Đạo Quân

Chương 1252: Đạp cửa mà vào! (1)




Ông ta rất quen thuộc với phản ứng của Thương Kiến Hùng. Thấy ánh mắt như vậy, liền biết Thương Kiến Hùng đang có chuyện cần thương lượng với ông ta.

Không bao lâu sau, Điền Ngữ lại xuất hiện, bước chân khá gấp gáp, một lần nữa leo lên bậc thang, cúi người nói với Thương Kiến Hùng: “Ngưu Hữu Đạo đã vọt thẳng vào hoàng cung rồi.”

Thương Kiến Hùng không phản ứng kịp, khẩn trương hỏi: “Có bao nhiêu người đến?”

“Chỉ có ba người. Người của Điệp Báo Ti báo lại, có Ngưu Hữu Đạo, Hồng Nương Tề Kinh và Vu Chiếu Hành xếp thứ sáu trong Đan bảng.”

“Thông báo người trong cung nhanh chóng đề phòng.”

Quần thần dần dần ý thức được, Hoàng đế lên triều dường như không được tập trung.

Ngoài cổng chính hoàng cung, thủ vệ vừa ngăn đám người Ngưu Hữu Đạo, liền nhận được mệnh lệnh trong cung truyền đến, trực tiếp cho đi.

Dưới ánh mặt trời mới mọc, tiếng vó ngựa bước trên phiến đá nghe thật êm tai.

Ngưu Hữu Đạo cũng không xuống ngựa, cầm dây cương thúc ngực chậm rãi bước qua cổng thành mái vòm, dẫn Quản Phương Nghi và Vu Chiếu Hành tiến vào bên trong.

Thủ vệ hai bên cảnh giác nhìn ba người, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, không biết người đến là ai.

Dựa theo quy củ, hoàng cung là nơi trọng địa, ngoại trừ xe ngựa trong cung, còn có một số đại thần được đặc cách, những người còn lại khi đến gần cửa cung, quan văn phải xuống xe, còn quan võ phải xuống ngựa.

Quy củ này ngay cả tu sĩ bình thường cũng phải tuân thủ, nhưng ba người trước mặt lại ngang nhiên cưỡi thẳng ngựa vào cung.

Nhất là người cầm đầu, vẻ mặt không coi ai ra gì, giống như không để hoàng cung vào mắt.

Vu Chiếu Hành và Quản Phương Nghi ngồi trên lưng ngựa, hết nhìn đông rồi đến nhìn tây. Đây là lần đầu tiên hai người cưỡi ngựa xông vào hoàng cung. Cảm giác này đúng là lạ.

Tướng lĩnh trên cổng thành có người hỏi xuống bên dưới: “Người đến là ai vậy?”

Người bên dưới đáp: “Cũng không biết, thủ vệ của ba đại phái bảo cho đi. Bọn họ đã lên tiếng, chúng ta cũng không dám không nghe theo.”

Hành lang cửa cung có vẻ hơi âm u. mặt đất bằng đá cứng rắn có rất nhiều dấu vết bánh xe qua lại trong thời gian dài.

Tiếng vó ngựa xuyên qua đường hành lang thật dài. Khi đã thấy ánh sáng, bọn họ nhìn thấy một đám tu sĩ đang chờ mình.

Dẫn đầu tu sĩ ba đại phái chính là các Trưởng lão như Tịch Xa của Tiêu Dao Cung, Thân Báo Xuân của Tử Kim Động, Lạc Danh Kiếm của Linh Kiếm Sơn.

Bên cạnh có mấy tên đệ tử đang nhỏ giọng thì thầm bên tai Trưởng lão, xác nhận người dẫn đầu chính là Ngưu Hữu Đạo.

Tiếng vó ngựa đến đây không thể không dừng lại.

Ngưu Hữu Đạo ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi quan sát một đám người, chợt mỉm cười, sau đó xoay người nhảy vọt xuống. Vu Chiếu Hành và Quản Phương Nghi cũng nhảy theo.

“Xin hỏi ba vị có phải là ba vị Trưởng lão Tịch Xa, Thân Báo Xuân và Lạc Danh Kiếm hay không?” Ngưu Hữu Đạo ôm quyền thi lễ. Mặc dù hắn chưa gặp qua ba người, nhưng với mạng lưới tin tức của hắn, cũng không đến nỗi ngay cả người tọa trấn hoàng cung của ba đại phái cũng không biết.

Trưởng lão Tử Kim Động Thân Báo Xuân gật đầu, xem như xác nhận.

Trưởng lão Tịch Xa của Tiêu Dao cung trầm giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo, nơi này có một quy củ. Ở đây là trung tâm của nước Yến, ngươi trực tiếp cưỡi ngựa xông vào, không khỏi hơi quá phận rồi?”

Ngưu Hữu Đạo cố ý khinh thường nhìn chung quanh: “Nơi này cũng được xem là trung tâm của nước Yến sao? Trong mắt của ta, tông môn chi địa của Tử Kim Động, Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn mới được xem là trung tâm của nước Yến.”

Lời này khiến cho Tịch Xa không phản bác được. Khen Tiêu Dao Cung của ông ta còn cao hơn cả hoàng cung thật sự không sai.

Trưởng lão Lạc Danh Kiếm của Linh Kiếm Sơn lên tiếng: “Đây là lần đầu ngươi đến Tề kinh sao? Nghe nói trước đó ngươi vẫn luôn tránh mặt không dám đến, lần này lá gan không nhỏ nhỉ.”

