay lại nhìn Ngưu Hữu Đạo khoanh chân tĩnh toạ trên chạc cây. “Cũng mấy ngày rồi mà chẳng có tí phản ứng nào, phương pháp này của ngài có được không đó?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Còn nước còn tát, dù sao cũng vẫn hơn là không làm gì.”

Vu Chiếu Hành chẳng còn cái giá cao thủ đứng thứ sáu trong Đan bảng nữa, thở dài: “Nếu cứ không đụng vào ai như thế này suốt một năm vậy trò đùa này lớn rồi, phí công chạy ngược chạy xuôi theo ngài hơn bốn tháng trời!”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu là thế thật, các ngươi cũng không cần để ý đến, ta sẽ an bài xong, các ngươi cứ yên tâm quay về.”

“Ngài đinh ở lại đây một mình làm người rừng à?”

“Chí ít cũng có thể sống thêm hai năm, không phải sao?”

“Thực sự không chắc chắn thì quay về rừng Cổ Lão là được.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu. Bây giờ đi về, chờ thế lực khắp nơi đều quay về hết, hắn sẽ không có chỗ trống nào để hoạt động nữa, công sức trước đó mới thực sự đổ sông đổ bể.

Mấu chốt là hắn phải đứng hạng nhất. Đến phút cuối cùng, căn bản hắn sẽ chẳng có đủ thời gian để làm gì. Thời gian ngắn quá, sao có thể cướp hết đồ trong tay các thế lực khắp nơi? Chỉ sợ còn chưa kịp thuyết phục với các thế lực muốn liên hợp đã bị vây đánh đến chết.

Vu Chiếu Hành cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ nói mấy câu thôi, chính ông ta cũng biết không nên quay lại, vào thời khắc mấu chốt, nếu thực sự bị người ta vây công, bằng vào ông ta và mẹ con Vân Cơ căn bản không gánh nổi Ngưu Hữu Đạo. Trầm mặc một lát, ông ta lại hỏi: “Ngài xác định lúc này tìm đám người ở hải ngoại kia có tác dụng sao?”

“Hơn bốn tháng, xét về thời gan, hẳn là đám người kia đã chạm mặt nhau cả rồi, lửa cũng đủ rồi.”

“Chạm mặt nhau cả, là có ý gì?”

“Có thể tìm đám người kia nói chuyện hợp tác.”



“Ngừng!” Hán tử râu đỏ đang phi trên không trung bỗng đưa tay ngăn lại.

Đám người nhao nhao dừng lại theo gã, hán tử mày gian mặt chuột xích lại gần hỏi: “Tam Đại Vương, sao vậy?”

Hán tử râu đỏ xoay người qua, nhìn đỉnh núi lấp loé ánh lẳ, hỏi người bên cạnh: “Có người chạy tìm linh chủng nhanh hơn chúng ta sao?”

Một người bên cạnh cười khổ nói: “Hẳn là không có. Chúng ta đang bị người ta truy sát bỏ chạy mà!”

“Trốn con mẹ ngươi mà trốn!” Hán tử râu đỏ phất tay, người kia hét thảm, bị đánh rơi thẳng xuống tán cây, rơi qua tầng tầng lớp lớp cành lá, kêu la oai oái.

Hán tử râu đỏ lại nhìn đám lửa: “Chính là lý lẽ đó. Thế lực khắp nơi tìm kiếm linh chủng hẳn là sẽ không chạy đến trước chúng ta, nơi này sẽ không có thế lực lớn tồn tại. Mấy ngọn lửa trên đỉnh núi kia ở đâu ra?”

Hán tử mày gian mặt chuột nói: “Có phải trời hanh vật khô tự nhiên cháy lên không?

Hán tử râu đỏ hỏi: “Tự nhiên cháy mà có thể chỉ cháy một khoảnh, không lan rộng sao? Hẳn là đã được người ta khống chế!”

Hán tử mày gian mặt chuột giơ ngón cái lên: “Tam Đại Vương anh minh!”

Hán tử râu đỏ nói: “Đi, ngươi lãnh mấy người đi qua xem có chuyện gì xảy ra?”

“Cái này..” Hán tử mày gian mặt chuột toát mồ hôi, thử hỏi: “Nếu đây là cạm bẫy của bảy nước thật thì sao?”

Hán tử râu đỏ trợn trừng hai mắt: “Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của ta hay đang mắng ta ngu ngốc?”

“Không không không!” Hán tử mày gian mặt chuột liên tục khoát tay phủ nhận, rất muốn hỏi rằng nếu ngài không thấy phán đoán của mình có vấn đề thì vì sao lại không tới đó?