Đạo Quân

Chương 1416: Nộp giấy trắng, chết!




“Nhất định trong lòng mọi người đang suy đoán, rốt cuộc là rèn luyện cái gì? Ta biết cũng không quá nhiều. Tất cả vẫn còn chưa định, cứ đi một bước nhìn một bước thôi. Không nói về sau, chỉ nói trước mắt, rèn luyện sẽ bắt đầu từ bây giờ.” Sau đó y nắm tay lại, đốt ngón tay gõ thùng thùng xuống bàn mấy cái: “Phát đồ cho các vị Trưởng lão.”

Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân. Một đám người Phiêu Miểu các bước vào, trực tiếp bước đến trước mặt mọi người, phát bút mực cho hai mươi tám vị Trưởng lão.

Rõ ràng là muốn bọn họ viết thứ gì đó. Mọi người nhìn nhau, đám người Triều Kính lại lén lút nhìn Ngưu Hữu Đạo, muốn nhận được ám chỉ, xem là cần phải làm gì.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy giấy bút trên bàn, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu. Muốn làm gì chính bản thân hắn còn không biết, làm sao ám chỉ được cho người khác.

Sau khi phát giấy bút xong, các thành viên Phiêu Miểu các nhanh chóng rời đi.

Thấy đồ vật chỉ được phát cho các Trưởng lão, các đệ tử ngồi sau đều thở phào nhẹ nhõm.

Các Trưởng lão đang ngồi, trong lúc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Đinh Vệ lên tiếng: “Các vị ở các môn phái, các nước, hoặc bốn biển, bối cảnh thế lực của các vị đều được phân đất phong hầu khắp nơi, hiệp trợ Phiêu Miểu các quản lý thiên hạ. Quy tắc này đã có lâu như vậy, mọi thứ tất sẽ có vấn đề. Chẳng lẽ những gì Phiêu Miểu các làm đều sẽ tốt hết sao? Phiêu Miểu các điều tra thiên hạ cũng sẽ gặp phải những vấn đề không được rõ ràng, mà những vấn đề này càng để lâu, chín vị Thánh Tôn lại càng bất mãn.”

“Vấn đề xa thì không nói, chỉ nói đến vấn đề cách đây không lâu. Trưởng lão Thái Thúc Sơn Thành của Khí Vân tông có ở đây không?”

Trưởng lão Thái Thúc Sơn Thành của Khí Vân tông đại diện cho nước Tấn đã sớm an vị ở hàng ghế đầu, nghe tiếng gọi, không khỏi giật mình.

Có khi nào chín vị Thánh Tôn bất mãn, đổ hết lên đầu Khí Vân tông không? Ông ta có cảm giác mồ hôi lạnh túa ra, bất an đứng lên, chắp tay nói: “Thái Thúc Sơn Thành bái kiến Đinh chấp sự.”

Trong lòng mọi người cũng cảm thấy ngạc nhiên, không biết chuyện gì xảy ra.

“Ngươi chính là Thái Thúc Sơn Thành, ta nhớ rồi. Ngồi xuống đi, không cần phải khẩn trương như vậy.” Đinh Vệ phất tay ra hiệu ông ta ngồi xuống: “Nước Triệu bị hủy diệt trước đó, có phải Khí Vân tông các người đã phái ba vị Thái Thượng trưởng lão dẫn người đến hoàng cung nước Triệu cướp tài vật hay không?”

“Cái này...” Thái Thúc Sơn Thành khẩn trương đến mức nói chuyện không được lưu loát, lời nói lắp bắp, đang định đứng lên đáp lời.

Đinh Vệ đưa tay ngăn lại: “Người trong tu hành không tránh khỏi chém giết, giằng co lẫn nhau, không thể nào hòa hợp êm thấm. Nhưng tất cả đều phải theo quy củ, nếu không, toàn bộ thiên hạ sẽ loạn thành một bầy, đối với ai cũng không tốt. Đạo lý dễ hiểu này, chắc tất cả mọi người đều biết, cũng không cần ta nhiều lời. Cho nên, trong quy tắc làm việc, Phiêu Miểu các sẽ không quy tội, cũng không có ý trách ngươi. Ngươi không cần khách sáo, cứ ngồi đáp lời là được.”

Thái Thúc Sơn Thành hơi thả lỏng một chút nhưng vẫn khẩn trương đáp: “Hồi chấp sự, đúng là có chuyện này.”

Đinh Vệ hỏi: “Theo ta được biết, toàn bộ Khí Vân tông tiến vào hoàng cung nước Triệu cướp bóc đã bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả ba vị Thái Thượng trưởng lão cũng không may mắn thoát khỏi, có phải như vậy không?”

Thái Thúc Sơn Thành khổ sở nói: “Đúng là như vậy.”

Chuyện mất đi ba vị Thái Thượng trưởng lão, Khí Vân tông vẫn luôn giấu diếm, không dám tiết lộ ra ngoài, sợ ảnh hưởng không tốt, không nghĩ đến Phiêu Miểu các lại biết.

Mọi người nghe xong, cảm thấy rất lạ. Bọn họ cũng có nghe đến việc Khí Vân tông chạy đến hoàng cung nước Triệu, nhân lúc cháy nhà mà hôi của thất bại trở về, nhưng không biết chuyện toàn quân bị diệt, càng không nghĩ đến ba vị Thái Thượng trưởng lão Khí Vân tông không thể thoát khỏi. Điều này sao có thể?