Trong lời nói của ông ta rõ ràng có ý trào phúng, chê cười Ngưu Hữu Đạo giống như rùa đen rút đầu. Bây giờ có chỗ cậy vào thì lên mặt, rất có hương vị tiểu nhân đắc chí.

Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý, hai tay chống kiếm, gật đầu nói: “Tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triêu phóng đãng tư vô nhai. Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa!" (Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra; Sớm nay thoả chí nức lòng ta; Gió xuân thả sức cho phi ngựa; Ngày trọn Trường An xem hết hoa) (“Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường)

Bây giờ mà còn tâm trạng ngâm thơ? Mọi người sững sờ, còn hai người Vu, Quản lại nhìn nhau.

Mọi người bắt đầu cảm thấy thú vị. Hai chữ “Trường An” khiến mọi người phải suy nghĩ nhiều hơn một chút, xem ra là muốn khen Yến Kinh là nơi có thể định cư lâu dài.

Mọi người dần dần hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Hắn muốn nói, tình huống khó khăn lúc trước đã qua, bây giờ không phải xuân phong đắc ý đến rồi sao? Quá khứ tiếc nuối đều tan tành mây khói sau một ngày xem hết hoa ở Trường An. Không kể được mất nhất thời, chỉ cần nghĩ đến thời gian sau này là tốt rồi.

“Xuân phong đắc ý mã đề tật?" Lạc Danh Kiếm xì một tiếng, giọng điệu giễu cợt.

Ngưu Hữu Đạo cũng không trông mong Linh Kiếm Sơn có thể khách sáo với hắn. Người ta không ra tay với hắn đã là tốt lắm rồi. Hắn làm như không nghe thấy, mỉm cười hỏi người khác: “Không biết Hoàng đế bệ hạ ở đâu?”

Trưởng lão Tử Kim Động Thân Báo Xuân đáp: “Đang tảo triều. Làm sao, ngươi muốn tìm Hoàng đế?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Thân ở nước Yến nhưng vẫn chưa có cơ hội được gặp. Hôm nay ta đến Yến Kinh, cũng muốn được gặp một lần.”

Thân Báo Xuân cảnh cáo: “Ngươi đừng làm loạn. Nơi này không phải là nơi ngươi có thể làm loạn.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Thân trưởng lão quá lo lắng rồi. Ta chỉ muốn gặp một lần mà thôi. Có chư vị ở đây, Ngưu mỗ cũng không dám làm loạn.”

Hắn nhìn sang một bên, chỉ thấy mấy tên thái giám của Ca Miểu Thủy chạy đến, đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm sang bên này.

“Gặp người quen, ta qua chào hỏi một lát.” Ngưu Hữu Đạo chỉ Ca Miểu Thủy, sau đó bước đến. Hai người Quản, Vu vội vàng đi theo.

Người của ba đại phái không lên tiếng, bao gồm Lạc Danh Kiếm cũng không mỉa mai quá đáng. Bọn họ biết, bây giờ tông môn đang tìm kiếm người này, và ai cũng biết lý do tại sao lại tìm hắn. Liên quan đến lợi ích to lớn của ba đại phái, bọn họ cũng đã nhận được tin tức. Một khi phát hiện phải lập tức báo cáo ngay.

Bây giờ đã xác nhận là Ngưu Hữu Đạo thật sự, ba đại phái nhanh chóng phái đệ tử truyền tin về tông môn của mình.

Trước khi còn chưa nhận được câu trả lời xác thực của tông môn, bọn họ ở đây sẽ không để cho Ngưu Hữu Đạo chạy mất.

Sau khi khách sáo vài câu với Ca Miểu Thủy, Ngưu Hữu Đạo vừa đi vừa nói mấy câu chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hai người bất giác đã bước đến bên ngoài đại điện chính cung. Ngưu Hữu Đạo cũng không khách sáo, định nhấc chân muốn bước lên thềm ngọc. Nhìn biểu hiện của hắn, dường như muốn xông thẳng vào triều đình.

Sắc mặt Ca Miểu Thủy thay đổi, nhanh chóng lách mình, đưa tay cản lại: “Ngưu huynh đệ, nơi này không được tự tiện xông vào.”

Thủ vệ hai bên thềm ngọc, đao thương kiếm kích trong tay đã nhấc lên, nâng cao độ cảnh giác.

Thấy tình huống bên này không ổn, Trưởng lão ba đại phái cũng vội chạy đến, lần lượt đứng trên bậc thang ngăn lại. Bọn họ là người giữ gìn trật tự cho hoàng cung, làm sao có thể để người làm loạn ở đây được.

Trưởng lão Tiêu Dao Cung trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Muốn vào trong xem qua, không được sao?” Hắn làm ra vẻ rất kỳ quái.

Tịch Xa liền cảnh cáo: “Bá quan đang nghị sự, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện quấy rầy.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Triều đình đang nghị sự? Nước Yến bị bọn họ biến thành như vậy, một đám khốn kiếp có cái gì cần phải nghị sự chứ?”

Trưởng lão Thân Báo Xuân của Tử Kim Động trầm giọng nói: “Khốn kiếp cũng được, không khốn kiếp cũng được. Mỗi nơi đều có quy củ của nơi đó, không thể tùy tiện làm loạn. Nếu không, tất sẽ phạm sai lầm. Ngươi tốt nhất đừng nên làm càn. Nếu ngươi muốn vào xem, hãy đợi tan triều, khi đó ngươi sẽ được vào. Còn bây giờ thì không được.”