Đạo Quân

Chương 1240: Thượng binh phạt mưu (1)




Không có nhiều lời khách sáo nói ra, Thương Triêu Tông lập tức mời mọi người vào trong lều lớn của mình, hỏi kỹ càng tình hình chiến đấu hiện tại.

Chiến sự đã bị đóng băng cả một năm, mặc dù lúc đầu nước Triệu bị chúng ta tấn công bất ngờ, thế nhưng bởi vì một năm này nước Triệu chuẩn bị rất đầy đủ, tập trung rất nhiều nhân mã và lương thực, trang bị, sau khi được sự lãnh đạo của Đại đô đốc Bàng Đằng, quân đội nước Triệu đã phản kháng rất mãnh liệt, tạm thời hai quân đang ở trong trạng thái giằng co.

Sau khi hỏi xong tình hình chiến đấu, rồi bảo mọi người lui ra, ở nơi này chỉ còn lại hai người thì Thương Triêu Tông mới nhìn địa đồ trên tường mà thở dài.

Mông Sơn Minh nhẹ nhàng hỏi: "Vương gia đang buồn phiền vì chuyện của Đạo gia sao?"

"Mông soái thật sự là hiểu ta!" Thương Triêu Tông xoay người lại nói: "Ý của Đạo gia thì Mông soái cũng hiểu được đúng không?"

Mông Sơn Minh gật đầu.

Thương Triêu Tông: "Bản vương thật sự không rõ Đạo gia muốn làm cái gì, bản vương cũng đã giải thích với ngài ấy rất rõ ràng rồi, thế cục hiện tại khác biệt rất lớn với lúc trước. Nước Triệu có được một năm chuẩn bị cho chiến tranh rồi nên muốn san bằng nước Triệu là chuyện rất khó khăn, coi như có thể chiếm được nước Triệu thì tổn thất của chúng ta cũng rất lớn. Thế nhưng ý của Đạo gia lại muốn đánh tới cùng, chẳng lẽ ngài ấy không biết rằng chúng ta không thể chiếm được nước Triệu hay sao? Trước mắt có thể đánh cho nước Triệu trở về khi trước, trả lại Kim châu cho Vạn Động Thiên Phủ, để Vạn Động Thiên phủ thành một vật cản của Nam châu là được rồi, tiếp tục tiến công thật sự là không sáng suốt."

"Hơn nữa, ngài ấy lại vượt quá sự cho phép của ba phái lớn, ba phái lớn chắc chắn không bỏ qua chuyện này một cách đơn giản. Điều này đối với ngài ấy hay với chúng ta đều là một mối nguy hiểm rất lớn. Bản vương thật sự không hiểu ngài ấy tại sao lại muốn làm như vậy!"

Mông Sơn Minh thật ra cũng rất lo lắng, thế nhưng vẫn bình tĩnh mà khuyên: "Có lẽ ngài ấy có sự chuẩn bị khác thì sao."

Thương Triêu Tông: "Chuyện này rất lớn, nếu như có chuẩn bị khác thì cũng nên thông báo cho chúng ta một tiếng chứ?"

Mông Sơn Minh cười khổ: "Đạo gia là người như vậy mà, nếu như không tới cuối cùng thì rất nhiều chuyện đều không ai biết ngài ấy muốn làm cái gì, chẳng lẽ vương gia còn chưa quen hay sao?"

Thương Triêu Tông cũng dở khóc dở cười: "Liên quan tới tính mạng của nhiều người như vậy, ta có thể không lo lắng hay sao? Có thể quen thuộc mới là lạ đấy!"

Y vừa nói xong thì có một quan đưa tin vội vàng chạy vào: "Vương gia, Mông soái, thám tử bên nước Triệu truyền tới quân tình khẩn cấp!"

Sắc mặt Mông Sơn Minh run rẩy: "Báo cáo đi!"

Quan đưa tin vội vàng thông báo: "Thám tử báo, tướng quân đường phía Tây của nước Triệu là Điền Chính Ương và Mã Trường An làm phản!"

“Điền Chính Ương và Mã Trường An tạo phản rồi?” Thương Triêu Tông vô cùng kinh ngạc, đúng hơn là cảm thấy khó tin.

Mông Sơn Minh sắc mặt cũng đột nhiên kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay dành lấy tờ tin tình báo trên tay quan đưa tin để xem thế nào, càng xem thần sắc càng kinh ngạc lẫn nghi ngờ bất định.

Tình báo cho biết, hai vị tướng bảo vệ nam bắc của phòng tuyến miền tây nước Triệu là Điền Chính Ương và Mã Trường An đột nhiên liên thủ ra tay, lúc từng người triệu tập nghị sự chư tướng, ở nơi tổ chức nghị sự đột nhiên sát thủ ra tay với đám tướng lĩnh. Việc này rõ ràng cho thấy mưu đồ đã lâu, các nơi bên ngoài hội nghị, hầu như đồng thời đã tiến hành khống chế hết binh lính dưới chướng của các tướng lĩnh bị giết.

Nếu nói như vậy còn chưa đủ để chứng minh Diền Chính Ương và Mã Trường An tạo phản, thì có một việc khác đủ để chứng minh, cần biết trong hai bộ đại quân có không ít tu sĩ của nước Triệu, thậm chí là tu sĩ của Tam Đại Phái nước Triệu. Điền Chính Ương và Mã Trương An làm loại chuyện này đương nhiên sẽ lao vào ngăn cản.

