Đạo Quân

Chương 1439: Chưởng môn, Ngưu trưởng lão trở về rồi (2)




Mà bản thân Đại thánh Đông Hải đưa Ngưu Hữu Đạo đến nơi sát bên đất liền liền cáo từ quay trở về, quãng đường còn lại giao cho thủ hạ lần lượt hộ tống, Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa có tư cách khiến Đại thánh Đông Hải hộ tống đến nhà.

"Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa, các vị thuận buồm xuôi gió, thay ta ngỏ ý cảm ơn đến Đại thánh."

"Vâng, sẽ gửi lời nói đến, Ngưu trưởng lão bảo trọng."

Sau khi hai bên khách khí, Ngưu Hữu Đạo thả người nhảy xuống, thẳng tắp bay nhào về phía đại điện tông môn, hắn tốt xấu gì cũng là trưởng lão Tử Kim động, đã trở về, mà lần trở về này cũng không phải việc nhỏ, thông báo cho phía tông môn trước tiên là chuyện đương nhiên.

Hai con phi cầm hộ tống lại bay vọt klên cao, dưới sự giám sát của phim cầm cỡ lớn của Tử Kim động, nhanh chóng đi xa.

Ngưu Hữu Đạo lướt qua hạ xuống bên ngoài đại điện tông môn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng quay về rồi, nhìn thấy đệ tử Tử Kim động chung quanh vô cùng ngạc nhiên nhìn mình, bản thân hắn cũng không nhịn được buồn cười. Đừng nói là người khác, ngay cả chính bản thân hắn cũng không nghĩ tới mình có thể trở về nhanh như vậy, trách móc một tiếng: "Chưởng môn đâu rồi? Đi thông báo giúp ta một tiếng!"

Giọng điệu đùa giỡn, vẫn là phong cách của vị Ngưu trưởng lão ấy, không coi mình là người ngoài chút nào.

Lời vừa nói ra, lập tức có đệ tử Tử Kim động tỉnh ngộ lại, nhanh chân chạy như bay.

Nơi tiếp khách của tông môn, Cung Lâm Sách đang chuyện trò vui vẻ với mấy vị khác quý, tâm tình cũng rất tốt, loại cảm giác tay cầm quyền lên tiếng của nước Yến làm cho người khác muốn nhờ này đương nhiên là rất tốt.

Đệ tử bước nhanh đi đến bên cạnh Cung Lâm Sách, cúi người khẩn cấp bẩm báo: "Chưởng môn, Ngưu trưởng lão trở về rồi."

Cung Lâm Sách đang muốn nâng chén vẻ mặt kinh ngạc ngay tại chỗ, tay cầm chén cứng đờ.

Vẻ mặt bốn người Ngọc Thương, Quan Cực Thái, Cù Phiên, Ngô Thừa Vũ cũng lờ mờ, dường như đều hoài nghi vản thân nghe nhầm.

Cung Lâm Sách chầm chậm quay đầu, hỏi: "Ai trở về rồi?"

Đệ tử kia lẩm bẩm trong lòng, Tử Kim động còn có thể có mấy vị Ngưu trưởng lão hay sao? Liền làm rõ thứ tự, nói rõ ràng cho ông ta: "Ngưu trưởng lão từ Thánh cảnh quay trở về rồi, cầu kiến chưởng môn, người đang đứng ở ngoài chính điện."

Cung Lâm Sách cuối cùng giống như tỉnh ra, vụt một cái đứng lên, quay người hỏi: "Ngươi xác định không nhìn nhầm, là Ngưu trưởng lão?"

Bốn người Ngọc Thương cũng từ từ đứng dậy, tỏ rõ khó có thể tin được.

Đệ tử kia nói: "Ngưu trưởng lão đệ tử làm sao có thể nhìn lầm, nếu nhưu không phải Ngưu trưởng lão cũng không cách nào thông qua kiểm tra của đệ tử thủ vệ đến được bên ngoài chính điện.". Truyện Sủng

Cung Lâm Sách không nói hai lời, lập tức quay người rời đi, bốn người Thương Ngọc vội vàng đuổi theo.

Cung Lâm Sách đi không được bao nhiêu bước, đột nhiên lại cau mày ngừng bước, vừa rồi là nghĩ đến việc của Thánh cảnh, muốn làm rõ Ngưu Hữu Đạo làm sao mà về nhanh đến vậy, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ đến việc mới phát sinh của Mao Lư biệt viện, Ngưu Hữu Đạo quay về vào lúc này, chẳng lẽ là bởi vì biết được việc của Mao Lư biệt viện mà nghĩ cách quay về?

Nhưng mà ngẫm lại cũng không đúng, việc của Mao Lư biệt viện hôm nay mới phát sinh xử lý, Ngưu Hữu Đạo từ Thánh cảnh quay về đường xá xa xôi, về mặt thời gian không khớp.

Cũng chính bởi vì nhớ đến việc phát sinh của Mao Lư biệt viện, Ngưu Hữu Đạo sớm không về, muộn không về, đột nhiên lại về ngay lúc này, thật sự là việc muốn lấy mạng, ông ta nghĩ đến răng cũng đau, làm sao ăn nói đây? Không cách nào ăn nói!

Nghĩ đến tinh thần hung hăng càn quấy của Ngưu Hữu Đạo kia, Cung đại chưởng môn nháy mắt đau cả đầu, chính chủ trở về, việc của Mao Lư biệt viện có chút không biết nên kết thúc như thế nào.

"Cung huynh, thế nào rồi?" Ngọc Thương đuổi theo hỏi một tiếng.

