Đạo Quân

Chương 1217: Chỉ có thể nhìn từ xa (1)




Chử Phong Bình nổi giận đùng đùng nói: "Nói láo! Ta có cần phải dùng Thiên Kiếm phù trị giá chục triệu để diễn kịch không?"

....

Ngày kế tiếp, đệ tử Tử Kim Động phụ trách chi viện đám người Tứ Hải kia nhanh chóng đến, đến gần Nghiêm Lập bí mật báo: "Sư phụ, người đến rồi."

Nghiêm Lập lập tức nhỏ giọng cảnh cáo: "Chú ý bốn phía, không được để mấy nhóm người kia phát hiện."

Đệ tử dạ một tiếng: "Đã sắp xếp người canh gác."

Hắn ta cũng không biết sư phụ ngấm ngầm làm những trò quỷ này là tró ý gì, nhưng làm chuyện lớn như vậy không phải là việc mà sư phụ có thể gánh được, nhất định là tông môn đang bí mật chuẩn bị kế hoạch gì đó, do đó cũng lên trăm phần trăm tinh thần để ứng phó.

"Còn có, một khi bắt đầu hành động, đối với những người rớt lại phía sau có thể hạ sát thủ, không cần phải nể nang!" Nghiêm Lập lạnh lùng lên tiếng.

"A!" Đệ tử sợ hãi không ít: "Không phải đã nói xong với bên kia là diễn kịch không cần làm thật hay sao?"

Nghiêm Lập cười lạnh: "Nói với bên đó là nói với bên đó, cụ thể nên làm như thế nào cần chúng ta nắm bắt tốt có chừng mực, làm sao có thể không chết người, không chết người chúng ta làm sao ăn nói với mấy nhà bọn họ?" Có những việc, ông ta và Ngưu Hữu Đạo che giấu bên phía Tứ Hải.

Đệ tử đó lặng lẽ gật đầu, hiểu rồi.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của đệ tử Tử Kim động, mấy trăm người Tứ Hải kể cả Vạn Động Thiên phủ và đám người Vu Chiếu Hành từ hướng Tử Kim động phòng thủ một đường bí mật đi đến.

Hai bên phối hợp ăn ý, khi đến gần lối ra, người Tứ Hải bắt đầu đánh vào, bắt đầu diễn kịch, tiếng đánh nhau nổi lên!

Mấy người Phù Hoa, Đoạn Vô Thường, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Tư Đồ Diệu, Vu Chiếu Hành và mẹ con Vân Cơ làm lực lượng chính công kích ở phía trước để mở đường.

Yến, Vệ, Tề ba nhà chỉ có bộ phận nhân mã phong toả lối ra, không ngờ đến lại đột nhiên xuất hiện người giết đến nơi này, đứng trước lượng lớn cao thủ đột nhiên xuất hiện tấn công, căn bản đỡ không nổi, lối ra phong toả lập tức bị phá vỡ.

Một đám yêu ma quỷ quái tính cả người của Vạn Động Thiên phủ liều mình phóng vào lỗ hổng.

Nhóm cao thủ Phù Hoa tựa lưng vào lối ra, vì đám người bên dưới ra sức ngăn cản phía sau, cao thủ ba nước ngăn chặn nghe tin đuổi tới.

Người của Tứ Hải rất nhanh phát hiện không đúng, phát hiện bên phía Tử Kim Động kịch giả thành thật, đang nhắm vào người của bọn họ mà hạ độc thủ!

"Nghiêm Lập, tên tiểu nhân bỉ ổi lật lọng ngươi!" Lãng Kinh Không tức giận gầm lên một tiếng, dường như cố ý gào lên cho những người khác biết, muốn để cho người khác biết Nghiêm Lập và bọn họ có cấu kết.

Nghiêm Lập âm thầm hừ lạnh một tiếng, khoé miệng là nụ cười lạnh nhạt hờ hững.

Theo phần lớn người đã từ lối ra xông ra ngoài, mà người của ba nước nghe tin đuổi đến cũng càng ngày càng nhiều, đám người Phù Hoa cũng gánh không nổi nữa.

"Rút lui!" Phù Hoa đau xót gào lên một tiếng, đám cao thủ canh giữ ở lối ra từ bỏ việc mạnh mẽ chống đỡ, lách người trốn vào trong sương mù, về phần chừng trăm người còn sót lại ở phía sau còn có thể xông ra được bao nhiêu thì không thể chú ý nổi nữa rồi.

Ít nhiều vẫn còn hai mươi, ba mươi người liều chết giết ra ngoài, về phần những người khác bị chặt đứt lối ra lại không còn đường lui mà nói, kết cục có thể hiểu được.

Khi tiếng đánh nhau ngừng lại, Nghiêm Lập một chân đạp lên trên một tên bị thương vẫn còn thở dốc, kiếm trong tay vẫn còn dính một vệt máu bắn tung toé, không lưu lại người sống!

Một đầu người lăn đi sau khi chém xuống hoá thành đầu sói, thân thể mất đầu cũng hiện hình thành thân sói.

"Xảy ra chuyện gì?" Trưởng lão chủ sự ba nước đuổi tới, đối mặt với Nghiêm Lập hưng sư vấn tội.(1)

(1) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.

Nghiêm Lập xem thường: "Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"

Diêu Tiên Định nghiêm nghị nói: "Tứ Hải nhiều người như vậy từ phía của người mà đến, ngươi tuyệt đối đừng nói mắt của Tử Kim Động sắp mù đến nỗi không nhìn thấy được, sắp đến lối ra mới phát hiện!"

