Đạo Quân

Chương 1188: Tuyệt đối không thể để hắn chạy!




Trên đường rất không may lại động độ với nhân mã Nước Triệu.

Hai bên đồng loạt dừng lại, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Đi!” Lê Vô Hoa kẹp giữa hai nhóm người chào hỏi một tiếng, dẫn mười đệ tử Vạn Động Thiên phủ vội vàng thay đổi phương hướng rời đi.

Đám người Nước Triệu cũng gặp đám Lê Vô Hoa giữa đường. Vạn Động Thiên phủ là phản đồ của Nước Triệu, lại thấy Vạn Động Thiên phủ ít người, há có thể buông tha nên cả đường truy sát đến tận đây.

Ai ngờ lại đụng độ chính diện với Nước Tấn, Nước Tấn là loại người gì ai nấy đều biết, đám người Nước Triệu trong lòng hơi run rẩy.

Nước Tấn cũng hơi bất ngờ, không ngờ lại đụng độ nhân mã Nước Triệu đã bị xử lý mất chủ lực nòng cốt ở Thiên Cốc.

Con ngươi Thái Thúc Sơn Nhạc xoay vòng, lách mình tiến lên, quát lớn: “Là địch hay bạn?”

Hay cho câu “là địch hay bạn”, lời này vừa nói ra, cảm đám người Nước Triệu liền ngây ra, trả lời như thế nào đây? Nói là địch chẳng phải tự tìm phiền phức sao?

“Đi!” Bên Nước Triệu chuẩn bị bỏ đi chẳng phải địch cũng không phải bạn.

Nhưng Nước Tấn lại không chịu bỏ qua, Thái Thúc Sơn Nhạc vung hai tay lên, mấy cao thủ ở hai bên xông lên trước, nhanh chóng cản đường nhân mã Nước Triệu, không cho nhân mã Nước Triệu dễ dàng rời đi.

Thái Thúc Sơn Nhạc lại một lần nữa gọi hàng: “Là địch hay bạn?”

Nước Triệu đáp lời: “Không phải địch cũng không phải bạn!”

Thái Thúc Sơn Nhạc: “Không phải bằng hữu tức là kẻ địch, lưu lại tất thành hậu hoạn, các ngươi tự chọn đi!”

Nước Triệu: “Là bạn thì sao?”

Thái Thúc Sơn Nhạc: “Là bạn dĩ nhiên kết minh cùng chống địch!”

Kết quả cuối cùng là, Nước Triệu đã kết thành minh hữu với Nước Tấn, trở thành một nhóm.

Bọn hắn thật sự cũng bị buộc bất đắc dĩ, người ta đã nói rõ rồi, không phải bằng hữu tức là địch nhân, căn bản không có lựa chọn thứ ba, không đồng ý thì đánh, ngươi có đánh hay không?

Bọn hắn không muốn liều mạng với Nước Tấn, kết minh cũng là phương thức ứng phó, còn chuyện sau này có trở mặt hay không, bọn hắn cũng chỉ có thể kéo dài xem thử, nói không chừng Nước Tấn thực sự muốn kết minh thì sao? Nếu thực sự không thể trì hoãn được nữa, vậy thì chỉ có thể liều mạng.

Thế là hai nhóm người trở thành một nhóm, cùng chạy tới một mục tiêu, là đích của Nước Tấn, Nước Triệu không có quyền phát ngôn, Nước Tấn nói đi đâu thì đi theo đó.

“Hai nhóm người này không đánh nhau mà lại đi cùng nhau!”

Đệ tử Vạn Động Thiên phủ núp ở trong khu rừng phía xa quan sát kinh ngạc thốt lên.

“Đây là chuyện sớm muộn thôi! Nước Triệu không có chủ lực nòng cốt xử lý mọi việc, trong lúc lo sợ chỉ mong được an toàn nhất thời, há dám mưu đồ lột da hổ chứ.” Lê Vô Hoa đang quan sát hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nói: “Chuyện của chúng ta đã xong, đi!”

Cả đám cấp tốc rút lui, chạy tới nơi gặp mặt Ngưu Hữu Đạo đã chỉ định.

Lúc này, những việc Ngưu Hữu Đạo dặn dò, Vạn Động Thiên phủ coi như đã hoàn thành xong.

Đầu tiên Vạn Động Thiên phủ rút toàn bộ người bên Nước Yến đi, sau đó lại mượn cớ đi tìm chưởng môn nhà mình vô tình gặp thế lực các nước, dựa theo phương thức liên lạc của Ngưu Hữu Đạo để liên hệ với người của Hiểu Nguyệt các trong nội bộ các nước, sau đó bàn giao kế hoạch tiếp theo của Ngưu Hữu Đạo.

Vậy nên mới có chuyện Hàn, Tống trùng hợp bắt được người biết chuyện của Yến, Vệ, Tề, biết được ý đồ của ba nước.

Vậy mới làm cho Nước Tấn đúng lúc cũng bắt được người biết chuyện, hiểu rõ trong tay đám người hải ngoại kia nắm giữ linh chủng mấy nhà.

Trong hàng loạt bố trí, người của Vạn Động Thiên phủ một bộ phận thì trùng hợp gặp gỡ bốn phía, một bộ phận lại làm liên lạc viên với bốn phía, đồng thời dùng thân phận phản đồ Nước Triệu dụ dỗ Nước Triệu truy sát.

Tai mắt của Hiểu Nguyệt các bố trí trong các nước bổ sung chấp hành kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo, giúp đỡ điều chỉnh, không để kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo chệch hướng.

Nghiêm Lập của Tử Kim động cũng phối hợp chấp hành kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo, cũng hỗ trợ giúp kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo không đi chệch hướng.

