Đạo Quân

Chương 1242: Phong ba loạn lạc




Sau khi tướng lĩnh dưới chướng của tướng Điền, tướng Mã bị tẩy trừ sạch sẽ, đương nhiên sẽ xuất hiện số lượng ghế trống tương đương, cho dù là vì ổn định lòng người, đề bạt nhiều người từ cấp dưới lên làm tướng lĩnh thì cũng vẫn còn không ít ghế trống, một vài chức vị quan trọng không thì thể thật giả lẫn lộn mà lấy bừa được. Mà những tướng lĩnh mất tích kia tắc phải phát huy tài năng quân sự của mình, đến đây ngồi bổ sung vào những chỗ trống đó.

Điều càng làm lòng người kinh hãi là, những người này đều có một thân phận giống nhau, đều là học trò của Ngọc Thương tiên sinh nổi danh khắp thiên hạ.

Mà vị Ngọc Thương tiên sinh nổi danh khắp thiên hạ đó tựa hồ cũng không muốn che giấu nữa, ngang nhiên xuất hiện trong quân ngũ và trong lãnh địa mà Điền-Mã khống chế.



Trong Phiêu Miễu Các, cầm tập tin tức trình báo liên quan đến Hiểu Nguyệt Các và Ngưu Hữu Đạo, Sa Như Lai ngồi ở sau bàn không khỏi cười lạnh một tiếng: “Nguyên một đám ấy, thật đúng là biết chơi!”

Loại cảm giác cúi xem người trong thiên hạ diễn tạp kĩ này, có nhiều lúc khá thú vị đấy.

Thân phận của Ngọc Thương cũng đã sớm biết rồi. Một năm trước, Phiêu Miễu Các đã sớm có cảnh giác với hành động kì lạ của Hiểu Nguyệt Các ở trong biên giới nước Triệu rồi.

Có một số việc Phiêu Miễu Các sớm đã thấy rõ, bất kể là sự chuẩn bị trước khi có hành động lạ của Hiểu Nguyệt Các, hay là việc bố trí từng phần mật ngôn mà Ngưu Hữu Đạo đã phát đi khi đi qua Ngũ Lương Sơn, bên này đều rành mạch, trước đó đã phán đoán rõ ràng Hiểu Nguyệt Các và Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì.

Có lẽ người trong cuộc còn cho là mình rất thông minh, khóe miệng Sa Như Lai hiển hiện điệu mỉa mai.



Biết được tin tức, trong lều quân, Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh nhìn nhau một hồi không nói lời nào.

“Đạo gia là thầy của cháu trai Ngọc Thương tiên sinh!” Thương Triêu Tông chợt dở khóc dở cười, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Mông Sơn Minh cười khổ: “Thì ra là vậy, hóa ra Đạo gia và bên kia đã sớm có cấu kết.”

Chuyện hai người lúc trước trăm ý vẫn không tìm được cách giải thích phù hợp, nay tựa hồ cuối cùng cũng tìm được đáp án rồi.

Thương Triêu Tông cảm khái vạn phần: “Nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ngọc Thương tiên sinh nổi danh khắp thiên hạ kia lại là người của Hiểu Nguyệt Các, nhìn từ tin tình báo mà thám tử thu thập được, thân phận địa vị ở Hiểu Nguyệt Các của Ngọc Thương tiên sinh đó hình như cũng không phải tầm thường, không chừng chính là vị Các chủ thần bí đó của Hiểu Nguyệt Các!”

Mông Sơn Minh thở dài: “Có phải hay không thì không thể xác định được, việc này Đạo gia chắc cũng biết, Đạo gia không thể không biết chi tiết việc mạo hiểm lớn như vậy, quay đầu lại có thể nghe ngóng, chỉ là không biết hắn có nói hay không, Đạo gia này…” Lắc đầu, có tiếp xúc ắt sẽ biết rõ, điều mà Ngưu Hữu Đạo không muốn nói thì có hỏi thế nào cũng phí công thôi.



“Ngươi đoán không sai, lần này, nước Triệu thực sự gặp nguy rồi. Thật không ngờ, Ngưu Hữu Đạo lại có cấu kết với Hiểu Nguyệt Các sâu như vậy.”

Trong hoàng cung nước Tấn, Thái Thúc Hùng dựa vào lan can, buông tiếng thở dài.

Thiệu Bình Ba đi sau lưng liền nghiêm mặt, y cũng không ngờ sự việc lại trở thành như vậy, y nhớ là Hiểu Nguyệt Các muốn đẩy Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết, sao đột nhiên lại biến thành thế này?

Y nhớ rõ ràng, người từng có cấu kết với Hiểu Nguyệt Các là y, y từng duy trì hợp tác lâu dài với Hiểu Nguyệt Các, chỉ là sau đó thế lực ở Bắc Châu của y đã bị sụp đổ.

Trước kia y còn luôn cân nhắc rốt cuộc Hiểu Nguyệt Các muốn lợi dụng hắn làm gì, hôm nay hắn rốt cuộc cũng tìm được đáp án, đoán chừng Hiểu Nguyệt Các ban đầu cũng có ý định với hắn giống như với Ngưu Hữu Đạo bây giờ.

Nếu như hợp tác thuận lợi, tất cả những gì hôm nay Ngưu Hữu Đạo đạt được đáng ra đều thuộc về y, nhưng y đã thất bại, đã không còn là đối tượng hợp tác lý tưởng nhất nữa rồi, vì vậy, Hiểu Nguyệt Các tùy cơ ứng biến, đặt hết cá cược vào người Ngưu Hữu Đạo.