"Ngươi muốn nói vì sao ta không ngăn cản?" Nghiêm Lập ha ha một tiếng, tự hỏi tự trả lời: "Người ta hơn mấy trăm người, ta cần gì phải để đệ tử Tử Kim Động đi liều mạng chứ?"

Diêu Tiên Định: "Cho nên ngươi liền cho đi? Ngươi chuẩn bị giải thích như vậy sao?"

Nghiêm Lập: "Ta muốn làm như thế nào đó là chuyện của ta, cần ngươi chỉ dạy hay sao?"

Tào Binh: "Chúng ta chẳng muốn dạy ngươi cái gì cả? Nhưng nếu như làm cho chúng ta không vui, chúng ta cũng sẽ không ngồi nhìn không quản!"

Chử Phong Bình cũng lạnh giọng nói: "Chuyện Lãng Kinh Không nói ngươi lật lọng là sao?"

Nghiêm Lập cười toe toét nói: "Ta lật lọng đấy, thì sao?"

Không sợ ngoại xâm, chỉ sợ nội tặc, mọi người vừa sợ vừa giận, Sơn Hải cả giận nói: "Nghiêm Lập, ngươi muốn làm cái gì?"

Nghiêm Lập không quản bọn họ, nghiêng đầu quay người rời đi, đồng thời bỏ lại một câu nói: "Đi theo ta."

Mọi người nhìn nhau, không biết là có ý gì, đi theo ông ta.

Trong rừng đi không được bao xa, một đám đệ tử Tử Kim Động đang tụ tập chung một chỗ, đang tháo từng cái bọc ra, chỉ thấy chỉ thấy từng bao lộ ra linh chủng lấp lánh, đệ tử Tử Kim Động đang kiểm kê số lượng linh chủng.

Linh chủng Tử Kim Động âm thầm giấu giết trước đó, bây giờ lại đem toàn bộ ra ngoài đóng gói sắp xếp.

Nhưng mà người ngoài lại không biết đây là chuyện gì, chỉ biết số linh chủng trước mắt rõ ràng nhiều hơn so với số nên có trong tay của Tử Kim Động, một màn này khiến cho mấy nhà đi theo đến nghi ngờ không thôi.

"Đây là linh chủng của những người Tứ Hải kia?"Sơn Hải hỏi.

Nghiêm Lập nói khoác không biết ngượng: "Bây giờ là linh chủng của Tử Kim Động ta.”

Sự việc chập chùng lên xuống, khiến mọi người như hiểu như không, Chử Phong Bình cau mày nói: "Nghiêm lão quỷ, ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy?"

Còn có thể làm cái gì? Người của Tứ Hải muốn mượn đường, hi vọng bên này có thể giơ cao đánh khẽ.

Mượn đường thì có thể, phải trả giá đắt.

Người của Tứ Hải đáp ứng giao số linh chủng trong tay làm phí mua đường, nhưng Nghiêm Lập sau khi lấy được linh chủng thì cảm thấy con số không đúng, muốn biết trên người bọn họ có phải là vẫn còn hay không, cũng có thể nói là nói một đằng làm một nẻo.

Đây cũng chính là dặn dò của Nghiêm Lập.

Tiền Phục Thành trầm giọng nói: "Nếu như thế, ngươi đại khái có thể thông báo trước cho chúng ta một tiếng, chúng ta đại khái có thể liên thủ tiêu diệt bọn họ!"

"Liên thủ? Tử Kim Động ta tự mình có thể giải quyết thì không cần làm phiền mọi người!" Nghiêm Lập cười ha hả, phất phất tay với đám đệ tử, trước tiên không cần kiểm kê nữa, trước đem linh chủng cất kỹ, tiếp theo mặt liền biến sắc: "Các vị, việc khen thưởng chia đều dường như có chút không công bằng, theo ta thấy, hay là dựa theo cống hiến bao nhiêu để phân chia thì hợp lý hơn chút!"

Đột nhiên lật lọng, mọi người sững sờ, sắc mặt người chủ sự hai nước Tề, Vệ trầm xuống, cuối cùng hiểu được vì sao vị này lại lén lút cấu kết với đám yêu ma quỷ quái kia!

Lão già chết tiệt này không muốn chia sẻ với mọi người, muốn một mình độc chiếm lượng lớn linh chủng, hơn nữa người ta đã được như ý, đã đến được tay của người ta, giành sao?

Biến cố này khiến Chử Phong Bình và Sơn Hải ngơ ngác nhìn nhau, Tề, Vệ gộp lại chỉ có bốn phần, bây giờ xem tình hình, một mình nước Yến có lẽ có ba phần rồi, nếu ba nước lại chia đều, nước Yến dường như có phần chịu thiệt....

Người chủ sự mấy nước đang nghị sự, có một số người thấy Ngưu Hữu Đạo đi ra ngoài lại bị doạ đến run chân, Đổng Kim Hoàn của Lưu Tiên tông, An Diệu Nhi của Phù Vân tông, Lâm Phi Yến của Linh Tú Sơn, ba người phụ nữ này có thể nói là bị doạ đến hoảng hồn.

Đổng Kim Hoàn vẫn luôn muốn tìm Triệu Đăng Huyền, nhưng mà Triệu Đăng Huyền vẫn luôn có việc, nàng ta cuối cùng thật sự không kềm được, nhịn không nổi đi tìm.