Đạo Quân

Chương 1220: Thời Cơ Đến (1)




Bạch Ngọc Lâu có chút mất bình tĩnh, nhịn không được từ sau án đứng dậy, đi tới, sai người tới nhận lấy, mắt nhìn mặt mỉm cười, gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt chuyển sang nhìn bao lớn đã mở ra, chỉ thấy bên trong lộ ra một đống Linh Chủng lấp lánh, chạm vào nhau phát ra tiếng sàn sạt.

"Nghiêm túc, kiểm kê cẩn thận!" Sắc mặt Bạch Ngọc Lâu nghiêm nghị phân phó một câu.

"Rõ!" Người phụ trách kiểm kê nhận lệnh, phất tay gọi người, căn dặn phải cẩn thận kiểm kê, không được sai sót.

Người của Vạn Thú môn, Thiên Hành tông và Linh tông đứng phía trên cửa động ở vách đá, đều lộ vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm chỗ kiểm kê, trưởng lão ba phái: Tôn Trường Hạo, Mai Cửu Khai và Vương Thiên đều từ trong động chạy ra ngoài, cũng chú ý đến.

Chỗ kiểm kê, Linh Chủng giống như nước chuyển tới chuyển lui, có người thi pháp loại bỏ, nhanh chóng tính toán số lượng.

Chuyển tới chuyển lui kiểm kê ba lần, sau khi xác định không có sai sót gì, người phụ trách kiểm kê mới chắp tay bẩm báo với Bạch Ngọc Lâu: "Tổng cộng là 16.666.666 viên Linh Chủng!"

Con số này khiến cho người ta không nói được câu gì, trước đó người kiểm kê suýt chút nữa thì cho là mình kiểm sai, đếm đi đếm lại xác định không sai mới dám báo.

Đây cũng là để Ngưu Hữu Đạo dễ nhớ được số, trong tay bên Tứ Hải kia cũng còn phải để lại một ít Linh Chủng, bằng không thì đi vào bí cảnh không làm cái gì cả sao, Ngưu Hữu Đạo lấy số này, còn lại để cho người Tứ Hải.

Số lượng này cũng khiến Bạch Ngọc Lâu nhíu máy, hắn ta có phần muốn nói lại thôi, nhưng tận mắt thấy người mình đếm đi đếm lại, cũng chẳng cần phải nói nhiều xác nhận cái gì, chỉ hỏi Ngưu Hữu Đạo một câu: "Ngươi xác định đều là của ngươi sao?"

"Phải!" Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

Bạch Ngọc Lâu trong lòng không ngừng nói, bên ngoài thì ừ một tiếng, nói với thủ hạ: "Nhớ tên hắn, ghi tên trong danh sách để tra!"

"Rõ!" Người phụ trách kiểm kê lĩnh mệnh.

Ngưu Hữu Đạo lui lại phía sau, Vu Chiếu Hành và mẫu tử Vân Cơ lại chia nhau tiến lên, đều nộp một túi nhỏ, bọn họ không có nhiều, mỗi người đều có năm ngàn viên linh chủng.

Sau khi giao nộp, mấy người Ngưu Hữu Đạo lại quay về vị trí cũ.

Tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xác thực đã nộp lên số lượng Linh Chủng lớn, Ngọc Thương phấn khởi, những cũng biết hiện tại vẫn chưa tới lúc để vui mừng, còn có rất nhiều người vẫn chưa ra, Ngưu Hữu Đạo nộp trước nhiều cũng chưa chắc đã là đứng nhất!

Chính mắt nhìn thấy rất nhiều Linh Chủng, sắc mặt Long Hưu, Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên đều rất khó coi.

Thái Thúc Phi Hoa đứng ở một bên nhìn sang bên này, lời nói châm chọc: "Kỳ lạ, Ngưu Hữu Đạo không phải là người nước Yến sao? Thu hoạch được nhiều như thế, làm sao không tính gộp với nước Yến, tại sao lại tính thành phần giao nộp riêng của mình vậy?"

Ngọc Thương nhìn sang bên đó, trong lòng hừ lạnh, tính gộp vào nước Yến, Ngưu Hữu Đạo còn mạng sao?

Nguyên nhân khiến Long Hưu, Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên buồn bực chính là vì việc này, nếu có thể ghi dưới danh nghĩa nước Yến, thì nước Yến có hi vọng với vị trí đệ nhất!

Cung Lâm Sách trong lòng than thở, Ngưu Hữu Đạo ơi là Ngưu Hữu Đạo, ngươi bảo ta phải nói gì với ngươi đây, ngươi làm như vậy, Tử Kim động ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, hai nhà khác ngươi phải nói thế nào đây?

Chưởng môn Đại Thiện Sơn - Hoàng Liệt trố mắt, không thể không âm thầm sợ hãi thán phục, vị kia đúng là trâu bò, chẳng những vẫn còn sống sót rời khỏi bí cảnh, mà còn thu hoạch nhiều hơn hẳn Vạn Thú môn của ba phái kia!

Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu thì âm thầm líu lưỡi, Đạo gia không hổ là Đạo gia, ngay cả bên trong bí cảnh Thiên Đô cũng có thể chơi đùa được như vậy, toàn bộ Nam châu người có bản lĩnh như vậy chắc cũng chỉ có vị này!

Trong Thiên cốc, sau khi Ngưu Hữu Đạo trở về không bao lâu, một đám yêu ma quỷ quái Tứ Hải xuất hiện, đi thẳng đến chỗ kiểm kê Linh Chủng.

