"Thái Thúc huynh!" Bốn người kia cũng vui vẻ chắp tay chào lại.
Thị Như cười hỏi:
"Thái Thúc huynh có việc gì không?"
"Làm sao? Không có chuyện gì là không thể tới gặp huynh? Lẽ nào bốn người các huynh đều có chuyện gì gạt ta hả?"
Thái Thúc Sơn Nhạc nói một câu ám chỉ, sắc mặt thoáng cái thay đổi rồi lại tươi cười nói:
"Quả thực có chút việc, lần trước trong lá thư mật báo kia, ba nhà trung lập đến bây giờ vẫn chưa cho chúng ta câu trả lời. Có phải là chúng ta nên đi hỏi họ một chút?"
Phú Cư Yên than thở:
"Có gì mà hỏi, nên trả lời tự nhiên sẽ cho chúng ta câu trả lời, còn nếu không muốn trả lời cho chúng ta, chúng ta có đi hỏi cũng vô dụng."
Nói chung, mặc kệ Thái Thúc Sơn Nhạc nói thế nào, người bên nước Hàn và nước Tống cũng không cảm thấy cần phải đi chọc ngoáy ba phái trung lập kia.
Vất vả đuổi Thái Thúc Sơn Nhạc đi, Đao Vô Phong trầm giọng nói:
"Truy hỏi ba phái kia có ý nghĩa không? Tên này này chẳng lẽ muốn ra tay với ba nhà kia chắc?"
Trình Mãn Đường:
"Đối với hai nước chúng ta, nhà hắn sợ là không dám manh động. Ta đang lo lắng là bản thân chúng ta. Khí Vân tông có đạo đức gì hẳn mọi người đều biết. Nếu Yến, Tề, Vệ mãi không xuất hiện, nhất định phải kéo dài tới lúc lối vào mở ra... Nếu tên này này cảm thấy không còn hi vọng, có khi lại muốn xuống tay với chúng ta!". truyện ngôn tình
Thị Như:
"Khó nói! Chúng ta đề nghị lui một bước cầu tiến hai bước, tập hợp linh chủng ba nhà lại cùng nắm thứ hạng, gã sống chết cũng không đồng ý, có thể thấy tên này gấp gáp đối với hạng nhất bao nhiêu. Nếu thật sự đến lúc cuống lên, chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Ba vị, không thể không phòng!"
Bên khác, Thái Thúc Sơn Nhạc trở về bên nước Tấn nện đúng một cái lên cây khô.
Đệ tử Khí Vân tông khác cẩn thận từng tí một hỏi:
"Cửu thúc, thăm dò tình huống thế nào rồi?"
Thái Thúc Sơn Nhạc có vẻ mù mờ nói:
"Lúc trước ra sức từ chối, đã cảm thấy đám người này không đáng tin! Vừa nãy bảo họ đi hỏi một chút mà cũng không chịu. Bọn họ vốn không hề muốn dính vào phiền phức. Chỉ nhìn họ hợp tác thôi, e rằng công sức của chúng ta sẽ dã tràng xe cát."
Đệ tử kia cau mày nói:
"Tình huống của hai nhà kia quả thực có phần không ổn. Rõ ràng họ đã ngầm điều chỉnh người, sắp xếp nhắm vào chúng ta. Nếu ba nước Yến, Tề, Vệ thật sự chiếm ưu thế về linh chủng, sợ là phải kéo dài tới thời khắc sống còn mới lộ diện. Dù cho kéo dài tới lúc lối vào mở ra, một khi hai nhà kia bỏ chạy, một nhà chúng ta đừng nói cướp đồ từ Yến, Tề, Vệ, chỉ sợ muốn chặn họ lại cũng khó."
Thái Thúc Sơn Nhạc lộ vẻ phẫn hận:
"Ta đã thành tâm đối xử, cùng phân linh chủng của nước Triệu với họ. Linh chủng trên tay chúng ta nhiều hơn họ, nhưng vẫn chủ động phân chia phần thưởng của Phiêu Miễu các với họ! Ta đã hậu đãi họ như thế, họ còn muốn chơi lén ta. Nhịn không được thì không thể nhịn nữa!"
Đệ tử kia vội vàng khuyên nhủ:
"Cửu thúc, không thể kích động. Hai nhà bọn họ rõ ràng đang hợp tác đề phòng chúng ta. Một khi động thủ, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề, chỉ tiện nghi cho kẻ khác!"
Thái Thúc Sơn Nhạc quay lại quát:
"Cổ hủ! Yến, Tề, Vệ có thể trốn, chúng ta không có thể trốn sao?"
Đệ tử kia trong nháy mắt hiểu rõ ý của y, sau khi thành công lập tức chạy thoát thân, kéo tới lúc cửa vào mở ra liền giết ra ngoài.
Tuy đã hiểu ý, nhưng đệ tử này nghĩ thế nào cũng khó mà tin được.
.....................
Đợi lâu, chầu chực trong núi, rốt cục thấy được Nghiêm Lập tới.
Nghiêm Lập không mang quá nhiều người, chỉ bốn, năm người theo sau.
Xác nhận phía sau Nghiêm Lập không có gì dị thường, Ngưu Hữu Đạo dẫn theo người ra gặp. Ba người Vu Chiếu Hành, Tư Đồ Diệu, Phù Hoa, Lãng Kinh Không, Đoạn Vô Thường, Hồng Kinh Thiên, tất cả đều hiện thân.
Gặp lại Ngưu Hữu Đạo, Nghiêm Lập vốn còn cảm thấy vui mừng trong lòng, kết quả vừa thấy một đám người lung tung đi ra ngoài gặp mặt, gương mặt nhất thời dại ra.
