Đạo Quân

Chương 1199: Có hơi phiền toái (2)




Trong thế lực khắp nơi đều có người của ngươi? Đám Phù Hoa nhìn nhau.

Ngưu Hữu Đạo không giải thích nhiều:

"Đại tỷ, Lãng đại ca, mọi người chọn một số người đi theo ta một chuyến."

Đã tới lúc này, không có chủ ý gì hay, Phù Hoa và Lãng Kinh Không làm theo hắn, chọn mấy chục cao thủ.

Ngưu Hữu Đạo dẫn theo ba người Vu Chiếu Hành, lại bảo Tư Đồ Chiếu chọn vài người đi theo.

An toàn là số một. Hắn không thích chém giết mãi, mà trong đó luôn có nguy hiểm. Bên cạnh mang theo nhiều người như vậy, chẳng may gặp phải trận chiến chém giết thì để người khác đi làm đi.

Cả nhóm đi ra khỏi cơ sở ngầm, đi về phía trước dò đường, cẩn thận từng li từng tí một đẩy về phía ngoại vi khu rừng cổ. Ngưu Hữu Đạo tìm tới một đỉnh núi thấp, bảo người chuẩn bị củi lửa.

Cả nhóm nghe theo. Lãng Kinh Không vẫn không kìm được hỏi:

"Làm gì vậy?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Phóng lửa đốt núi!"

Không chờ đối phương đặt câu hỏi, hắn lại nói tiếp:

"Ta đã hẹn với người của ta, vào lúc giữa trưa có khói bốc lên, họ sẽ đến tìm ta."

Lãng Kinh Không mới chợt hiểu. Diện tích của rừng cổ quá lớn, sợ rằng từ khoảng cách xa không thấy được khói, chỉ có thể đốt cháy cả một ngọn núi mới được. Mà nhìn thấy khói lửa, các phe liên quan sẽ phái người tới kiểm tra tình huống. Đến lúc, người của Ngưu Hữu Đạo sẽ thừa dịp đi điều tra tình huống mà tới tìm kiếm...

Mấy chục người cùng châm lửa trên diện tích lớn, lửa không lớn cũng khó. Có lẽ cả vùng rừng núi này sẽ bị thiêu rụi, không thể gánh nổi, nhưng đối với một nhóm đông người phải đối mặt với sinh tử, còn ai quan tâm đến chuyện này?

Lửa nổi lên, Ngưu Hữu Đạo vẫy tay, cả nhóm cấp tốc rút đi, đến tận một ngọn núi cao nhất cách đó mấy dặm.

Khi đến ngọn núi này, Ngưu Hữu Đạo lại cho người để lại ký hiệu, tiếp tục lui về phương xa...

"Nổi lửa rồi!"

Trên tán cây trong khu rừng cổ, người canh gác chung quanh phát hiện dị thường, thông báo. Rất nhiều người bay lên cây quan sát.

Nhìn khói đen bốc lên từ phía xa, Quý Ngọc Đức ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang trên cao, khóe miệng mấp máy.

"Bảo người đi xem chuyện gì, cẩn thận một chút!" Bên dưới có người gọi lên.

Quý Ngọc Đức lập tức nhảy xuống, chủ động xin đi, gia nhập vào đoàn người điều tra.

Đoàn người bay lượn chạy ra khỏi rừng cổ, đi tới khu vực rừng núi bị lửa nóng thiêu đốt. Lúc nhân viên điều tra chung quanh, ánh mắt Quý Ngọc Đức lướt bốn phía tìm tòi, khóa chặt vị trí ngọn núi cao nhất quanh đây lao tới.

Lên đến ngọn núi cao nhất, tìm được ký hiệu chỉ đường, nhìn chung quanh một lần, xác nhận không bị theo dõi, lập tức lắc mình đi theo hướng được chỉ.

Phi thân hạ xuống một thung lũng bí mật, nhìn thấy đánh dấu cuối cùng nhưng không thấy người, Quý Ngọc Đức nhìn chung quanh.

Núp trong bóng tối, Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía đỉnh núi đối diện, chờ bên đó không có người đi theo xác nhận tín hiệu an toàn, hắn nhảy ra đối mặt với Quý Ngọc Đức.

Không có gì cần khách khí, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp hỏi tình huống.

Không hỏi không biết, vừa hỏi mới hiểu được, tình thế phát triển lệch khỏi phương hướng dự tính của hắn sau khi hắn giả mạo người của Phiêu Miễu các rồi thoát thân. Mấy phe thế lực vẫn chưa truy sát người của nước Yến, Tề, Vệ, chưa ra tay đánh lẫn nhau.

Nói cách khác, mưu đồ khiến người kia tàn sát lẫn nhau của hắn chưa thành công.

Nếu vậy, mọi chuyện đã trở nên phiền phức. Đối mặt với rất nhiều người đang khóa chặt lối ra, bên này hầu như không có khả năng phá được vòng phong tỏa. Quan trọng là hắn không đi một mình, mà là phải dẫn theo rất nhiều người cùng ra ngoài.

Người đến không chỉ một mình Quý Ngọc Đức, sau đó lại lục tục có thêm năm người tới.

Phù Hoa dẫn người trong bóng tối đề phong chung quanh, nhiều lần xem xét bên Ngưu Hữu Đạo, thầm nghĩ, kẻ này quả nhiên sắp xếp tay trong khắp các thế lực, các thế lực khắp nơi? Không biết bên mình có hay không.

Mấy người Quý Ngọc Đức đánh giá lẫn nhau. Họ đều không biết sự tồn tại của đối phương, lần này chạm mặt, đại khái đều đoán được. Mọi người có lẽ đều có thân phận như nhau.