Khí Vân tông cường đại tất có nguyên nhân của nó. Ba vị Thái Thượng trưởng lão tuyệt không phải cao thủ bình thường. Đánh nhau với cả ba người cùng một lúc sẽ tạo ra động tĩnh đến cỡ nào. Theo lý, mọi người không thể một chút phong thanh cũng không nghe thấy.

Ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng bất ngờ, ánh mắt xoay chuyển, bắt đầu suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Hắn chợt nhớ đến Thái hậu Thương Ấu Lan của nước Triệu đang ở Kim châu.

Lúc trước, hắn nhận được tin tức từ Vạn Động Thiên Phủ, nói người của Phiêu Miểu các tìm đến nhà Thương Ấu Lan nói chuyện. Khi người của Phiêu Miểu các rời đi, Vạn Động Thiên Phủ lập tức hỏi Thương Ấu Lan là chuyện gì xảy ra, nhưng Thương Ấu Lan không tiết lộ. Vạn Động Thiên Phủ cũng không tiện truy tìm nguyên nhân từ Phiêu Miểu các, đành phải thôi.

Bây giờ xem ra, hắn đại khái đã biết được nguyên nhân tại sao Phiêu Miểu các tìm Thương Ấu Lan.

Đinh Vệ nói: “Ta không nói, chắc mọi người cũng hiểu ý của ta. Ba vị Thái Thượng trưởng lão của Khí Vân tông không phải người bình thường. Theo lý, nếu có người ra tay đối phó bọn họ, động tĩnh nhất định không nhỏ. Nhưng đại nội hoàng cung nước Triệu có nhiều người như vậy, lại không ai phát hiện được bất kỳ động tĩnh lạ thường nào, ngay cả Khí Vân tông cũng không thấy ba vị Thái Thượng trưởng lão trở về. Ba người này rốt cuộc đi đâu, chuyện gì đã xảy ra, không một ai biết, giống như đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì. Việc này chẳng lẽ không kỳ quái sao?”

“Hoàng đế Hải Vô Cực của nước Triệu đã đào thoát trước đó rất có thể là người biết chuyện. Bây giờ, Phiêu Miểu các đang truy tìm tung tích của ông ấy. Mặc dù thiên hạ rất lớn, nhưng ta không tin bọn họ có thể trốn tránh mãi. Được rồi, việc này không cần nói nhiều. Ta nói những điều này chính là muốn nói cho mọi người biết, việc mà Phiêu Miểu các làm không xong, Thánh Tôn rất bất mãn.”

“Nhưng nói đi thì phải nói lại, chẳng lẽ các môn phái cũng làm rất tốt sao? Mọi người có dùng hết sức để hiệp trợ Phiêu Miểu các giữ gìn trật tự trong thiên hạ không? Các vị Trưởng lão ngồi đằng trước, có thể thân cư vị trí Trưởng lão các phái, các vị đều là nhân vật cao tầng, đối với tình huống trong ngoài các phái hẳn cũng sẽ biết rất rõ, cũng biết khuyết điểm và thiếu sót của bổn phái mình.”

“Phiêu Miểu các làm không tốt cũng phải chỉnh đốn, các phái cũng nên như vậy. Đó chính là một trong những mục đích của đợr rèn luyện này.”

“Giấy bút và mực đã được phát đến tay các vị, các vị Trưởng lão hãy ghi ra tất cả các khuyết điểm của bổn phái, còn có những gì đã làm qua gây bất lợi cho trật tự của thiên hạ. tất cả đều phải viết xuống thật tỉ mỉ, không được giấu diếm. Ta cảnh cáo trước, một khi phát hiện có bao che, hoặc các người biết mà không viết xuống, khi thẩm tra lại, đừng trách Phiêu Miểu các không khách sáo với các người. Đây không phải là hù dọa, nhưng cũng đừng đánh giá thấp năng lực đối chiếu sự thật của Phiêu Miểu các. Hậu quả các người nhất định không chịu nổi đâu.”

“Ngoài ra, các người cũng có thể yên tâm. Chuyện mà các người viết xuống sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, chúng ta sẽ giữ bí mật cho các người.”

“Ta cho các người một canh giờ. Sau một canh giờ, ta muốn nhìn thấy thứ mà các người viết xuống. Đồng thời, ta cũng muốn nhắc nhở một chút, kết quả rèn luyện liên quan đến tương lai của các người, không cần các người nói gì to tát cả, chỉ cần viết ra những gì mà ta vừa nói. Người nào nộp giấy trắng, người đó sẽ chết.”

Đinh Vệ vừa dứt lời, y lập tức im lặng không nói nữa, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn đám Trưởng lão đang trợn tròn mắt.

Có thành viên của Phiêu Miểu các đặt một cái đồng hồ cát trước mặt Đinh Vệ, dùng để tính thời gian cho mọi người.

Một đám Trưởng lão quay lại nhìn nhau, trong lòng cảm thấy thê lương.

Bọn họ đều âm thầm mắng Đinh Vệ, nói cái gì là chín đại Chí tôn cho mọi người một cơ hội khó có được, còn nói cái gì là mọi người may mắn. Cái này mà cũng đáng được ăn mừng sao? Quả thật muốn chôn tất cả xuống hố thì có.

Trong lòng mọi người kêu r3n không thôi. Bọn họ biết đến Thánh Cảnh sẽ chẳng có gì tốt, quả nhiên là vậy.