Nguyên nhân không khó đoán, ông ta ngầm cấu kết với Ngưu Hữu Đạo, bây giờ kéo theo người ngoài vào là sao, chẳng phải sẽ để lộ ra ngoài sáng? Chẳng may tin tức sớm bị lộ ra, bất kể là ông ta hay Tử Kim động đều sẽ rất mất thể diện, còn dễ sinh biến cố.
Mặt khác, các ngươi nhiều người như vậy, chỗ ta mới có mấy người, thực sự có cảm giác bị uy hiếp.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo đã không thể nghĩ nhiều được đến thế, không thể quan tâm xem Nghiêm Lập vui hay không vui nữa.
Thời khắc sống còn, lòng người hướng về, chính là then chốt thắng bại!
Tu sĩ hải ngoại đối mặt với lựa chọn sinh tử, nếu lúc này còn lén lén lút lút ẩn trốn, sẽ rất khó ngăn cản người ta suy nghĩ nhiều, rất khó ngăn cản người khác nảy sinh tính toán riêng. Đám người hải ngoại sẽ không tín nhiệm hắn vô điều kiện như cha mẹ ruột của hắn.
Nhân tâm bên nào cũng cần lèo lái, cũng cần thành tâm đối xử!
Đã đến thời khắc quan trọng sau cùng, là lúc cần đoàn kết nhất trí, Ngưu Hữu Đạo không muốn bên trong có bất kỳ ai nảy sinh nghi kỵ khiến sự việc bất ngờ xuất hiện. Càng đến lúc cuối cùng sinh sinh tử tử, càng dễ sinh ra lòng riêng. Hắn cần mọi người kiên định, tự tin đứng bên cạnh hắn. Hắn cần ổn định tất cả mọi người giúp hắn lần này!
"Nghiêm trưởng lão, tinh thần rất khá!" Ngưu Hữu Đạo cười ha ha chắp tay chào.
Nghiêm Lập liếc mắt nhìn mấy người ở đây, thái độ có một chút lạnh nhạt:
"Đường khác xa, tới đây một chuyến không dễ dàng. Bên chỗ ta cũng không thích hợp rời đi quá lâu, có chuyện gì thì nói nhanh một chút."
Phù hoa, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường đều đang quan sát kỹ, muốn tiến hành xác nhận một vài chuyện, không muốn bị người ta bán mà cũng không biết.
Được!" Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
"Trước lối ra, Tấn, Hàn, Tống hợp tác phong tỏa rồi!"
Nghiêm Lập:
"Chuyện này ta biết. Bên chúng ta đã phía người đi vào điều tra, phát hiện."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ông có chắc chắn khiến ba bên Yến, Tề, Vệ công phá vòng phong tỏa của họ không?"
Nghiêm Lập:
"Mặc kệ có chắc chắn hay không, phía ta kiểu gì cũng phải đi ra ngoài. Chỉ cần họ vẫn phong tỏa, phía ta nhất định phải hợp tác xung kích."
Ánh mắt quét sang mấy người khác:
"Có điều, ngươi phải hiểu rõ, chỉ bằng những việc mà các ngươi đã làm, chúng ta không thể mang theo các ngươi. Các ngươi vừa xuất hiện là mọi chuyện lập tức biến vị. Bất kể phe thủ hay phe công đều sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Đương nhiên, nếu ngươi đồng ý giao linh chủng trên tay ra, bên ta có lẽ sẽ cân nhắc việc lợi dụng người bên các ngươi đồng thời phát động công kích."
Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười:
"Ta làm sao có khả năng giao ra linh chủng. Ta còn phải dựa vào những thứ đó để giữ mạng!"
Nghiêm Lập vẫy vẫy tay, tỏ vẻ nếu như vậy thì ta cũng không thể ra sức.
Ngưu Hữu Đạo:
"Thế sự vô thường, người luôn biến đổi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tinh thông biến hóa mới xứng anh hào! Kế hoạch sẽ luôn biến hóa, cần phải lập tức điều chỉnh ứng phó, vẫn hi vọng Nghiêm trưởng lão sẽ giúp ta!"
Nghiêm Lập không từ chối. Trước mặt nhiều người, có từ chối cũng không nên nói thẳng trước mặt, bởi vì như vậy sẽ nguy hiểm. Ông ta hỏi:
"Ngươi muốn ta giúp thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng trả lời một nẻo:
"Nếu Tấn, Hàn, Tống xuất hiện nội chiến, ông cảm thấy ai sẽ ra tay trước tiên?"
Ánh mắt Nghiêm Lập sáng lên, vuốt râu trầm ngâm nói:
"Đệ tử Khí Vân tông, pháp lực và thân thể có thể nói là nội ngoại kiêm tu, sức chiến đấu cường hãn, cũng vì vậy mà luôn luôn thô bạo! Nếu nói Hàn, Tống chủ động trêu chọc Tấn trước thì ta không cảm thấy có nhiều khả năng, vì không thể chiếm tiện nghi quá lớn! Nếu thật sự nội chiến, vậy hẳn là nước Tấn ra tay trước. Sau đó Hàn, Tống sẽ hợp tác đối kháng!"
Ngưu Hữu Đạo gật đầu:
"Anh hùng có cái nhìn giống nhau, giống như ta nghĩ! Ta đã sắp xếp người động tay chân bên Tấn, Hàn, Tống..."
Hắn thẳng thắn nói chuyện sắp xếp đám Quý Ngọc Đức cho mọi người biết, cũng để mọi người cảm thấy chắc chắn hơn.
Đám Phù Hoa nhìn nhau, ánh mắt không ngừng lóe lên. Nghiêm Lập cũng có phần kinh ngạc vì bên Ngưu Hữu Đạo hiểu rất rõ ràng tình huống của Tấn, Hàn, Tống.