Đạo Quân

Chương 1162: Bốn biển tề tụ (2)




“Mang đến cũng chẳng sao. Muốn nói gì thì vào trong mà nói.” Hồng Cái Thiên đưa tay ra hiệu. Gã cùng với ba vị chủ sự tiến vào trong sơn động, cũng không biết là muốn nói tránh chuyện gì.

Những người còn lại, có người thì đến chào hỏi bọn họ, cũng có người trong số bọn họ đến chào hỏi người khác.

Thấy người bên kia đã đi xa một chút, Vu Chiếu Hành hạ thấp giọng nói: “Ngươi có cảm thấy tình huống chúng ta bây giờ có nguy hiểm không? Không nói những người khác, thực lực của đám chủ sự này chưa chắc đã thấp hơn ta. Chúng ta đã tiến vào hang hổ. Một khi bọn họ khùng lên, chúng ta sợ không có khả năng thoát thân.”

Ngưu Hữu Đạo thấp giọng đáp: “Không cần phải lo lắng. Ta đã dám đến, ắt có niềm tin. Nếu bọn họ muốn làm loạn với chúng ta, khi đến lúc trí mạng, ta tự có biện pháp khiến bọn họ không dám vọng động.”

Ba người nhìn nhau, không biết hắn dựa vào đâu mà nói những lời này. Người đã rơi vào tay đối phương, thực lực của đối phương lại dễ dàng thắng bọn họ, nếu muốn nổi lòng xấu xa, làm sao ngươi có thể trấn trụ?

Đổi lại là người khác nói lời này, bọn họ nhất định không tin. Nhưng Ngưu Hữu Đạo nói, lại khiến cho bọn họ nửa tin nửa ngờ.

“Những người kia có thể đồng ý liên thủ với ngươi sao?” Vân Cơ lại hỏi. Đây chính là vấn đề mà bọn họ lo lắng nhất.

Ngưu Hữu Đạo nhìn tình huống chung quanh một chút, thấp giọng nói: “Trước đó thì khó nói, nhưng bây giờ nhìn thấy bọn họ đều ở đây, nói rõ bố trí của chúng ta trước kia đã có hiệu quả. Vấn đề sẽ không lớn.”

Nghe hắn nói xong, mọi người cũng yên tâm hơn một chút.

Đợi nửa canh giờ, trong sơn động truyền đến tiếng gọi của Hồng Cái Thiên: “Ngưu Hữu Đạo, vào đây.”

Thủ vệ canh ngoài cửa động lập tức đưa tay ra hiệu mời Ngưu Hữu Đạo.

Mọi người bước vào trong, ba người đi cùng bảo vệ xung quanh hai bên Ngưu Hữu Đạo, đề phòng bất trắc.

Bên trong giống như một cung điện, không có đèn, chỉ có Nguyệt Điệp chiếu sáng.

Thấy ba người Vu Chiếu Hành cũng tiến vào, Hồng Cái Thiên trầm giọng nói: “Ai bảo các ngươi vào đây? Ta chỉ bảo Ngưu Hữu Đạo vào, không bảo các ngươi vào, biến hết ra ngoài cho ta.”

Ba người Vu Chiếu Hành không khỏi tức giận, nhưng Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay giơ lên ngăn bọn họ phát tác: “Không sao đâu, các người ra ngoài trước đi.”

Ba người cố nén cơn tức giận. Địa đầu xà thế còn mạnh hơn người, không cam tâm cũng không được, chỉ có thể lẳng lặng lui ra ngoài.

Hai tay Ngưu Hữu Đạo chống lên thanh kiếm, nhìn sơn động được cấu tạo như hồ lô. Hắn có thể nhìn ra được nơi này nửa thiên nhiên nửa nhân tạo. Nhìn dấu vết cũ mà phán đoán, hẳn nơi này không phải là nơi chuẩn bị gặp mặt của đám tu sĩ hải ngoại.

Những người có mặt cũng quan sát Ngưu Hữu Đạo. Thấy hắn khí định thần nhàn, ung dung không vội, Điện chủ Đông Hải Phục Ba Lãng Kinh Không không khỏi hừ một tiếng: “Ngưu Hữu Đạo, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.”

Ngưu Hữu Đạo ngừng quan sát chung quanh, quay sang nhìn ông ta: “Nói lá gan gì đó không cần thiết. Các người cũng không phải là loại người đói thì thứ gì gặp cũng ăn.”

Phù Hoa giễu cợt: “Ngươi không sợ chúng ta nhìn ngươi không vừa mắt, đem ngươi đi làm thịt sao?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Sợ? Ta đã bị Toa Như Lai đẩy vào đường chết. Giết ta, đối với các ngươi có chỗ tốt gì?”

Phù Hoa đáp: “Thiên Kiếp phù trên người ngươi rất đáng tiền.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Có đáng tiền hơn so với tính mệnh của các người không?”

Phù Hoa bật cười: “Nghe ngươi nói như vậy, giống như không có gì là ngươi không thể làm. Ngươi có vẻ chắc chắn chúng ta sẽ hợp tác với ngươi. Bây giờ ta cho ngươi đoán, đoán chúng ta có đồng ý với ngươi hay không?”

Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không trả lời những vấn đề mang tính đánh cược như thế. Hắn nói: “Đồng ý hay không cũng không quan trọng, cũng chẳng cần đoán. Ít ra trước mắt chỉ có một lựa chọn. Phù Hoa trưởng lão, ngươi nói có đúng hay không?”

Ánh mắt Phù Hoa chợt lóe lên, bắt đầu hứng thú đánh giá Ngưu Hữu Đạo.

