Đạo Quân

Chương 1207: Nói cướp khó nghe (1)




Nghiêm Lập cười nói:

"Vì sao lại nói vậy?"

Chử Phong Bình:

"Cho dù linh chủng trên tay ngươi không nhiều, diệt Tấn, Hàn, Tống rồi, cướp được trên tay họ, ba hạng đầu chắc chắn sẽ có phần của chúng ta. Ngươi dù sao cũng có thể được phân một phần, làm rối như vậy thực không hợp lý chút nào!"

Nghiêm Lập khinh thường nói:

"Ba hạng đầu gì? Có thể lấy được hạng nhất, làm sao ta phải quan tâm ba hạng đầu làm gì?"

Hai người ngạc nhiên. Sơn Hải hỏi:

"Ngươi có ý gì?"

"Trên tay ta không có linh chủng!"

Nghiêm Lập vừa nói vừa duỗi nắm tay, năm ngón bóp chặt lại.

"Nếu ta có biện pháp lấy được từ tay nước Tấn, hai vị có nguyện chia đều phần thưởng hạng nhất với Tử Kim động ta?"

Hai người kia lại nhìn nhau, có vẻ nghi ngờ. Chử Phong Bình:

"Đừng nói chuyện mờ ảo kia, nói chuyện thực tế đi!"

Nghiêm Lập cười quỷ dị nói:

"Ta đã nói rồi. Ta đã xếp nhãn tuyến vào bên này."

Hai người cùng nhìn chung quanh, có vẻ chưa hiểu gì.

"Đừng nhìn loạn khắp nơi, cơ sở ngầm đã không ở đây nữa, đi cùng người nước Tấn rồi." Nghiêm Lập chợt ném ra một câu.

Hai người kia sững sờ, rồi chợt hiểu rõ, bỗng hưng phấn hẳn lên.

Mắt Chử Phong Bình tỏa sáng, vội vàng nói:

"Lão già, ý của người là, ngươi có thể tìm được tung tích của đám tàn quân nước Tấn?"

Nghiêm Lập khẽ vuốt cằm:

"Mượn tay họ đánh cho nước Tấn tàn phế, tự chúng ta dễ dàng xử lý... Chúng ta có thể độc chiếm, làm sao phải chia đều cho bọn họ?"

Chử Phong Bình và Sơn Hải đều nhìn Nghiêm Lập với vẻ kinh ngạc, hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu.

Chẳng trách lại phấn đấu quên mình, dẫn người xông lên giúp hai nhà Hàn, Tống, hóa ra là mượn tay người ta đánh nước Tấn cho tàn phế.

Chẳng trách lão già này lại vòng vòng vo vo, đánh được một nửa liền cố ý thả nước Tấn chạy mất, hóa ra đằng sau còn ẩn giấu lòng ác ông muốn ăn một mình. Nước Tấn đã bị đánh cho què chân, lặng lẽ theo sau là có thể dễ dàng giải quyết!

Có điều hai người không thể không thừa nhận, lòng ác ôn này giấu tốt thật. Bởi vì thứ hạng của nước Yến chắc chắn sẽ do ba nhà cùng hưởng, ăn một mình cũng là do ba nhà họ cùng ăn. Hai người nghĩ lại đều cảm thấy hưng phấn.

Nghiêm Lập ghé sát vào hai người, lén lút nói:

"Hai vị, nếu lấy được hạng nhất, có nguyện chia đều phần thưởng với Tử Kim động ta không?"

Hai người nhìn nhau, việc này còn cần phải hỏi? Trên tay người ta không có linh chủng, lúc về sẽ chỉ được được chia thưởng rất ít, nhưng bây giờ trên tay người ta lại nắm giữ manh mối quan trọng để thu hoạch linh chủng của nước Tấn, đang dùng điều này để chèn ép họ phải chia đều.

Quan trọng là không đồng ý cũng không được. Không đồng ý, người ta sẽ không phối hợp tìm tàn quân nước Tấn, bên họ cũng không có cơ hội nắm được hạng nhất.