Không tiếc để họ bại lộ thân phận trước mặt nhau, bọn họ cũng nhận ra đã đến thời khắc mấu chốt. Ngưu Hữu Đạo đã không thể quan tâm quá nhiều được nữa.

Nhìn sáu người trước mắt, tâm tình Ngưu Hữu Đạo quả thực nặng nề, có vẻ trầm mặc.

Hắn biết, có mấy người không nhìn thấy tín hiệu mà hắn vừa thả ra ở đây, có mấy người thì có lẽ sẽ mãi mãi không xuất hiện được nữa.

Nghe mọi người nói chuyện, hắn mới biết nước Triệu bị Tấn, Hàn, Tống hợp lực tiêu diệt. Người của Hiểu Nguyệt các được sắp xếp vào nước Triệu chỉ sợ cũng gặp chung tai vạ.

Từ mấy người biết được có người ngầm mật báo, chỉ ra việc hắn cấu kết với ba môn phái trung lập, Ngưu Hữu Đạo cười gằn, thậm chí hừ lạnh:

"Ta đã rất nương tay, nhưng ngươi đã tự muốn chết thì đừng oán trách ta!"

Hắn vừa nghe đã biết là ai làm, ngoại trừ Nhan Bảo Như sẽ không còn ai khác!

Nếu Từ Hỏa làm theo kế hoạch mà hắn đã bố trí kỹ càng, tình thế sẽ khoog phát triển đến mức kia.

Hắn không có Khổ Thân đan, mà Khổ Thần đan trông ra làm sao cũng không biết, chỉ dùng để dọa dẫm Nhan Bảo Như mà thôi.

Cho dù dùng cái gọi là Khổ Thần đan để dọa nạt, nhưng từ đầu hắn đã biết là Nhan Bảo Như chưa chắc đã tin.

Nguyên nhân rất đơn giản, Nhan Bảo Như vẫn chưa từng nếm trải mùi vị thống khổ chân chính do Khổ Thần đan gây ra.

Người phụ nữ kia có sự kiêu ngạo riêng, một khi tỉnh táo lại sau sự hoang mang, lại không bị Khổ Thần đan dằn vặt bao giờ, chưa hẳn đã cam tâm khuất nhục mãi mãi cho hắn.

Nhưng lúc đó hắn phán đoán tình huống một lần, vẫn ôm chút hi vọng. Hắn hi vọng Khổ Thần đan trong truyền thuyết có thể dọa người phụ nữa này. Hắn vẫn hi vọng có thể biến cao thủ như thế thành của mình.

Cho nên hắn cho Nhan Bảo Như một cơ hội. Chỉ cần Nhan Bảo Như ngoan ngoãn nghe lời hắn, chuyện còn lại tất nhiên sẽ có người khác làm. Bản thân Nhan Bảo Như sẽ không gặp nguy hiểm gì. Sau khi rời khỏi đây, vì thuốc giải Khổ Thần đan, nàng ta hiển nhiên sẽ tìm tới hắn.

Bây giờ xem ra, hi vọng thu phục người phụ nữ này đã tan nát. Người phụ nữ này vẫn không cam lòng, vẫn cố cứng đầu!

Mấy người không biết hắn đang nói ai, có điều đều là người hiểu chuyện, biết quy tắc, sẽ không hỏi nhiều chuyện không nên hỏi.

Có người nhắc tới chuyện chính:

"Với tình trạng trước mắt, mấy nhà kia hợp tác phong tỏa, chỉ sợ ngay cả Yến, Vệ, Tề cũng khó có thể thuận lợi xông qua. Ngài muốn giữ hạng nhất mà qua ải sợ là không có nhiều hi vọng!"

Ngưu Hữu Đạo khinh thường nói:

"Liên thủ phong tỏa? Một đám tự tư tự lợi là không thể nào ngăn ta rời đi được! Sau khi mọi người quay về lập tức lấy hành động, ngầm gây xích mích ly gián. Ta muốn ba nhà kia tự giết nhau!"

"Chuyện này..."

Mấy người nhìn nhau. Quý Ngọc Đức trầm giọng nói:

"Gây xích mích ly gián quá rõ ràng, chúng tôi rất dễ bị bại lộ!"

Ngưu Hữu Đạo:

"Chú ý phương thức! Không bảo mọi người trực tiếp ly gián, mà là phải gián tiếp chế tạo ra bầu không khí! Ba bên Tấn, Hàn, Tống căn bản không cùng một lòng, vậy thì chính là chất một đống củi khô, chỉ một đốm lửa cũng có thể bốc cháy! Phải tạo bầu không khí để nước Tấn cảm thấy nước Hàn, Tống chỉ muốn tự vệ, vốn không muốn phối hợp tới Tấn làm theo thứ tự. Bên Hàn, Tống thì lại phải cảm giác thấy nước Tấn chậm chạp không có thu hoạch, muốn cướp của họ. Mấy người các vị đã gặp mặt nhau, vậy thì có thể phối hợp với nhau trong các trận doanh, để lửa bốc cháy lên!"

Mấy người nhìn nhau, không biết thì sẽ không thấy khó, thỉnh thoảng cẩn thận quan sát chung quanh.

Ngưu Hữu Đạo:

"Không cần lo lắng, quanh đây có người của chúng ta đang canh gác, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện khi có người tới gần..."

Sợ họ không hiểu, hoặc lo lắng dẫn đến sai lầm, hắn tỉ mỉ nhắc nhở họ sau khi trở về nên làm thế nào.

Sau khi thực sự tìm hiểu được phương thức thao tác, mấy người mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu làm vậy, quả thực không có gì nguy hiểm. Tất cả mọi người dồn dập gật đầu.