Cung Lâm sách quay đầu, thấy mấy người đều theo tới, lúc này quay người mỉm cười nói: "Các vị về khách viện nghỉ ngơi trước, Cung mỗ xử lý một số việc nhà trước."

Bốn người muốn nói lại thôi, cũng muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, muốn hiểu rõ rốt cuộc Thánh cảnh đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà Cung Lâm Sách bỏ lại lời nói liền đi, bốn người muốn đi theo lại bị đệ tử Tử Kim động ra mặt chặn lại, cứng rắn mời bốn người ròi đi, bốn người lại không tiện ở Tử Kim động giương oai....

"Cái gì? Ngưu Hữu Đạo quay về rồi?" Phó Quân Nhượng khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong phòng đột nhiên mở mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Hắn đi Thánh cảnh mới bao lâu, làm sao có thể trở lại liền?"

Đệ tử trả lời: "Sư tôn, không sai, quả thực là Ngưu Hữu Đạo trở về rồi, bây giờ đang đợi ở ngoài đại điện nghị sự, ta tận mắt nhìn thấy, rất nhiều người đều nhìn thấy rồi."

"Quay về rồi..." Phó Quân Nhượng nhanh chóng đứng dậy, thời khắc quanh quẩn một chỗ suy tư, chợt ngừng bước lầm bầm cười lạnh một tiếng: "Quay về là tốt, chưởng môn không phải muốn giúp Nghiêm Lập sao, ta bây giờ xem bọn họ làm sao kết thúc! Cọng rơm cứng quay về rồi, vị trí chấp sự của Quản Thanh Nhai kia e là không giữ nỗi, cở hội của ngươi đến rồi." Nghiêng đầu nhắc nhở đệ tử của mình.

Vẻ mặt đê tử mừng rỡ, chắp tay khom người nói: "Đệ tử hoàn toàn dựa vào lời phân phó của sư tôn!"

"Đi, đi xem xem!" Phó Quân Nhượng vung tay thét to một tiếng.

Nghe đệ tử bẩm báo, Nghiêm Lập ngồi trong định uống trà thiếu chút nữa làm mình bị sặc, miễn cưỡng nuốt ngụm trà trong miệng xuống, đưa tay lau vệt nước nơi khóe miệng, mở to hai mắt nhìn hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Quản Thanh Nhai đang ngồi một bên nói chuyện cùng sư phụ Nghiêm Lập ngây dại, sư đồ hai người đang nói về việc bên phía Mao Lư biệt viện bên kia Viên Cương đã bị bắt, đây đột nhiên xuất hiện việc Ngưu Hữu Đạo trở về, khéo đến như vậy, nói đùa không khỏi có chút quá trớn.

Đệ tử kia sửng sốt một chút, lại nói rõ lần nữa: "Ngưu Hữu Đạo Ngưu trưởng lão quay về rồi, đang ở nghị sự đại điện đợi chưởng môn."

Nghiêm Lập đột nhiên đứng dậy, cả giận nói: "Ăn nói hàm hồ! Ngươi tự mình đếm trên đầu ngón tay tính xem, Ngưu Hữu Đạo mới rời khỏi tông môn mấy hôm, làm sao có thể trở lại rồi, coi Thánh cảnh là nơi mà hắn lui tới để chơi hay sao?"

Đệ tử kia bị mắng đến mặt mày ủ rũ, buồn bã giải thích: "Sư phụ, không có sai, quả thật là Ngưu Hữu Đạo trở về rồi, sau khi ta nhận được thông tin trao đổi từ phía đệ tử trông coi ngoài nghị sự đại điện, cũng không tin, cấp bách chạy đi xem một chút, không sai, thật sự rõ ràng chính là Ngưu trưởng lão. Đương nhiên, y phục mặc trên người có chút cổ quái, nhưng tướng mạo và thần thái cử chỉ lời nói đích thực là bản thân Ngưu trưởng lão không thể nghi ngờ!"

Xác nhận rõ ràng như vậy rồi, Nghiêm Lập nuốt khô nước miếng, trên người có cảm giác nổi tóc gáy, hô hấp cũng có chút hỗn loạn, lẩm bẩm tự nói: "Đây làm sao có thể, làm sao có thể về vào lúc này? Chẳng lẽ biết rằng xảy ra chuyện rồi.... Không đúng a, về mặt thời gian không khớp."

Quản Thanh Nhai thử hỏi một tiếng: "Sư tôn, hắn sẽ gây chuyện sao?"

Mặc cho trước đây đã được Nghiêm Lập nhắc nhở, nhưng lời nói bên tai và đích thân thật sự trải nghiệm là hai chuyện khác nhau, trước đây tuy có chút bị dọa sợ, nhưng hắn ta cũng không quá lo lắng, tông môn có môn quy của tông môn, hắn ta không tin Ngưu Hữu Đạo dám làm càn. Nói trắng ra, hắn ta vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Có một số việc chân tướng thật sự không dễ dàng để quá nhiều người biết, Nghiêm Lập bình tĩnh trở lại vung tay ra hiệu đệ tử lui xuống trước, sau đó mới nói với Quản Thanh Nhai: "Ngươi bây giờ đừng lộ diện nữa, tìm nơi lẩn trốn trước, tránh đụng phải Ngưu Hữu Đạo đang nóng giận, đợi hắn hết nóng giận rồi mới nói cũng không muộn."

Quản Thanh Nhai có chút chần chừ nói: “Sư tôn, đến mức đó sao? Môn quy lớn hơn trời, hắn còn có thể không nói đạo lý hay sao?”

Nghiêm Lập trừng mắt nhìn hắn ta, đưa tay chỉ vào mũi hắn ta răn dạy: "Là ngươi hiểu hắn, hay là ta hiểu hắn?”