Sau khi ánh mắt chạm nhau, Chử Phong Bình nói:

"Nghiêm lão quỷ, chỉ cần ngươi thật sự tìm được tàn quân nước Tấn, coi như Tử Kim động ngươi có công, chia đều thì chia đều!"

Nghiêm Lập lại hỏi Sơn Hải:

"Thái độ của Tiêu Dao cung thế nào?"

Sơn Hải:

"Mọi người đồng tâm hiệp lực chiếm hạng nhất, sau này bất kể nhà nào có ít nhà nào có nhiều cũng sẽ chia đều phần thưởng!"

"Được, quyết định như thế đi!" Nghiêm Lập vỗ tay cười.

Chử Phong Bình cười gằn:

"Nghiêm Lập, ngày xưa không nhận ra, thì ra ngươi gian trá như vậy!"

Sơn Hải đầu tán thành, ai dám nói không phải. Vòng một vòng như vậy xong, nắm mũi dắt mọi người phải ngoan ngoãn chạy theo.

Hai người lần đầu tiên nhận ra bản lãnh này của Nghiêm Lập, đột nhiên lôi đâu ra một cái bẫy liên hoàn, chơi đến độ nước chảy mây trôi, kín kẽ không một khe hở, lừa hết mọi người vào tròng. Quả thực không giống Nghiêm Lập mà họ từng quen biết.

Hai người đều đang suy nghĩ, hôm nay xem như biết rồi, sau này phải đề phòng lão quỷ này, đừng để lão bán mất lúc nào còn không biết.

Nghiêm Lập vội xua tay khiêm tốn nói:

"Như vậy không coi là gian trá, binh bất yếm trá, binh bất yếm trá! Ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Trên tay có ít linh chủng, quay về rồi không dễ báo cáo, chỉ đành vắt óc tìm mưu kế khác bù đắp thôi, có phải không?"

Trong lòng ông ta lại nói thầm, không phải là ta gian trá, kẻ gian trá là kẻ khác. Chúng ta cũng chỉ là một khâu trong đó mà thôi!

Chỉ mình ông ta biết rõ nhất, dư nghiệt nước Tấn không tới phiên bên này ra tay.

Bên này còn đang thương nghị làm sao diệt tàn quân nước Tấn mà không làm cho hai nhà Vệ, Tề biết, đột nhiên có người đến báo:

"Trưởng lão, người hai nước Hàn, Tống chạy rồi!"

Chạy? Chuyện gì vậy?

Ba trưởng lão lập tức phái người đi thăm dò tình huống. Hai nhà Vệ, Tề cũng đã biết tin, kết quả phát hiện hai nhà Hàn, Tống đã chạy mất dạng từ lúc nào.

Không chạy không được. Hàn, Tống đã nhận ra nguy hiểm. Hai nước này bị nước Tấn tiêu hao quá nửa thực lực. Người lợi hại nhất bên nước Tống là Phú Cư Yên đã bị thương nặng. Một khi ba nước Yến, Vệ, Tề tiếp tục hợp lực ra tay, dù cho Hàn, Tống dùng sạch Thiên Kiếm phù trong tay cũng không ngăn cản được.

Nguy hiểm thường thường đến từ chính sự việc như vậy. Ngươi càng mạnh mẽ, người ngoài càng không dám nổi lòng xấu. Nếu ngươi quá yếu nhược, người ngoài dù không có ý xấu cũng sẽ dễ dàng bị gợi ra ý đồ xấu trong tâm. Dễ dàng chiếm lợi, có ai mà không muốn?

Suy nghĩ mãi, hai nước cuối cùng vẫn quyết định lặng lẽ bỏ chạy lấy người, chỉ chờ thời khắc sống còn mới phá vòng vây xông ra ngoài.

Tấn, Hàn, Tống nội chiến một phen, không ai chiếm được lợi chưa nói, lại còn làm mất nơi trấn giữ trước lối vào bí cảnh.