Bọn họ lấy ra thấy có vẻ ít ỏi, tổng cộng cũng chỉ có một cái bao, số lượng hơn một trăm ngàn.

Từ đó, không ít người nhỉn ra chút đầu mối, dù sao trước đó ai cũng đều nhìn thấy trên người Ngưu Hữu Đạo không có cái gì cả, có người âm dương quái khí nói: "Chắc là Linh Chủng của Ngưu Hữu Đạo đều là nhờ đám người hải ngoại kia giúp hắn kiếm chứ gì?"

Một người khác nghi hoặc nói tiếp: "Người hải ngoại có thể giúp đỡ Ngưu Hữu Đạo góp đủ số sao?"

Vẻ mặt của Long Hưu, Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên cũng tràn đầy nghi hoặc, không biết là tình huống gì.

Ngược lại, Ngọc Thương lại một bộ như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo liên hơp với đám người hải ngoại kia để chiếm được đệ nhất sao?

Hắn ta đại khái đoạn được một ít, đi vào bí cảnh Thiên Đô, dưới các kiểu hớt tay trên thì liên hợp với người hải ngoại thật sự là một lựa chọn tốt.

Nhưng không biết làm sao hội bí cảnh Thiên Đô vẫn chưa chính thức kết thúc, bọn họ vẫn không thẻ đi vào làm phiền, không có cách nào hỏi thăm cụ thể tình hình, chỉ có thể ở bên ngoài suy đoán các kiểu.

Sự việc chưa đi đến hồi kết thì điều gì cũng có thể xảy ra, đoán mò bao nhiêu cũng vô ích, mấy người cũng chỉ có thể tiếp túc chờ kết qua cuối cùng mà thôi.

Người của các môn phái tham gia hội nghị vẫn đang chờ ở Thiên cốc, Ngọc Thương cũng đang chờ.

Mặc dù đã nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đi ra, cũng thấy hắn kiếm được rất nhiều Linh Chủng, thế nhưng không tận mắt thấy thông báo kết quả, Ngọc Thương thật sự là không thể nào yên tâm được, không bằng ở chỗ này chờ sẽ yên tâm hơn, có tình hình gì mới thì có thể kịp thời phát hiện.

Chẳng mấy chốc một ngày lại trôi qua.

Nếu tính theo danh sách tham gia mà nói thì thật ra mới chỉ có hai nhóm người quay lại, lối ra bí cảnh đã sắp tới lúc, sao những người khác vẫn chưa ra?

Bên ngoài Thiên cốc, người của những môn phái liên quan đều có chút bất an, càng tới gần lúc kết thúc thì càng bất an hơn.

Bạch Ngọc Lâu ở bên ngoài lối ra bồi hồi chắp tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Thời điểm lối ra xuất hiện là giữa trưa ba ngày trước, hôm nay vào lúc giữa trưa là đã tròn ba ngày, mắt thấy mặt trời đã treo trên cao, nhiều nhất chỉ còn nửa canh giờ nữa, sắp kết thúc rồi, làm sao vẫn chưa thấy người ra vậy?

Tuy nói một ngày trong đó bằng hai ngày bên ngoài, Bạch Ngọc Lâu không cho rằng là người ở bên trong đó ngay cả tính toán thời gian cũng không làm được.

Người đi ra đầu tiên cũng đều trong Thiên cốc để ý đến lối ra.

Ngưu Hữu Đạo đứng ở vách đá trước cửa động quan sát, chờ, thế mà người Tử Kim Động vẫn chưa ra.

Hắn đã dặn dò Nghiêm Lập, chỉ cần người Tứ Hải vừa ra ngoài, lập tức bảo Tử Kim Động nghĩ cách mau chóng rút lui, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Đương nhiên, lúc dặn dò thì vẫn chưa lấy được Linh Chủng trên tay nước Tấn, đồ vật của nước Tấn vừa đến tay, Tử kim Động coi như bị diệt, đối với kết quả này chắc là cũng không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn, bởi vậy hắn cũng không quá lo lắng.

Nhưng hắn không hy vọng Nghiêm Lập xảy ra chuyện, bây giờ hắn và Nghiêm Lập có giao tình, đối với tính cách của ông ta ít nhiều cũng có chút hiểu, tương lai bươc vào Tử Kim Động, đó cũng là đối tượng hợp tác không tồi.

Tử Kim Động là môn phái lớn như vậy, tình huống nội bộ kéo bè kết cánh chỉ sợ là không thể nào tránh khỏi!

...

Bên trong lối ra bí cảnh, sắp đến thời gian kết thúc, để cho tiện bất cứ lúc nào rút lui và cũng là vì tập trung lực lượng ứng phó những chuyện bất ngờ, người của Yến, Vệ, Tề tất cả đều tập hợp lại, toàn bộ nhân thủ ba nước tập kết bao vây ở lối ra, cảnh giác cao độ khắp bốn phía.

Cũng có thể gọi là rất bình tĩnh, người Tứ Hải đã đi ra, bên trong chỉ còn Hàn, Tống và dư nghiệt nước Tấn, người của ba nước này không nhiều, cứ coi như ba nước liên thủ, cũng không có sức mạnh cường hãn như bên này, hiện tại Yến, Vệ và Tề có đủ năng lực tiêu diệt bất kỳ thế lực nào ở đây!

Nhan Bảo Như đã đi tới chỗ gần đấy, sau khi chú ý tới thế trận phong tỏa lối ra như gặp phải địch, răng ngà cắn rồi lại cắn, đã sắp kết thúc, không dám xông vào, tùy thời hành động!