Trưởng lão Bắc Hải Đoạn Vô Thường âm trầm nói: “Cho dù chúng ta đồng ý với ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn chúng ta sẽ giao linh chủng mà chúng ta kiếm được cho ngươi đi giành vị trí thứ nhất chứ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Có kiếm được linh chủng nhiều hơn thì cũng phải nộp lại cho Phiêu Miểu các, chẳng ai trong chúng ta chiếm được nó. Mọi người giữ linh chủng trong tay thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nói cho cùng, vẫn phải dựa vào thứ tự để lấy khen thưởng của Phiêu Miểu các. Ta chỉ cần thứ tự đó để bảo toàn mạng sống, còn khen thưởng thì mọi người cứ giữ, chia theo nhu cầu của mọi người.”

Phù Hoa mỉm cười: “Nếu đoạt được đủ số lượng, bản thân chúng ta tự nhận lấy giải thưởng không phải càng ổn thỏa hơn sao, cũng không cần thiết phải giao cho ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn không chút hoang mang, chậm rãi đáp: “Không nói bên trong này, chỉ nói bên ngoài bí cảnh, thế lực bốn biển là đối thủ của bảy nước sao? Tùy tiện một nước thôi, thế lực tập trung lại cũng mạnh hơn các người rồi. Nếu các người muốn xuống tay độc ác với tu sĩ bảy nước, khi quay lại, bảy nước sẽ thu thập các người. Không đánh chết các người thì cũng biến các người thành tàn phế.”

Hắn vừa nói xong, những người có mặt ở đây đều cảm thấy không thoải mái, nhưng Phù Hoa vẫn cười như cũ: “Đã không lấy lòng được, chúng ta có cần phải ra tay với bọn họ không?”

Ngưu Hữu Đạo đặt tay lên chuôi kiếm, vỗ tay này vào mu bàn tay kia: “Cho nên, các người mới phải hợp tác với ta. Có ta ở đây, cục diện sẽ hoàn toàn khác.”

Hồng Cái Thiên cười nói: “Khẩu khí lớn thật, tại sao ngươi không soi gương nhìn mình nhỉ. Nếu ngươi có thể bãi bình được người của bảy nước, còn cần đi cầu chúng ta sao?”

“Trước khác nay khác!” Ngưu Hữu Đạo đáp lễ một câu, một tay cầm kiếm, trước mặt mọi người bước đến cửa động: “Ta không giống người trên biển các ngươi. Ta quản lý Nam Châu, trong tay có thiên quân vạn mã. Quan võ năng chinh thiện chiến, quan văn quản lý rất có phương pháp, văn trí võ công đều là hạng nhất. Bên trong bình phản nghịch, địa vị ngang với triều đình nước Yến. Đông đánh bại nước Tống, Tây ép được nước Triệu, Bắc cự được nước Hàn.”

Tuy lời nói rất êm tai, nhưng khí thế lại bàng bạc, khiến cho mọi người âm thầm run lên.

Có một số việc không phải là bí mật. Mọi người cũng nghe thấy cuộc chiến giữa các nước. Bọn họ chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, tên nhóc này hoàn toàn không có nói bừa. Hắn nói chính là sự thật.

Ngưu Hữu Đạo bỗng dừng bước, quay lại đối mặt với mọi người: “Đối với thế lực các nước mà nói, chém chém giết giết bên trong bí cảnh Thiên Đô so với tranh phong với các nước bên ngoài, liên quan đến lợi ích sinh tử tồn vong của môn phái, mọi ân oán đều có thể buông xuống, thậm chí còn không so đo. Chắc hẳn các vị cũng có nghe đến tình huống bên ngoài của các nước. Hôm nay ngươi chết ta sống, hôm sau chúng ta thân như huynh đệ cũng là chuyện rất bình thường.”

“Chỉ tồn tại lợi ích, không tồn tại ân oán. Có chỗ tốt thì làm, không có chỗ tốt, chẳng ai tự đi tìm phiền phức cho mình.”

“Chỉ cần ta trở về, ta có thể chi phối cuộc chiến Yến Triệu. Nếu ba đại phái nước Yến không có niềm tin tuyệt đối, sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ với ta. Đại quân ta đã đánh vào cảnh nội nước Triệu. Chỉ cần một câu của ta, nước Triệu ốc không mang nổi mình ốc, nào còn tâm trí mà đi gây phiền phức cho các người?”

“Nước Hàn đang giao chiến với nước Tống. Chỉ cần một câu của ta, nhân mã Bắc Châu nước Yến sẽ đánh vào cảnh nội nước Hàn. Chỉ cần ta lên tiếng, để ổn định ta, nước Hàn cũng phải nể mặt ta mấy phần.”

“Về phần nước Tống, bình thường nhờ nước Yến xuất binh, không nói có dám đắc tội với ta hay không, nhưng bây giờ bọn họ tự vệ còn không kịp, nào có khả năng gây phiền phức cho các người.”

“Nước Tề và nước Vệ, ta chi phối cuộc chiến mà bọn họ quan tâm. Chỉ cần bọn họ không sợ ta quấy rối, ta lên tiếng, hai nước này cũng phải nể mặt ta mấy phần.”

“Đau đầu nhất là nước Tấn, ta đích thật cũng không ảnh hưởng được bọn họ, nhưng chỉ cần các nước khác bất động, nước Tấn đang bận nhìn chằm chằm chiến sự các nước, ta không tin nước Tấn lúc này lại đi tập trung lực lượng chết sống với người bốn biển các ngươi.”