..................

"Cửu thúc, thúc xem, đằng sau có khói bốc lên rồi!"

Nhóm người nước Tấn đang chạy trốn, chợt có tiếng hô. Thái Thúc Sơn Nhạc quay đầu nhìn lại, không sai, xa xa có cột khói lờ mờ đang bay lên.

Nếu không vì lo lắng truy binh nên thỉnh thoảng quay đầu lại kiểm tra, sợ là sẽ lơ là bỏ qua mất.

Thái Thúc Sơn Nhạc đang nghĩ đến việc này, lập tức vung tay lên. Cả nhóm đang chạy trốn chợt khẩn cấp dừng lại, chỉ thấy trên tán cây trước mặt có một người đang gác kiếm trên vai.

Ai cũng biết người này, chính là Ngưu Hữu Đạo đã gây sự ở Thiên cốc!

Chỉ một Ngưu Hữu Đạo dám chặn bọn họ? Thái Thúc Sơn Nhạc cảm thấy bất ổn.

Ông ta cấp tốc liếc mắt nhìn bốn chung quanh.

Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt nói:

"Nhìn thấy khói lửa báo tin, ta lại tưởng ai, hóa ra là hảo hán nước Tấn!"

Nói thật dễ nghe, cột khói kia chính là để thông báo hướng chạy của nước Tấn cho bên hắn, để tiện khóa chặt vị trí còn chặn người.

Thái Thúc Sơn Nhạc phất tay hét một tiếng:

"Hôm nay tâm trạng của lão tử đang tốt, không muốn làm khó ngươi, cút sang một bên!"

Mặc dù nói là sẽ tha cho Ngưu Hữu Đạo, thực ra trong lòng ông ta không chắc chắn.

Ngưu Hữu Đạo:

"Không bao lâu nữa sẽ đến lúc lối ra vào bí cảnh mở, chư vị cớ gì còn chạy sâu vào bí cảnh? Ta thấy chư vị đi cả chặng đường chắc cũng cực khổ rồi, không bằng ở lại nghỉ ngơi một chút!"

Thái Thúc Sơn Nhạc cảnh giác bốn phía, phẫn nộ quát:

"Nhãi con, ngươi sống lâu phát chán rồi hả?"

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt một cái, nhận được tín hiệu từ gần đó truyền tới, biết người mình đã vây quanh chỗ này, ngữ khí lập tức thay đổi, không thèm dài dòng nữa:

"Thái Thúc Sơn Nhạc, đừng ngoan cố nữa, ngoan ngoãn giao linh chủng ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết!"

Thái Thúc Sơn Nhạc gằn giọng cười:

Muốn cướp nước Tấn ta?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Nói cướp khó nghe, là bảo ngươi giao ra đây! Thái Thúc Sơn Nhạc, lòng kiên nhẫn của ta có hạn, đừng kéo dài thời gian. Mọi người bớt việc một chút. Bằng không, ta đã đến đây cướp thì cũng không ngại cướp nhiều hơn một nhà ngươi đâu!"

"Muốn chết!" Thái Thúc Sơn Nhạc quát rầm lên, lắc mình nhào tới.

Bảo ông ta giao linh chủng? Nói đùa, nước Tấn từ lúc nào phải luồn cúi như cháu của người ta, đừng hòng ông ta vứt sĩ diện đi!

Ngưu Hữu Đạo không dễ dàng mạo hiểm. Hắn cũng không thích chuyện chém giết quá nhiều, nên cấp tốc bay về hướng sau lưng. Kiếm gác trên vai vòng một cái chỉ về phía trước, chỉ nói một chữ:

"Lên!"

Dưới tán cây, bốn người đồng loạt lao ra. Phù Hoa, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường cùng lúc xông lên, hợp lực vây công, ngăn cản Thái Thúc Sơn Nhạc. Năm người chớp mắt đã đánh binh binh bàng bàng, gió bão quét ra xung quanh.