Ngưu Hữu Đạo bày bố cục diện, nhân thủ các bên hỗ trợ, liên thủ thúc đẩy thế lực chư quốc trong bí cảnh Thiên Đô, thế lực chư quốc đều không hẹn mà cùng tiến về cùng một hướng.

...

Địa điểm gặp mặt dự định.

Cuối cùng Lê Vô Hoa đã chạy tới, những người khác đều đã tới trước rồi.

Vừa chạm mặt, Lê Vô Hoa liền hỏi: “Người đến đông đủ cả rồi chứ?”

“Đủ rồi!” Có người đáp.

Lê Vô Hoa nhìn quanh kiểm tra lại nhân thủ, không thiếu một ai, thực sự đã đến đông đủ liền thở phào một hơi, lại hỏi: “Những chuyện đã dặn dò đều làm xong rồi chứ?”

“Đều làm ổn thỏa rồi!” Tất cả mọi người gật đầu.

Lúc này Lê Vô Hoa khua tay nói: “Đi!”

Cả đám một lần nữa chạy tới địa điểm kế tiếp, địa điểm gặp mặt đám Tư Đồ Diệu.

...

Các tu sĩ hải ngoại nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian cũng một lần nữa xuất phát, chuẩn bị chạy tới bên Nước Yến nội ứng ngoại hợp với Tử Kim động cướp đoạt linh chủng của Nước Yến như lời Ngưu Hữu Đạo nói.

Cả đám người hải ngoại đầy hưng phấn, nếu có thể cướp được linh chủng của Nước Yến về tay, vậy thì tỉ lệ dành được hạng nhất rất lớn.

Giữa đường trời tối, không dễ cảnh giới nên lại một lần nữa ẩn thân.

Khi trời hơi sáng hơn, phía Vạn Động Thiên phủ giới bị có người căn cứ theo ký hiệu trên đường chạy tới đón, có tin truyền đến tay Tư Đồ Diệu. Tư Đồ Diệu lập tức đi tìm Ngưu Hữu Đạo, tiến đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, thấp giọng nói: “Bên kia truyền tin tức tới, tất cả đều ổn thỏa.”

Ngưu Hữu Đạo cũng mở mắt ra: “Không thể để người các nước nhìn thấy người của Vạn Động Thiên phủ ở đây, nếu không sẽ lộ tẩy, trời vừa sáng, ta sẽ tìm cớ an bài các ông rút lui trước.”

Tư Đồ Diệu: “Ngươi cũng đi cùng chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không thể đi, bên này vẫn luôn cảnh giác ta, nếu chúng ta đi hết sẽ khiến bên này hoài nghi, ta ở lại sẽ khiến bọn hắn yên tâm hơn, có ta làm con tin trong tay bọn hắn mới có thể kiếm cớ cho các ông thuận lợi rời đi.”

Tên này đôi lúc thật sự khiến người ta không thể không thừa nhận là rất trượng nghĩa! Sắc mặt Tư Đồ Diệu hơi thay đổi: “Nhưng tình cảnh của ngươi thực sự quá nguy hiểm, một khi bị nhân mã chư quốc vây quanh, e là mọc cảnh cũng khó thoát. Thực sự đến tình huống đó, đám yêu ma quỷ quái kia sẽ chỉ bo bo lấy mình, không quản ngươi đâu.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nguy hiểm cũng chẳng còn cách nào khác, ta thật sự không thể đi, ta vừa đi, chắc chắn khi bọn hắn phát hiện mình bị thế lực chư quốc bao vây thì sẽ nghi ngờ ta có vấn đề. Linh chủng đều ở trên tay bọn hắn, ta nhất định phải dành được sự tín nhiệm của bọn hắn, sau khi bọn hắn rời khỏi đây mới giao linh chủng cho ta. Muốn có được thì phải chịu bỏ ra, không còn cách nào khác!”

“Haizz!” Tư Đồ Diệu buông tiếng thở dài, biết hắn vẫn đang nghĩ hết mọi cách để lấy được hạng nhất kia, vì thế không tiếc nguy hiểm đến tính mạng.

Ngưu Hữu Đạo: “Các ông cứ rút lui trước, đi gặp đám Lê Vô Hoa trước đi. Bên chỗ ta ông cứ yên tâm, ta có thể sống đến bây giờ không phải tự nhiên mà được, ta không dễ dàng bị người ta giết chết vậy đâu, tự ta sẽ có cách thoát thân.”

Thấy hắn kiên trì, Tư Đồ Diệu thở dài: “Vậy được, vậy chúng ta tạm thời mặc kệ ngươi, chúng ta chờ ngươi tới hội tụ, tự ngươi bảo trọng một chút.”

Như đã bàn bạc sẵn, sau khi trời sáng, Ngưu Hữu Đạo giả vờ an bài, để đám Tư Đồ Diệu thuận lợi thoát thân từ bên này. Có Ngưu Hữu Đạo ở đây nên thật sự không hề khiến đám yêu ma quỷ quái này nghi ngờ.

Sau khi đám Tư Đồ Diệu thoát thân liền gấp rút lên đường, đi cả chặng đường dài, sau mấy ngày trời thì đã gặp được đám người Lê Vô Hoa.

Lúc đến năm mươi người, giờ vẫn còn năm mươi người: “Tốt tốt tốt!” Tư Đồ Diệu liên tục gật đầu, cảm giác rất vui mừng.

Tất cả mọi người bình an vô sự, ai nấy đều rất hưng phấn.

“Chưởng môn, rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì?” Lê Vô Hoa hỏi.