“Lúc đầu, Mao Lư sơn trang bị tập kích, đám người bảo vệ vốn là cao thủ thần bí trợ giúp Ngưu Hữu Đạo, chắc đều là người của Hiểu Nguyệt Các, thần nên sớm nghĩ ra mới đúng.” Thiệu Bình Ba khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói không rõ là cảm xúc gì.

“Ừ.” Thái Thúc Hùng khẽ gật đầu, nhưng tâm trạng của ông ta không hoàn toàn giống với Thiệu Bình Ba, ánh mắt nhấp nháy, nói: “Trước đây còn tưởng Ngưu Hữu Đạo nói đùa, quả nhân còn cười nhạo hắn lấy đâu ra hùng binh để liên thủ cùng quả nhân, hôm nay xem ra, cái hắn gọi là hùng binh hóa ra là chỉ cái này. Hắc, khác thú vị đấy, xem ra quả nhân nên cân nhắc một chút về chuyện hợp tác với hắn rồi.”

Thiệu Bình Ba muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không nói ra, đây không phải là Bắc Châu của y, lời nói và hành động cử chỉ đều có chút băn khoăn suy nghĩ.

Chuyện Hiểu Nguyệt Các khởi binh đột nhiên xảy ra, lại há chỉ là bọn họ bừng tỉnh nhận ra, rất nhiều người đều đã tỉnh ngộ, Ngưu Hữu Đạo cưỡng ép khơi mào chiến sự với nước Triệu hóa ra là như vậy, quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và Ngọc Thương ai ai cũng đều biết, hai bên rõ ràng đã liên thủ với nhau.



“Ý của Thượng tướng quân là gì?” Hạo Vân Đồ đang ngồi sau bàn liền đứng dậy, lách qua bàn, đưa ra từ tay một bản tấu chương hỏi Hô Diên Vô Hận đang đứng bên dưới.

Bản tấu chương này là của Hô Diên Vô Hận tấu lên, là tấu chương xin từ chức.

Việc của Hiểu Nguyệt Các vừa diễn ra, việc của Ngọc Thương vừa diễn ra, việc của một số tướng lĩnh các nước vừa diễn ra, ông ta cũng phải chịu liên lụy, bởi vì ông ta cũng là đệ tử của Ngọc Thương.

Ông ta gần đây rõ ràng đã phát giác được bên cạnh mình có nhiều thêm một vài người, lúc ẩn lúc hiện, nói trắng ra chính là người của triều đình phái đến giám sát ông ta.

Đối với chuyện này, cho dù trong lòng có chỗ bất mãn, nhưng ông ta cũng hiểu được nỗi hoảng sợ của triều đình.

Đã có vết xe đổ của những người khác, Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận nắm trong tay binh mã hùng mạnh nhất của nước Tề, có một số việc nghĩ kĩ thì cực kì đáng sợ, nghĩ qua thôi cũng đều đáng sợ.

Ông ta rất tự giác, chủ động thượng tấu xin từ chức, chủ động xin buông bỏ quyền nắm binh trong tay.

Lúc hoàng đế nhìn thấy tấu chương này, có hơi ngán ngẩm. binh mã dưới chướng của ngươi đều là do ngươi một tay mang đến, nếu ngươi thực sự có ý định tạo phản thì xin từ chức có tác dụng quái gì, cho dù không có ở đây, tùy tiện chào một tiếng, chỉ sợ cũng như mây bay, nước Tề lập tức sẽ đại loạn.

Lúc này, Hô Diên Vô Hận cung kính nói: “Quan hệ giữa thần và Ngọc Thương mọi người đều biết, lần trước Ngọc Thương sống ở kinh đô nước Tề, thần có thường đi lại với ông ta, sự việc không phải chuyện đùa, thần xin từ chức là để tránh hiềm nghi!”

“Tránh hiềm nghi?Nếu không thẹn với lương tâm thì sao phải tránh hiềm nghi?” Hạo Vân Đồ hỏi lại, nói: “Vậy trẫm hỏi Thượng tướng quân, giữa ngươi và Ngọc Thương có âm mưu cấu kết không chính đáng đó không?”

Hô Diên Vô Hận: “Thần sợ, thần thề với trời, thần và Ngọc Thương chỉ có quan hệ thầy trò, tuyệt đối không có bất kì cấu kết làm loạn nào.”

Hạo Vân Đồ: “Trẫm hỏi lại ngươi, ngươi sẽ phản bội nước Tề mà đi hoặc ở nước Tề làm loạn không?”

Hô Diên Vô Hận: “’Thần cả đời chiến đấu vì bảo vệ nước Tề, bản thân thần, người nhà của thần, họa phúc vinh nhục đều là vì nước tề, tuyệt đối không phản bội nước Tề!”

Hạo Vân Đồ vui mừng đáp: “Nếu đã như vậy, hà cớ gì phải xin từ chức? Ngọc Thương đi đồn đại lừa đời lấy tiếng, quân ăn cướp chỉ toàn như vậy, đâu có thể sánh được với Thượng tướng quân? Ông ta cũng chỉ có thể lôi kéo được những kẻ tầm thường, Thượng tướng quân là đại thần triều đình địa vị trên vạn người, xê dịch hoán đổi vị trí cũng khó so sánh, trẫm không tin Thượng tướng quân cả đời hùng danh lại đi làm phản tặc, trẫm cũng không tin Thượng tướng quân sẽ phản bội nước Tề, cho nên chuyện từ chức trẫm không phê chuẩn, cũng đừng nhắc lại nữa!” Hạo Vân Đồ kéo lấy tay của Hô Diên Vô Hận, nhét tấu chương vào trong tay ông ta.