Nhưng bên cạnh Điền Chính Ương và Mã Trường An đột nhiên xuất hiện một đám tu sĩ khác, đồng thời đã ra tay với đệ tử Tam Đại Phái của nước Triệu, hơn nữa lại trực tiếp sai sát thủ, đại khai sát giới, khẩn cấp hiệp trợ hai vị chủ tướng khống chế hai đội quân.

Thẳng tay đại khai sát giới đối với tu sĩ trong đội quân trấn thủ của Tam Đại Phái nước Yến, đây không phải là tạo phản thì là gì?

Tình báo cuối cùng lại đến tay của Thuơng Triêu Tông, sau khi xem xong, sắc mặt y càng trở nên thay đổi thất thường.

Trong lều yên tĩnh, hào khí ngưng lại nặng nề một lúc, rồi Thương Triêu Tông, ngữ khí vẫn có vẻ khó tin, nói: “Hai người đó chính là đại tướng của triều đình nước Triệu, không được điều đình nước Triệu tin cậy, không đủ sức để nắm trong tay trăm vạn đại quân nước trấn tây. Nhưng triều đình nước Triệu chắc sẽ không bạc đãi hai người này, sao họ lại đột nhiên tạo phản?

Mông Sơn Minh nói: “Hai viên đại tướng này trong tay nắm trọng binh ngăn chặn nước Tề để bảo vệ phòng tuyến nước Triệu, đột nhiên khai chiến mưu phản tại thời điểm này, triều đình nước Triệu sợ là sẽ có đại loạn trên từng tấc đất.

Thương Triêu Tông gật đầu: “Vì khai chiến với ta, nước Triệu một năm nay hầu như đều tập kết phần lớn lực lượng quốc gia về hướng đông, chống cự với bên ta, nhưng nội bộ bên đó rỗng tuếch, Điền Chính Ương và Mã Trương An đột nhiên tạo phản ở tuyến phía tây, phía sau lưng nước Triệu hầu như không còn sự phòng thủ nào khác, đều giagiao hết cho hai vị phản tướng này.”

“Bổn vương vẫn có chút không hiểu, Điền Chính Ương và Mã Trường An lấy đâu ra gan to như vậy, không có đủ lực lượng tu sĩ thì không thể đối kháng được với quân của triều đình nước Triệu, mà lực lượng tu sĩ có thể chống đỡ hắn tạo phản lấy ở đâu ra? Đây chắc chắn là trực tiếp đại khai sát giới đối với đệ tử Tam Đại Phái của nước Triệu, các nước ai dám rút hết một lực lượng lớn như vậy của nội bộ mình chạy vào trong biên giới nước Triệu để trợ giúp, để nội bộ trống rỗng không sợ sẽ xuất hiện loạn tử hay sao?”

Mông Sơn Minh vuốt râu nói: “Hẳn là có bên thứ bat ham dự, hơn nữa đã có mưu đồ từ lâu, các phương diện cũng chuẩn bị từ lâu rồi, nếu không thì không thể nào nhanh chóng khống chế được bao nhiêu nhân mã nước Triệu như vậy.”

Thương Triêu Tông hỏi lại: “Lực lượng thứ ba là ai?”

Mông Sơn Minh: “Ai thu lợi thì chính là kẻ đó!”

“Ai thu lợi chính là kẻ đó…” Thương Triêu Tông thì thầm, “Trước mắt thoạt nhìn, Điền Chính Ương và Mã Trường An tạo phản là có lợi cho chúng ta. Hai người cùng phản, hậu phương nước Triệu trống rỗng, xuất hiện hai người tự tiện chà đạp, nước Triệu sẽ không thể không điều lực lượng tương đương đi chống cự, nhưng có thể áp chế được lực lượng phản quân trong tay hai người hầu như đều tập trung vào vùng giao chiến với chúng ta, tất nhiên phải rút đi lượng lớn nhân mã bên này, nhưng nếu như vậy, đối mặt với thế lực tấn công hùng mạnh bên ta, Bàng Đằng thất bại không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta thu lợi, lẽ nào nước Yến chúng ta lại tham gia vào việc này hay sao?

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Những người kia trong triều đình chúng ta, không nói là có gan phách ấy hay không, Vương gia cảm thấy bọn họ sẽ cổ vũ khí thế tiến công của chúng ta như vậy không? Không kéo chân sau của chúng ta thì đều là người tốt. Dưới sự phẫn nộ của nước Triệu vạch trần việc nước Yến đàm phán nội tình, chắc Vương Gia cũng có nghe thấy rồi.”

Thương Triêu Tông hoài nghi: “Vậy thì thật kì lạ, lực lượng bên nào tham dự vào việc đi tìm các nước đây?”

Mông Sơn Minh cười khổ: “Chỉ sợ người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”

“Ách…” Thương Triêu Tông chỉ vào Mông Sơn Minh rồi lại tự chỉ vào mình: “Chúng ta?”

Mông Sơn Minh vẫn cứ cười khổ không thôi: “Trước đây Vương gia còn nói Đạo gia để chúng ta liều chết với nước Triệu đến cùng là không sáng suốt, còn nói vẫn không hiểu vì sao Đạo gia lại làm như vậy, lẽ nào sự việc đến hôm nay rồi Vương gia vẫn chưa hiểu hay sao?”

“Đạo gia? Ngươi nói là Đạo gia đã tham dự vào việc Điền Chính Ương và Mã Trường An tạo phản?” Thương Triêu Tông ngữ khí có vẻ ngạc nhiên.